Năm người cuối cùng tìm được một nhà hàng tương đối sạch sẽ thoải mái để ăn cơm chiều, lúc trở ra thì mưa cũng càng lúc càng to, hạt mưa đen kịt mà nặng trịch từ trêи cao trút xuống, rơi lộp độp lên mặt ô.
Cơn mưa cứ như vậy trút xuống đã vô tình hủy diệt hết nhã hứng đi dạo trong cổ thành của du khách, vì vậy du khách từng người từng người vội vã giương ô xuyên qua ánh đèn ʍôиɠ lung của cô thành rẽ vào các ngõ hẻm, mục đích dĩ nhiên đều là trở về phòng nghỉ mình đã đặt trước.
"Tiểu thư, mưa rất to, đứng lâu cẩn thận bị cảm lạnh." Đi dọc theo một con hẻm chật hẹp được một lúc, Tô Diệc vốn luôn ôn nhã trầm mặc cuối cùng mở miệng nói với Vũ Lâm Hanh.
Ngụ ý của hắn rất rõ ràng, hắn chính là muốn nhanh chóng tìm một chổ nghĩ ngơi để tránh cho Vũ Lâm Hanh phải ở dưới mưa to gió lớn chịu khổ.
Vũ Lâm Hanh nhíu nhíu mày, không tỏ thái độ gì.
Thật ra thì nàng bị nước mưa thấm ướt cảm thấy rất không thoải mái, bất quá nàng tính tình cố chấp, cổ thành lớn như vậy, năm người tìm hết nửa ngày, cái gì ngõ Trương gia nửa điểm bóng dáng cũng không tìm được, nên thật sự nàng nuốt không trôi cơn giận này.
Lạc Thần đem ô giơ cao một chút, ngước nhìn bầu trời, thấp giọng nói: "Mưa to không tiện tìm kiếm, đêm nay ngủ lại đây trước, ngõ Trương gia sáng mai tiếp tục tìm."
Tô Diệc thấy Lạc Thần đã mở miệng, còn Vũ Lâm Hanh tuy rằng bởi vì không điều tra được manh mối gì mà sắc mặt vô cùng không tốt, nhưng cũng chưa nói gì, liền cười nói: "Trước đó tớ đã đặt phòng trong thị trấn, chỉ cách Nam môn một đoạn, lái xe đi rất nhanh sẽ đến."
Trong cổ thành nhà nghỉ bình dân và khách sạn nhỏ chiếm đa số, còn trong thị trấn chủ yếu là khách sạn lớn, dựa theo đẳng cấp cùng độ tiện nghi mà xem xét thì khách sạn trong thị trấn thật sự cao hơn rất nhiều, bất quá đại đa số du khách vẫn lựa chọn ở các nhà nghĩ bình dân và khách sạn nhỏ đối diện bờ sông, bởi vì những chỗ này không chỉ giá cả bình dân mà ban đêm còn có thể ngắm phong cảnh Đà giang, khoảng cách cũng không xa, nếu đi dạo mệt mỏi có thể nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
Sư Thanh Y cũng biết đây là Tô Diệc suy nghĩ cho tiểu thư của hắn nên mới sắp xếp như vậy, nàng kỳ thực cũng không kén chọn nên ở nơi nào đều như nhau, nàng gật đầu: "Chúng ta bây giờ rời khỏi cổ thành, sáng mai sẽ tiếp tục đến điều tra."
Năm người bắt đầu đi ngược trở về, đi ngang qua một góc nhỏ, ánh mắt Sư Thanh Y thoáng nhìn thấy có một người đang ngồi xổm dưới mái hiên .
Đó là một lão bà, trêи đầu quấn loại khăn mà các lão nhân ở Tương Tây thường đội, trêи người mặc một chiếc áo bằng cũ kỹ cùng một chiếc quần đen, dưới chân mang đôi giày vải màu xanh đã bị nước mưa thấm ướt. Trang phục giống như vậy hiện tại rất ít người mặc, cũng chỉ có những lão nhân lớn tuổi lại thủ cựu, hoàn cảnh tương đối túng quẫn mới mặc loại trang phục đã có trêи vài thập niên này.
Lão bà co ro ngồi xổm dưới mái hiên, cầm một chiếc ô cũ kỹ tán ô cũng đã rách mất một nửa che chắn cho chiếc rổ trước mặt, khuôn mặt lão bà đầy vết nhăn, ngồi yên lặng không lên tiếng như một con bù nhìn.
Trong rổ lót một mảnh vải đỏ, phía trêи là một ít túi hương cùng bùa hộ mệnh được làm thủ công, ngoài ra còn có vài vật trang sức bạc tầm thường.
Những thứ này thoạt nhìn rất rẻ tiền, nhưng đối với lão bà mà nói lại có giá trị rất lớn. Có lẽ nàng thật đã đến đường cùng, muốn kiếm một chút sinh hoạt phí, nếu không cũng sẽ không bất chấp mưa to mà ngồi dưới mái hiên che chắn, chỉ vì chờ đợi du khách nào đó có thể đến mua những thứ này.
Bước chân của Sư Thanh Y bỗng chốc dừng lại, đứng nhìn lão bà kia.
Vũ Lâm Hanh không biết Sư Thanh Y đang làm gì, ở phía trước giục nàng: "Sư Sư, nhanh lên một chút, đừng để một mình rơi lại phía sau."
Bước chân của Lạc Thần cũng dừng lại, quay đầu nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y chau mày, đi đến trước mặt lão bà kia thấp giọng nói: "Những thứ này bao nhiêu tiền? Bán thế nào?"
Lão bà kia ngẩng đầu, thấy Sư Thanh Y đến hỏi, hiển nhiên là thập phần mừng rỡ, bất quá trong miệng nàng chỉ phát ra âm thanh mơ hồ "nga nga a a", đồng thời từ trong một cái túi vải trêи người lấy ra một tờ giấy.
Sư Thanh Y hiểu được, thì ra lão bà này là một người câm nên trong lòng càng thấy thương cảm.
Nàng nhận lấy tờ giấy đã dính nhiều vết bẩn kia, chỉ thấy trêи đó viết vài dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó nhìn, thoạt nhìn giống như chữ viết của học sinh tiểu học, thì ra đây là đơn giá của những thứ này. Rất rẻ, túi hương ba đồng một cái, nhìn qua một lượt trang sức bạch cái đắc nhất cũng chỉ cần năm đồng.
Nhưng mà vài đồng này lại có thể là tiền cơm một ngày của lão bà .
"Những thứ này rất đẹp, tôi rất thích, tôi có thể mua toàn bộ không?" Sư Thanh Y đem tờ giấy trả lại cho lão bà, cười nói.
Lão bà đương nhiên vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu, khoa tay múa chân, trong miệng lại phát ra một tràn "nga nga a a".
Lạc Thần đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, không nói chuyện mà chỉ cúi đầu nhìn Sư Thanh Y cầm ô, lưng đeo ba lô ngồi xổm trước mặt lão bà, kiên nhẫn chờ lão bà điếm ngón tay tính tiền đến đúng mới thôi, khóe môi nàng không khỏi câu ra một chút độ cong.
Mưa rơi tầm tã, che lấp đi ý cười ngày càng nồng đậm trong mắt nàng.
Lão bà dùng tay ra dấu, nói bản thân cũng không biết chắc, ở đây có rất nhiều thứ, nên để Sư Thanh Y giúp nàng tính toán tổng giá tiền.
Sư Thanh Y cũng không tiện trực tiếp đưa tiền cho lão bà rồi nói không cần trả lại số dư, như vậy có vẻ thiếu tôn trọng, nên chỉ có thể nói với lão bà: "Bà bà, túi hương ba đồng, ở đây có chín, ba lần chín hai mươi bảy, bùa hộ mệnh mười ba cái, mỗi cái hai đồng, chính là hai mươi sáu đồng, trang sức bạc có chín món, một cái giá năm đồng, năm lần chín….."
Sư Thanh Y nói còn chưa nói xong, Lạc Thần đã nói tiếp: "Năm lần chín tám mươi mốt, hai mươi bảy cộng thêm hai mươi sáu bằng chín mươi ba, cho nên tổng cộng là một trăm bảy mươi tư đồng."
Chờ một chút, năm lần chín tám mươi mốt?
Hai mươi bày cộng hai mươi sáu bằng chính mươi ba?
Bên này còn đang Sư Thanh Y cho rằng bản thân đã nghe nhầm rồi, đây rõ ràng là trẻ con làm toán không đạt tiêu chuẩn nga, bên kia Lạc Thần đã lấy tiền ra đưa cho lão bà kia: "Nếu như vậy, tổng cộng là một trăm bảy mươi tư đồng. Làm phiền giúp tôi gói lại, vừa vặn còn bảy mươi bốn đồng tiền lẻ, không cần trả lại."
Lão bà cũng không biết chắc, nghe một con số lớn như vậy thì choáng váng đầu óc, bất quá nhìn thấy hai cô gái trước mắt mặt mày ôn nhu thanh lệ, lại đồng ý mua hết những thứ này nên dĩ nhiên đối với lời nói của Lạc Thần hoàn toàn tin tưởng, liền giương ngón tay cái lên, bắt đầu ra dấu ý muốn nói: "Vị tiểu thư này nói đúng, nói rất đúng, bà sẽ gói lại cho các cháu."
Lão bà dùng vải đỏ cẩn thận mà đem các thứ gói lại rồi đưa cho Sư Thanh Y, sau đó vui vẻ nhận tiền của Lạc Thần.
Sư Thanh Y trước đó phải sửng sốt mất vài giây, bất quá sau đó cũng biết Lạc Thần là cố ý tính sai, muốn cho lão bà đáng thương kia nhiều tiền một chút, nên cũng chỉ cười nhận lấy túi vải, bất quá nàng tạm thời không biết cất vào đâu nên chỉ có thể ôm vào trong ngực.
Lúc này lại vừa vặn gặp phải Vũ Lâm Hanh đi ngược trở lại tìm, hỏi: "Hai người đang làm gì ở đây? Lại còn mua thứ gì?"
Sư Thanh Y liền đem túi vải nhét vào tay Vũ Lâm Hanh, để nàng ôm lấy nó rồi cười cười: "Thứ tốt. Tớ thấy cậu rất nhàn rỗi, đi hai tay không, cũng không mang hành lý, nên để cậu ôm nó là rất hợp lý."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, tuy rằng thoạt nhìn rất không tình nguyện nhưng bất quá nàng rất thông minh, liếc mắt một cái cũng đại khái hiểu được tình huống lúc này, vì vậy vẫn phải ngoan ngoãn mà đem túi vải màu đỏ dáng vẻ quê mùa kia ôm ở trong lòng.
Bên kia Lạc Thần trả tiền xong, nhưng tạm thời vẫn không có ý muốn đi, mà chỉ thấp giọng nói: "Lão bà là người sống trong thành này sao? Đã ở đây rất lâu sao?" Lão bà liên tục gật đầu.
Lạc Thần nói tiếp: "Vậy có biết ngõ 15 Trương gia ở nơi nào không?"
Lão bà lại gật đầu, cười đến rất vui vẻ, có thể thấy lão bà đã không còn bao nhiêu cái răng nữa a.
Nàng bắt đầu ra dấu, nói: "Chỗ bà ở ngay bên cạnh nơi đó, có nơi nào trong thành mà bà không biết chứ, ngõ 15 Trương giai, bà đương nhiên biết, bất quá hiện tại đã không gọi là ngõ Trương gia nữa, mấy năm trước chính quyện huyện tiến hành quy hoạch gì đó đối với cổ thành nên rất nhiều ngõ nhỏ đều đã bỏ tên, hiện tại có rất ít người còn gọi là ngõ Trương gia. Bất quá bà vẫn thích gọi như thế, cũng đã gọi vài chục năm, hiện tại muốn sửa cũng không được.
Vũ Lâm Hanh sau khi nghe Lạc Thần thuật lại ý tứ của bà lão không khỏi vui mừng ra mặt, lập tức nói: "Từ chỗ này nếu muốn đi đến đó thì phải đi như thế nào?"
Lão bà cầm chiếc rổ lên, hướng về một con hẻm ở phía xa xa chỉ trỏ, tiếp tục ra hiệu nói: "Bà dẫn các cháu đi, bà có quen một người, vừa lúc hắn ở nơi đó mở khách sạn nhỏ, các cháu chính là muốn đến khách sạn của hắn nghỉ chân, không phải sao?"
Khách sạn?
Lẽ nào người cần tìm chính là ông chủ khách sạn này? Khó trách Tào Duệ nói phải tìm ông chủ gì đó, nhất định là như vậy.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, gật đầu với lão bà, nói: "Ân, là như vậy, chúng cháu đã đặt phòng ở nơi đó nhưng hiện tại lại không tìm được, trời lại càng mưa càng lớn nên có chút nôn nóng."
"Đi theo bà, bà dẫn các cháu đến đó." Lão bà đối với Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ấn tượng vô cùng tốt, một bên ra sức ra hiệu, một bên cầm chắc chiếc ô, run rẩy ở phía trước dẫn đường, Sư Thanh Y một nhóm năm người vội vã theo sát ở phía sau.
Qua nửa giờ, lão bà dẫn nhóm người Sư Thanh Y rẽ vào một con hẻm nhỏ, trong hẻm lát đá, hai bên vách tường đều phủ đầy rêu xanh, trêи tường ánh sáng từ những chiếc đèn tường gián đoạn phát ra vô cùng âm trầm.
Lão bà dừng lại ở một ngôi nhà tứ hợp viện, cửa lớn làm bằng gỗ mang đậm phong cách của cổ thành, bên trêи treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm trêи lồng đèn còn viết khách sạn bình dân. Phía trêи của còn treo một tấm biển cố ý làm theo phong cách cổ, đây chính là đặc sắc của Phượng Hoàng cổ thành, trêи biển viết: "Khách sạn bình dân Cổ Hòe."
Vũ Lâm Hanh ôm túi vải đỏ, ngẩng đầu nhìn tấm biển được đèn lồng chiếu rọi trong mưa bụi, có cảm giác vô cùng quỷ dị, thì thầm với Sư Thanh Y: "Sư Sư, tớ thế nào cũng cảm thấy nơi này rất rợn người, quan cảnh có chút giống đạo tràng dùng bắt quỷ a."
Sư Thanh Y ra hiệu bảo Vũ Lâm Hanh tạm thời đừng nói chuyện, bên kia lão bà đã gõ cửa, nàng gõ cửa rất có quy luật, gõ ba cái lại dừng không gõ, sau đó lại tiếp tục gõ ba cái, cứ như vậy lập lại, hình như là ám hiệu gì đó.
Lão bà liên tiếp gõ vài lần, nhưng không có ai trả lời, Sư Thanh Y xuyên qua khe cửa nhìn vào, phát hiện trước đó bên trong còn sáng đèn, nhưng tại thời điểm bắt đầu gõ cửa ánh sáng kia cư nhiên cấp tốc tắt đi.
Lạc Thần dĩ nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm qua khe cửa.
Lão bà lại gõ cửa vài cái, lúc này mới ra dấu nói: "Bà mỗi lần có việc tìm Đông tử giúp đỡ đều là gõ cửa ba lần, hắn sẽ biết là bà."
Sư Thanh Y nhớ đến ngọn đèn vừa rồi bị dập tắt, thăm dò nói: "Bà bà, có khi nào là ông chỉ bây giờ không có bên trong mà đã ra ngoài rồi không?"
Lão bà xua tay, ra dấu nói: "Nhất định không có ra ngoài, Đông tử rất kỳ quái, mỗi ngày đều ở chỗ này chưa bao giờ đi ra ngoài, cho dù là cửa đóng nhưng hắn vẫn sẽ ở bên trong."
Vũ Lâm Hanh nghe Lạc Thần phiên dịch xong, nhíu mày nói: "Vậy hắn thế nào lại không mở cửa? Ở đâu lại có đạo lý chủ khách sạn không ra đón khách, chẳng lẽ không muốn kiếm tiền sao?"
Đang nói, cửa lớn đột nhiên chi nha một tiếng, phát ra âm thanh nặng nề, từ bên trong một người cầm đèn lồng đi ra.
Sau đó là khuôn mặt cửa mộ nam nhân trung niên xuất hiện, đại khái ba bốn mươi tuổi gì đó, tóc cắt ngắn, mặc trang phục lụa đặc trưng của Tương Tây. Lúc nam nhân đi ra, Sư Thanh Y ngửi được mùi máu tươi rất đậm xen lẫn trong hơi nước, mùi hương này ngửi vào càng thêm khó chịu.
Nàng đối với mùi máu tươi vốn rất mẫn cảm, nàng cẩn thận quan sát nam nhân một lượt, phát hiện tay hắn vẫn vô thức che bụng, tuy rằng ánh sáng của đèn lồng tương đối mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng trêи trán nam nhân đầy mồ hôi lạnh.
Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn nhóm người Sư Thanh Y, ánh mắt sau đó mới rơi xuống trêи người lão bà, ngữ khí có chút hòa hoãn: "Trần bà, trời đang mưa sao lại ra ngoài bán hàng, sau này thời tiết xấu thì ít ra ngoài một chút, không may bị ngã thì phỉ làm thế nào?"
Lão bà xua xua tay, lại dùng tay ra dấu, đồng thời trong miệng "nga nga a a", cùng nam nhân nói về ý muốn thuê phòng của nhóm người Sư Thanh Y.
Nam nhân tùy tiện tìm chút chuyện để nói với lão bà, sau đó đưa nàng ít tiền, thoạt nhìn có vẻ như muốn giúp đỡ lão bà. Lão bà lúc đầu từ chối đến cuối cùng mới nhận lấy, sau đó lại hướng nhóm người Sư Thanh Y ra hiệu tạm biệt rồi mới giương chiếc ô xiêu vẹo đi về nhà.
Nam nhân nhìn thấy lão bà đã rời đi, ngữ khí cũng lạnh xuống: "Các người lúc nào đã đặt trước phòng trêи mạng? Đặt mấy phòng , để tôi đi tra sổ rồi sắp xếp."
Vũ Lâm Hanh nói: "Chúng tôi không đặt trước, chẳng qua là nghe danh nên đến đây, vẫn còn phòng trống sao?"
Nam nhân nhíu mày: "Vừa rồi Trần bà nói các người đã đặt phòng trước."
Sư Thanh Y cười nói: "Lão bà tuổi tác đã lớn, lại chỉ có thể dùng tay ra dấu, nên có thể trong lúc diễn đạt có chút sai lầm, chúng tôi không đặt phòng trước, không biết chỗ ông chủ có còn phòng trống không?"
"Không có, đã được đặt hết." Nam nhân nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống, thoạt nhìn giống như một con dã thú vì bị thương mà trở nên cực kỳ cảnh giác.
Nói xong, nam nhân chuẩn bị đóng cửa lại, thì Lạc Thần đi qua nhẹ nhàng mà kéo hắn lại.
Nam nhân cáu giận nói: "Đã nói là không có phòng, các người bây giờ là sao? Muốn gây sự a?"
Giọng nói của hắn rất lớn, trong lúc tức giận hình như động đến vết thương nên cắn răng mà hít vào lãnh khí.
Lạc Thần liếc nhìn bụng hắn, tuy rằng đặc biệt mặc quần áo đen để che đi vết máu nhưng trêи người quẩn quanh mùi máu tanh nồng đậm này không thể lừa được nàng.
Lạc Thần thấp giọng nói: "Tào Duệ."
Sắc mặt nam nhân đột nhiên trắng bệch, ngạc nhiên nhìn Lạc Thần, thế nhưng sau khi ánh mắt của hắn cứng nhắc đảo quanh vài vòng, khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhạt, nói: "Các vị, xin mời vào, vẫn còn vài phòng trống."
Năm người thấy nam nhân đột nhiên thay đổi thái độ, cũng đều hiểu là vì cái gì, dĩ nhiên cả hai bên đều tự hiểu được, nhóm người vào trong sân, nam nhân đi ở cuối cùng, đem cửa lớn đóng lại.
Sư Thanh Y đi vào mới phát hiện nơi này có bố cục càn khôn,
Bốn mặt đều là nhà cao sáu tầng, mái cao mà uống cong. Trung tâm là một cái sân rộng, đây chính là điển hình cho kiểu kiến trúc tứ hợp viện có dạng chữ "回", ở giữa sân lại có một cái cây rất to, rể phủ lấy cái giếng bên cạnh, cành lá um tùm, mơ hồ lộ ra một cổ âm khí, đứng ở trung tâm chữ "回" vương thăng lên bầu trời tối om.
Sư Thanh Y nhận ra đó là một cây hòe, khó trách tên khách sạn này là Hòe Thụ.
Liễu, Dong, Hòe được gọi là "tam âm thụ", đều là những loại cây rất nặng âm khí. Nhất là cây hòe, bên phải mộc bên trái quỷ, nhìn trêи mặt chữ chính là ý nói bên cạnh cây cất giấu một con quỷ, nhìn cây hòe này lại càng có cảm giác khó chịu.
Nam nhân không nói lời dư thừa, trực tiếp dẫn năm người đến bàn làm việc ở tầng một làm thủ tục, mỗi người đều đưa ra chứng minh thư để đăng ký, sau đó được sắp xếp một căn phòng.
Năm người, mỗi người một phòng ở một tầng khác nhau.
Vũ Lâm Hanh cảm thấy sắp xếp như vậy là thập phần kỳ quái, nhíu mày nói: "Ông chủ, không phải ông đang đùa giỡn chúng tôi chứ? Lẽ nào mỗi một tầng chỉ còn một phòng, ngay cả hai phòng ở cùng một tầng cũng không có sao? Chúng tôi cùng nhau đến đây, hiện tại tầng trêи tầng dưới cách xa như vậy, rất không thuận tiện."
Nam nhân trực tiếp trả lời: "Chỉ còn mấy phòng này, không ở được, đi thong thả không tiễn."
Vũ Lâm Hanh lớn như vậy còn chưa có người nào dám cùng nàng nói chuyện như vậy, liền tức giận đến hàm răng nghiến chặt, Phong Sanh và Tô Diệc đứng một bên chau mày, cũng là thập phần bất mãn, bất quá vì lấy đại cục làm trọng nên đành nhịn xuống.
Sư Thanh Y cũng cảm thấy nam nhân này thập phần bất thường, theo lý khi Lạc Thần nói ra ám chỉ "Tào Duệ" hai chữ này, nam nhân này hẳn là phải hiểu rõ mới đúng, vì sao lại có biểu hiện kỳ quái, thậm chí còn sắp xếp phòng nghỉ quỷ dị như vậy.
Bất quá càng kỳ hoặc, Sư Thanh Y lại càng không dám đem lời ủy thác của Tào Duệ nói thẳng ra, nàng luôn cảm thấy nơi này rất không an toàn, vì vậy quyết định trước tiên ở lại, sau đó quan sát tình hình.
Nếu như ông chủ đã sắp xếp như vậy, thì Sư Thanh Y cũng thuận theo ý của hắn, kéo tay Vũ Lâm Hanh, sau đó cả nhóm người yên lặng lần lượt đến phòng của mình.
Lạc Thần đi đến trước cửa phòng 202 tầng hai thì dừng lại nói: "Tớ ở tầng này, các người về phòng, có việc gì thì liên lạc."
Sư Thanh Y hiểu ý của Lạc Thần, Lạc Thần ở tầng hai, hơn nữa phòng này tương đối gần cầu thang, nên cho dù tầng một có động tĩnh gì, hoặc là có người muốn lên tầng trêи, thì dựa vào năng lực của Lạc Thần muốn phát giác hoàn toàn không khó.
Lạc Thần quét thẻ phòng để mở cửa, nàng đứng ở cửa, đối diện với bốn người thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi sớm."
Vũ Lâm Hanh hướng nàng khoát khoát tay, vẻ mặt buồn bực mà xoay người rời đi, Tô Diệc và Phong Sanh gật đầu, sâu đó cả ba người đều lên tầng trân.
Sư Thanh Y đứng ở hành lang, ánh mắt nhẹ nhàng quét vào trong phòng Lạc Thần, giả vờ bình tĩnh nói: "Em ở tầng trêи."
"Trễ rồi…….. ngủ ngon." Sư Thanh Y nói xong ngủ ngon, có chút ủ rũ đeo ba lô đi lên tầng trêи.
Lạc Thần nhìn bóng lưng của nàng, nhìn thật lâu, sau đó ánh mắt thâm thúy lại nhìn về hướng cửa sổ ngoài hành lang. Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, dáng vẻ của cây hòe cành lá um tùm dưới mưa càng phát ra dữ tợn.
Ánh mắt của nàng chuyển lạnh, đôi mắt đen như mực nước so với mưa đêm ở bên ngoài càng thâm trầm hơn.
Sư Thanh Y sau khi vào phòng của mình, việc đầu tiên chính là xách Nguyệt Đồng từ ba lô ra, ở trong ba lô ngột ngạt lâu như vậy, con mèo này cũng sắp phát cuồng rồi, Sư Thanh Y vừa lấy nó ra thì con nghiệt súc này gần như nhảy dựng lên nhào đến trêи mặt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y xách Nguyệt Đồng lên, biết nó rất đói nên mang ra thức ăn mèo và Diệu Tiên Bao cho nó ăn, chỉ tiếc con mèo này được thịt bò nuôi đến hư, hiện tại không có thịt bò nên ngay cả đồ ăn vặt Diệu Tiên Bao nó thích nhất cũng không muốn ăn.
Bây giờ đã rất tối rồi, lại còn đang ở cổ thành không tiện nghi, Sư Thanh Y biết chạy đi đâu tìm thịt bò đây?
Sư Thanh Y trừng mắt nhìn Nguyệt Đồng, muốn nó ăn thức ăn mèo nhưng nó ngược lại trừng mắt nhìn nàng, đối với bữa ăn không có thịt bò bài tỏ sự kháng nghị. Vì vậy một người một mèo mắt lớn nhỏ trừng nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Nguyệt Đồng đói đến dạy dày sắp bẹp xuồng thỏa hiệp, đáng thương nức nở kêu vài tiếng rồi bắt đầu ăn bữa tối của nó.
Trong chừng Nguyệt Đồng ăn xong, Sư Thanh Y từ trong túi chân không để trong ba lô lấy ra quần áo sạch chuẩn bị đi tắm (=_=~ ôi bệnh ưa sạch đây mà). Nàng đứng bên giường cởi quần áo, đang chuẩn bị cởi nội y lại do dự một lúc, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà đem quần áo mặc vào lại.
"Ở đây đợi, nghe lời." Sư Thanh Y căn dặn Nguyệt Đồng đang nằm sắp trêи sô pha, sau đó đem quần áo và các thứ thu dọn rồi mang theo giỏ xách xuống lầu.
Đến cửa phòng 2 0 2, Sư Thanh Y do dự hồi lâu, càng do dự khuôn mặt càng nóng lên, ngay cả là cửa sổ hành lang đang mở rộng hơi nước bên ngoài tràn vào, cũng không thể làm nhiệt độ trêи mặt nàng hạ xuống.
Thở dài một hơi, trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy bản thân có chút buồn cười, còn có chút không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng, đang muốn quay trở về phòng cửa lại nhẹ nhàng mở ra.
Lạc Thần mở cửa, bình thản nhìn nàng: "Thanh Y."
"Phòng tắm của em xảy ra vấn đề, không có nước nóng nên em đến đây tắm." Sư Thanh Y thấy Lạc Thần mở cửa, lập tức đỏ mặt nặn ra một nụ cười bắt đầu nói dối.
"Thật không?" Lạc Thần nở nụ cười: "Đúng lúc chị vừa tắm xong, em vào đi."
Sư Thanh Y ngước mắt lên nhìn, lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của Lạc Thần.
Nàng quả nhiên là mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt mềm mại như rong biển, có chút mất trật tự phủ trêи vai, sau khi tắm rửa nàng giống như mang theo một tầng hơi nước, như có như không, càng thêm giống một đóa bạch liên xinh đẹp thanh khiết trêи mặt nước.
Nhìn xuống, Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần đang mặc một cái quần soóc ngắn, đối với Lạc Thần mà nói đây là việc rất hiếm thấy, quần ngắn ôm lấy hai đùi thon dài trắng nõn, còn thon dài hơn cả người mẫu, nàng kiều mị như vậy mà đứng trước cửa, ánh mắt Sư Thanh Y thoáng lướt qua là có thể nhìn thấy da thịt non mềm ở đùi của nàng.