Kiều hoa Vũ Lâm Hanh cuối cùng trong sự nỗ lực của Sư Thanh Y yếu ớt tỉnh dậy.
Lúc tỉnh lại đôi mắt Vũ Lâm Hanh vẫn còn mang theo một chút mờ mịt cùng ngây dại, dùng trạng thái này nhìn thẳng vào Sư Thanh Y, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Nhìn chăm chú như thế hồi lâu, Sư Thanh Y đoán chừng nàng cũng đã lấy lại tinh thần, lúc này mới áy náy nói: "Cô cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Môi Vũ Lâm Hanh giật giật tay phải nhấc lên đặt trêи trán mình, hình như đang cố hồi tưởng lại gì đó. Nàng suy nghĩ nửa ngày, mới cứng nhắc nghiêng đầu quan sát xung quanh phòng khách, trong phòng cửa sổ kéo lại hơn phân nửa, ánh mặt trời chiếu vào bị rèm cửa che bớt, bên trong có chút mờ tối.
Trong Phòng khách ngoại trừ Sư Thanh Y và Vũ Lâm Hanh không còn ai khác, rất im lặng. Lạc Thần đã rời khỏi phòng khách đến phòng ngủ, đồng thời mang con mèo đầu sỏ gây chuyện theo.
"Có muốn uống nước không?" Sư Thanh Y ngồi xuống bên cạnh Vũ Lâm Hanh, nhẹ giọng hỏi ý.
Vũ Lâm Hanh lắc đầu, con ngươi đen kịt liếc nhìn nàng, có chút lúng túng nói: "Cô nuôi một con.."
Lời của nàng rốt cuộc muốn nói lại thôi lắp ba lắp bắp, nghe như câu trần thuật nhưng lại cũng giống như câu nghi vấn.
"Ân. Xin lỗi, đã quên nhắc nhở cô." Sư Thanh Y gật đầu, trả lời vấn đề này: "Tôi nuôi một con…."
Nàng rất bận tâm cảm thụ của Vũ Lâm Hanh, nên cũng phối hợp không nói ra chữ kia.
Mà Sư Thanh Y sau khi đáp xong, Vũ Lâm Hanh lập tức giống như xác chết vùng dậy từ sô pha nhảy dựng lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch, đòi điện thoại di động như đòi mạng mà nói: "Đưa tôi điện thoại di động, nhanh lên ."
Sư Thanh Y lúc đầu là sửng sốt sau đó cầm lấy điện thoại đưa cho Vũ Lâm Hanh.
Ngón tay Vũ Lâm Hanh bắt đầu run lên, vội vội vàng vàng lưu lại một dãy số, sau đó nhét lại vào tay Sư Thanh Y: "Tôi đã biết số điện thoại của cô, là tìm được trong hồ sơ lưu trữ của đại học khảo cổ. Đây là số điện thoại của tôi, cô phải nhớ kỹ, sau này chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại."
Sư Thanh Y cầm điện thoại di động, nhìn Vũ Lâm Hanh hấp tấp tuông ra một tràng lại từ trêи sô pha nhảy xuống, trực tiếp chạy nước rút ra ngoài cửa chính, dáng vẻ giống như tiểu quỷ chạy trốn diêm vương.
Sư Thanh Y trêи sô pha gọi nàng: "Aiz, Vũ Lâm Hanh!"
"Nhớ kỹ, đến lúc đó gọi điện thoại liên lạc. Nếu như cần gặp mặt chúng ta sẽ hẹn ở chỗ khác!" Vũ Lâm Hanh ném lại một câu, gấp rút đổi giày chạy trối chết khỏi nhà Sư Thanh Y.
Lưu lại một mình Sư Thanh Y ngồi trêи sô pha, thật sự là có chút dở khóc dở cười.
Hôm nay Vũ Lâm Hanh đến là chuyện nằm ngoài dự đoán, bất ngờ đến chấn động tâm can, mà đi cũng rất vội vàng. Sư Thanh Y nhìn dáng vẻ như chạy nạn của nàng đoán chừng sau này nàng sẽ không bao giờ hạ cố đến nhà tìm nữa.
Sư Thanh Y đứng lên, nhanh chóng dọn dẹp bàn trà cùng sô pha. Lễ vật Vũ Lâm Hanh mang vẫn được đặt trêи sô pha. Sư Thanh Y mở ra xem thì phát hiện bên trong là hai cái hộp đồng hồ tinh xảo màu cà phê, đến lúc mở hộp ra liền nhìn thấy trong đó là hai cái đồng hồ nữ thiết kế cao cấp, giá trị xa xĩ, nàng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bình thường Sư Thanh Y cũng thấy qua rất nhiều thứ quý giá, loại đồng hồ này đẳng cấp cao tới đâu, giá trị như thế nào nàng cũng biết rõ, nhưng cho dù có xa xĩ hơn nữa nàng cũng không ngạc nhiên.
Nàng ngạc nhiên chính là vì Vũ Lâm Hanh. Không biết là Vũ Lâm Hanh này phung phí vô độ hay là nàng có quá nhiều tiền đến căn bản không hiểu rõ giá trị của tiền mà lại có thể tặng món quà giá trị như thế cho hai người mới chỉ gặp qua vài lần, hiện nay ngay cả bạn bè bình thường cũng chưa phải.
Sư Thanh Y đem nắp hộp đóng lại, nghe được phía sau giọng nói mềm nhẹ, nói: "Nàng đã về ?"
Quay đầu lại chỉ thấy Lạc Thần ôm Nguyệt Đồng trong lòng, nhàn nhã đi đến sô pha. Trêи người nàng mặc áo sơ mi trắng cùng với con mèo trắng ôm trong lòng nhìn rất hòa hợp, đồng thời càng tôn thêm dáng vẻ thanh nhã của nàng.
Nguyệt Đồng đối với chuyện phát sinh trước đó dường như không có chút ấn tượng, cũng không còn nhớ bản thân từng làm tổn thương tâm hồn nhạy cảm của Vũ Lâm Hanh, vẫn vô tâm vô phế nằm trong lòng Lạc Thần, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự vuốt ve của Lạc Thần.
Sư Thanh Y trừng mắt nhìn Nguyệt Đồng, coi như quở trách, lại bất đắc dĩ cười nói: "Đi rồi, à không, nói chính xác là chạy rồi."
Lạc Thần cong người cười nói: "Làm khó nàng rồi."
Sư Thanh Y lấy một hộp đồng hồ trêи bàn đưa cho Lạc Thần: "Đây là quà của nàng, mỗi người một cái. Vừa lúc cô còn thiếu một cái đồng hồ, cái này thiết kế cũng rất hợp với cô, hay là cô đeo đi."
Lạc Thần thản nhiên nhìn hộp đồng hồ: "Vô công bất thụ lộc, bất quá nàng muốn tặng, theo lý cũng không thể cự tuyệt, cô giúp tôi nhận lấy, sau này sẽ đáp lễ nàng."
Kỳ thực trong lòng Sư Thanh Y cũng nghĩ như vậy, trước đây nàng rất không thích chiếm lợi lộc từ người khác, nếu như không phải những người thân thiết tặng nàng nhất định sẽ từ chối, nàng không có sức lực dư thừa để kết thâm giao với nhiều người. Nguyên nhân chính là vì như vậy trước đây Chúc Cẩm Vân và Tiêu Ngôn tặng quà cho nàng, sau đó nàng đều sẽ tìm cơ hội mà tặng lại quà đáp lễ cho họ.
"Cô muốn tôi nhận đồng hồ này." Sư Thanh Y nghĩ đến dáng vẻ của Lạc Thần khi đeo chiếc đồng hồ này trêи tay, chính là bảy phần tao nhã ba phần anh tuấn ( nguyên bản là chữ "suất" dịch thế nào cũng là đẹp trai, soái, anh tuấn ~ không phải ta nói bậy nga~), trong lòng có chút ngứa ngáy, đột nhiên rất muốn nhìn Lạc Thần đeo đồng hồ này, nhịn không được lại nói: "Nhưng mà cô đeo đồng hồ này sẽ rất đẹp, lúc cần xem thời gian có đồng hồ trêи tay vẫn tiện hơn dùng điện thoại rất nhiều. Sau này tôi sẽ đáp lễ cho Vũ Lâm Hanh, còn về phần đồng hồ này, cô xem như….. là tôi tặng cho cô đi."
"Xem như là cô tặng sao?" Lạc Thần liếc nhìn, tâm tình rất tốt mà hướng nàng dò xét.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu: " Xem như tôi mượn hoa kính phật, cô đeo nó có được hay không?"
Lạc Thần đại khái cũng phỏng đoán được ý đồ của Sư Thanh Y, nhưng vẫn như trước không tỏ thái độ gì.
"Thành thật mà nói." Đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y chứa vài phần ôn nhu: "Nếu như là tôi tặng quà cho cô, cô cũng sẽ câu nệ muốn đáp lễ cho tôi sao? Cũng sẽ giống như vừa rồi chẳng qua là mang cất đi mà thôi?"
Vừa là câu hỏi vừa là thăm dò, trong lòng Sư Thanh Y cuối cùng cũng có thể lý giải mánh khóe Tiêu Ngôn thường dùng để theo đuổi các cô gái.
Nam nhân giống như Tiêu Ngôn, bọn họ sẽ tặng quà cho cô gái mà họ chú ý, mượn việc này lấy lòng họ. Nhẫn kim cương, dây chuyền, vòng tay, các loại túi xách số lượng có hạn, tuy nói là vô cùng dung tục nhưng cũng không thể phủ nhận rằng rất ít nữ nhân sẽ cự tuyệt những thứ này.
Mặc kệ trong những thứ đó ẩn giấu bao nhiêu tâm tư cùng ý đồ khác, nhưng đích thực vẫn có tình cảm ở trong đó, mặc dù tình cảm này có chân tình cũng có giả ý.
Nói đơn giản một chút, Sư Thanh Y cũng giống như bọn họ muốn lấy lòng nữ nhân trước mắt này, cũng muốn nàng sau khi nhận lễ vật trong lòng có dù chỉ một chút vui sướиɠ là tốt lắm rồi.
Chỉ tiếc rằng tính tình Lạc Thần vô cùng lãnh đạm, trang sức, túi xách hàng hiệu số lượng có hạn gì đó đối với nàng cũng không có giá trị.
Ngay cả như vậy Sư Thanh Y vẫn muốn tặng nàng vài thứ. Chỉ một việc đơn giản là tặng quà như vậy lại có thể đêm phần tình cảm không thể cho người khác biết ẩn giấu trong lòng nàng, theo lễ vật tặng đến tay nữ nhân trước mặt, chỉ như vậy thôi đã tốt lắm rồi.
Không phải vậy, nàng thực sự sắp bị loại tình cảm sinh sôi như cỏ dại này nhấn chìm rồi.
"Nếu là vật cô tặng tôi, tôi chắc chắn sẽ thích, sẽ rất trân trọng." Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, ngữ điệu nhẹ nhàng mà chậm rãi giải đáp vấn đề của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nghe được ngẩn ngơ.
Nàng càng vì mỗi một câu một chữ của Lạc Thần mà cảm thấy run sợ lại càng có một loại cảm giác tội lỗi cùng đáng thẹn theo đó mà kéo tới.
Nữ nhân kia dung mạo xuất chúng, mỗi một động tác, một nụ cười, một cái nhíu mày đều thanh khiết như bạch liên trêи mặt nước, đều là thanh cao không thể khinh nhờn như vậy.
Nhưng bản thân lại cứ nhất mực thích nàng.
Nàng đã từng kết hôn, nàng yêu chồng nàng, một nữ nhân như vậy sẽ chấp nhận đồng tính luyến ái sao?
Nàng sẽ cho rằng mình biến thái sao?
Giữa lúc Sư Thanh Y nghĩ phần tình cảm lén lúc của bản thân sẽ làm bẩn nữ nhân thanh khiết trước mắt mà cảm thấy hoang mang cùng áy náy, thì Lạc Thần một tay ôm Nguyệt Đồng, tay kia đưa đến nhận lấy hộp đồng hồ: "Về phần đồng hồ này, tôi cũng sẽ đeo nó."
Sư Thanh Y giật mình, lúc này mới ngượng ngùng thấp giọng nói: "Nhưng cái này cũng không phải tôi tặng."
Nói xong, nàng ôm Nguyệt Đồng đi đến phòng bếp. Bởi vì chưa được ăn nên con mèo tham ăn này cảm thấy đói bụng.
Mà Sư Thanh Y nhìn bóng lưng Lạc Thần đi xa, đứng yên tại chỗ hồi lâu mới cuộn mình ngồi trêи sô pha.
Lạc Thần, nàng sẽ thích cái gì đây?
Trêи đời này có thứ gì lại có thể làm cho người tâm tư tĩnh lặng như nước như nàng chân chính cảm nhận được niềm vui từ đáy lòng đây?
Sư Thanh Y trong lòng suy tính hồi lâu, đột nhiên tìm được đáp án. Đối với suy tính này, thật ra lần trước nàng cũng đã từng nghĩ qua, thế nhưng lại sợ dọa đến Lạc Thần cho nên chỉ có thể đè nén trong đầu không dám thực hiện.
Thẳng đến buổi tối Lạc Thần mở miệng hỏi nàng: "Hội đấu giá hôm nay bắt đầu, kéo dài một ngày hai đêm, tổng cộng sáu phiên đấu giá, buổi sáng ngày kia là đến lượt đấu giá cổ kiếm đúng không?"
Lúc Lạc Thần hỏi câu này, Sư Thanh Y đang viết bản ghi nhớ, xem phác họa 3D của cổ mộ mà lúc chiều Duẫn Thanh nhờ người mang đến.
Công tác thăm dò cổ mộ ở Lạc Nhạn Sơn đã được tuyên bố hoàn thành vào chủ nhật tuần trước, nhân viên công tác trong trường đã tăng ca để là phác họa 3D này sau đó phát cho các thành viên trong tổ đề tài.
Chỉ là khiến Sư Thanh Y hoàn toàn thất vọng là kết cấu của cổ mộ ở Lạc Nhạn Sơn không hề phức tạp như trong tưởng tượng.
Cổ mộ tổng thể chia làm hai tầng trêи dưới, tầng dưới là vô số hành lang, giăng khắp nơi không có quy luật, tầng trêи thì dựa theo đông tây nam bắc bốn hướng xây dựng bốn gian mộ thất cùng với hai chính điện trống rỗng ở hai bên trái phải phân biệt làm tả điện và hữu điện. Diện tích của hữu điện rộng đến hù chết ngời, gần như chiếm một nữa diện tích khu mộ, lúc đó Sư Thanh Y lúc đó chính là ở nói này tìm được Tiêu Ngôn Tiêu Ngôn Tạ Gia Bội bị đàn mèo canh giữ.
Mà trong bốn gian mộ thất, ngoại trừ ba gian mộ thất đặt quan tài các nàng đã đi qua, còn lại một gian khác cửa không thể nào mở được, nhân viên thăm dò lại không dám dùng thuốc nổ công phá sợ sẽ sụp đỗ nên đến giờ vẫn chưa thăm dò được.
Kỳ lại chính là trêи cửa gian một thất kia có khắc mười tám cái lỗ nhỏ, Sư Thanh Y thấy mười tám lỗ nhỏ kia vừa khớp với quỹ liên trêи tay, rõ ràng gian mộ thất này chính là nơi Lạc Thần ngủ say.
Toàn bộ công tác thăm dò chỉ có một thu hoạch lớn đó chính là một vật bằng vàng có nạm ngọc cỡ lớn, Cửu Trọng Bảo Tháp.
Từ hình ảnh cho thấy bảo tháp cao bằng nửa thân người, tổng cộng chia làm chín tầng, khảm nạm rất nhiều vật quý giá, thật sự là rất hoa mỹ, tầng cao nhất đính ngọc lưu ly, mỗi một tầng đều trả qua tinh tế mài giũa cùng khảm nạm khiến người xem phải thán phục, hơn nữa tầng thứ chín còn là rỗng, bên trong khảm một tấm ngăn bằng mã não, thoạt nhìn giống như được thiết kế riêng để đặt vật gì rất quan trọng.
Cửu Trọng Bảo Tháp là tìm được ở tả điện, Sư Thanh Y chưa đi qua tả điện, nên xem qua ảnh chụp mới biết quan cảnh của tả điện—ấn tượng đấu tiên là trống rỗng, thứ hai vẫn là trống rỗng, nếu như không phải cuối cùng là từ trong đó tìm được cửu trọng bảo tháp thì không chừng nhân viên xuống dưới đó thăm dò đều phải bị chọc giận đến chửi má nó.
Xem kϊƈɦ thước của cửu trọng bảo tháp, trình độ chế tạo thượng đẳng, tuyệt đối có thể nó đây là tiêu điểm trong quốc bảo. Nên dù cuối cùng thành quả chỉ có cái này thì những người đã tham gia công tác tìm kiếm vẫn vô cùng hưng phấn, lại đến công tác nghiên cứu sau này, một bộ phận lớn đều là quay quanh bảo tháp quý giá hiếm thấy này.
Sư Thanh Y cũng có vẻ rất nhiệt tình.
Giờ này khắc này nàng đối diện với ảnh chụp Cửu Trọng Bảo Tháp kia, xem đến xuất thần, nghe được Lạc Thần vốn đang ngồi bên cạnh cùng nàng xem ảnh chụp đột nhiên thấp giọng hỏi một câu như thế, loại suy nghĩ trầm mê vốn giữ kín trong lòng lập tức thoát ra.
Vì vậy Sư Thanh Y chột dạ, cầm tách trà lên, hàm hồ mà trả lời Lạc Thần: "Không phải hôm nay, là ngày mai mới bắt đầu. Đấu giá cổ kiếm là phiên thứ hai đếm ngược lên, phải đến buổi sáng ngày cuối cùng mới bắt đầu."
"Thật không?" Lạc Thần thấp giọng nỉ non: "Vậy là tôi đã nhớ lầm sao?"
Khóe môi Sư Thanh Y trở nên cúng nhắc, cười nói: "Ân, cô nhớ lầm rồi. Đừng vội, đến hôm đó tôi sẽ cùng cô đi hội đấu giá Hoàng Đô, chỉ cần cô ra giá cao hơn những người khác, thanh kiếm kia sẽ thuộc về cô."
Lạc Thần gật đầu, ánh mắt lại nhìn xuống màn hình máy tính.
Vẻ mặt Sư Thanh Y có chút mất tự nhiên, một giây đó, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác thấp thỏm khi nói dối.
Mà sau khi thấp thỏm xong, nàng đột nhiên lại cảm thấy bản thân đặc biệt buồn cười.
Buổi sáng ngày thứ hai, Sư Thanh Y đặc biệt dậy thật sớm, sau khi rửa mặt lại đến tủ quần áo lấy ra một bộ âu phục thanh nhã mặc vào. Vóc dáng nàng cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc âu vào bộ âu phục màu đen càng tăng thêm phần ôn nhu cùng phong độ.
Sư Thanh Y một bên đeo đồng hồ, một bên lưu loát đi ra cửa, nói với Lạc Thần đang ở trong phòng bếp: "Lạc Thần, tôi phải ra ngoài."
Lạc Thần từ phòng bếp đi ra: "Tôi đang làm bữa sáng, không chờ ăn xong rồi hãy đi sao?"
Sư Thanh Y cài xong dây đồng hồ, nói: "Không được, hôm nay tôi có chuyện quan trọng phải làm, nên cần tranh thủ thời gian, sẽ không ăn ở nhà."
"Buổi trưa có về không?"
"Buổi trưa cũng không về ăn, cô làm buổi trưa cho mình là được rồi."
Lạc Thần không hỏi gì thêm, chỉ đứng trước mặt Sư Thanh Y cúi đầu giúp nàng chỉnh sửa tóc dài cùng cổ áo sơ mi, sau khi chỉnh xong mới nhàn nhạt nở nụ cười thỏa mãn.
Loại động tác thân mật này khiến trong lòng Sư Thanh Y thật vất vả mới có thể buông lỏng lại bị trêu trọc cho rối loạn.
Ánh mắt nàng hơi trầm ngâm buông xuống lúc này mới ngước lên chăm chú nhìn khuôn mặt của Lạc Thần, thấp giọng nói: "Nếu có một ngày nào đó tôi nói dối cô, gạt cô, cô sẽ giận tôi sao?"
Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm như bóng đêm, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại chứa vài tia nhu hòa, giọng nói lại càng ôn nhu.
Nàng nói: "Cô sẽ gạt tôi sao? Cô sẽ không."
Sư Thanh Y mím môi, dừng vài giây mới mở miệng nói: "Tôi đi đây."
Lạc Thần lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y xoay người rời đi, ánh sáng trong mắt lay động, dường như có chút đâm chiêu, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kế tiếp dọc theo đường đi Sư Thanh Y đều là một khuôn mặt bình tĩnh lái xe, sáng sớm mùa hạ, chờ lúc nàng đến nơi mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng trở nên đặc biệt chói mắt.
Nàng từ bãi đỗ xe đi ra, một mạch đi thẳng đến đại sảnh hội đấu giá Hoàng Đô. Trần Đống sáng sớm đã chờ sẵn, thấy Sư Thanh Y đi đến, vội vã nghênh đón nói: "Bà chủ, cô ăn sáng chưa?"
Sư Thanh Y lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Còn chưa ăn, chờ vào trong rồi ăn."
Trần Đống vui mừng xoa nhẹ tóc ngắn của hắn, theo Sư Thanh Y đến nhà hàng của Hoàng Đô ăn sáng.
Trong lúc đi thang máy xuống tầng trệt, thang máy ngoại trừ Sư Thanh Y, Trần Đống còn có một lão nhân tóc bạc cùng với hai người đàn ông trung niên.
Thời điểm này những người đến đây đều rất rõ mục đích của nhau, đều tự trong lòng suy đoán nhưng nét mặt cũng không lộ ra biểu hiện gì.
Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, năm người bên trong lần lượt đi ra, hướng bên trái hành lang rẽ đi.
Hàng lang rộng mở mà sâu thẳm, thoang thoảng hương hoa, ba người trong thang máy lúc nãy đi ở phía trước, mà trêи hành lang cũng còn không ít bóng người lay động.
Sư Thanh Y cùng Trần Đống chậm chạp đi ở phía sau, Trần Đống đánh giá cảnh tượng phía trước, thấp giọng nói: "Bà chủ, người đến hôm nay thật không phải ít."
Giày cao gót của Sư Thanh Y giẫm trêи hành lang, lặng yên không một tiếng động: "Cậu lần đầu tiên đi theo tôi? Nhiều phương diện không có kinh nghiệm."
"Cũng không phải." Trần Đống theo thói quen tính gãi đầu: "Hôm nay phiên đấu giá này chính là đấu giá cổ kiếm, chỉ là tôi không nghĩ lại có nhiều người như vậy."
Sư Thanh Y cười: "Cổ kiếm thì sao? Cậu xem thường nó sao?"
"Sao có thể a, thứ đắt tiền như vậy, tôi sao có thể khinh thường." Trần Đống vội vàng nói: "Chỉ là chú Dương nói kiếm này bị trầm tích tổn hại hơn nữa lại không rõ lai lịch, nên lần này số người tham gia đấu giá tuyệt đối sẽ rất ít, tôi là người mới phán đoán không chính xác nhưng Dương thúc trước đó đề nghị cô đấu giá đĩa sứ trắng, cô vốn cũng là dự định như vậy, thế sao hôm nay đột nhiên thay đổi chủ ý?"
Sư Thanh Y nhàn nhạt: nói: "Không có gì. Tôi cảm thấy mua cổ kiếm này về sau này nhất định rất có lời."
Trần Đống hồ đồ nói: "Kiếm kia trầm tích rất nhiều, còn có lời sao?"
Bước chân của Sư Thanh Y thoáng chốc chậm lại, liếc mắt nhìn chằm chằm Trần Đống: "Rất lời. Chờ đến phiên cậu giơ biển, mặc kệ bao nhiêu tiền đều phải giành được. Cậu hiểu không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT