Bước chân Trường Sinh dừng lại, nàng nhìn về phía Dạ, bởi vì nhận được sự đồng ý của Dạ mà đôi mắt sáng tinh lên.
Hai loại cảm xúc lo lắng không yên và không thể chờ đợi được hỗn độn chồng chéo lên nhau, cuồn cuộn ở trong lòng, nàng đứng ở cửa, tận lực ổn định tâm trạng, nói: “Vậy ta bắt đầu đây.”
Dạ cúi đầu, liếc nhìn nút thắt sợi dây đỏ trêи ngón út một chút.
Trường Sinh thắt cho nàng là nút dải rút hồ điệp, trêи ngón út trắng nõn quấn một vòng tròn màu đỏ, giống như hai cánh hồ điệp nhỏ xòe ra, cùng với bông tai đỏ rủ xuống của nàng đang cùng nhau nổi bật lên.
Dạ nâng một bàn tay lên, phủ lên trêи ngón út của mình, nhẹ nhàng bao lấy hồ điệp kia, lúc này mới nhìn Trường Sinh nói: “Được.”
Trường Sinh đè nén khẩn trương trong lòng, đổi giày ở cửa. Dưới chân nàng là con đường hành lang trúc, sau khi ra khỏi cửa, bất kể là đi về bên trái hay bên phải, tầm mắt cũng sẽ bị bức tường che khuất, có thể lập tức sẽ không không nhìn thấy thân ảnh Dạ nữa.
Nhưng Trường Sinh vẫn chọn cách chầm chậm lui về phía sau.
Dạ ngồi ngay ngắn gần vị trí cánh cửa, chỉ cần nàng cứ lui về phía sau như vậy, vẫn có thể nhìn thấy Dạ một lúc.
Trường Sinh vừa lui, vừa nới bắt đầu thả lỏng sợi dây đỏ.
Nàng lui xuống từng bậc thang của hành lang trúc, đi vào trong sân, sợi dây đỏ nối nàng với Dạ cứ xa dần theo khoảng cách hai người, cũng càng thêm dài. Nhưng bởi vì Trường Sinh luôn đắn đo thả dây đúng chừng mực, nên sợi dây cũng không bị rơi thõng xuống, mà gần như là ở trạng thái nhẹ nhàng treo giữa không trung.
Lại lui về phía sau một đoạn nữa, Trường Sinh đề cao âm lượng, để cho Dạ ở trong phòng nghe thấy rõ ràng hơn, nàng nói: “Ta muốn rẽ vào hướng bên phải, rất nhanh sẽ không nhìn thấy ngươi nữa.”
Dạ không nói gì, chỉ đưa tay khẽ động nhẹ sợi dây đỏ, ý nói đã biết.
Sợi dây đỏ theo động tác nhẹ của nàng mà rung lên, một đường rung truyền từ sợi dây đến đây, tiến vào trong lòng bàn tay Trường Sinh, rõ ràng chỉ là một gợn sóng rất nhỏ, lại run rẩy đến mức trái tim Trường Sinh bắt đầu cảm thấy tê dại.
Trường Sinh hít một hơi sâu, đi sang bên phải.
Ở trong mộng tràng này, xuất hiện Sư Thanh Y, Lạc Thần, còn có Ti Hàm, đều là ảo ảnh được tạo ra bởi Trường Sinh. Loại ảo ảnh này phải ở trước mắt mộng chủ đã tạo ra các nàng mới có thể tồn tại, cho dù có vài mộng chủ cùng tồn tại trong một tràng, mộng chủ đã tạo ra ảo ảnh nào, cũng chỉ theo mộng chủ đó định đoạt, cho dù mộng chủ khác có nhìn chằm chằm ảo ảnh, tạo ra một ảo ảnh mà sau khi mộng chủ kia rời đi, ảo ảnh như cũ sẽ biến mất.
Mối quan hệ giữa ảo ảnh và mộng chủ tạo ra chúng, là chặt chẽ dựa vào nhau mà tồn tại.
Vừa rồi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở trong phòng tắm, Ti Hàm ở thư phòng xem sổ sách, Trường Sinh đứng ở ngoài phòng, cũng không có tận mắt nhìn các nàng, thế nên tình hình trong phòng, thật ra là không có một bóng người .
Cũng như vậy, hiện tại khi Trường Sinh rẽ sang hướng bên phải, Dạ sẽ rời khỏi tầm nhìn của Trường Sinh.
Nếu Dạ cũng là ảo ảnh, sau khi Trường Sinh tránh đi, Dạ ngồi trêи giường trong phòng cũng sẽ biến mất ngay lập tức, trong phòng chỉ có không khí mà thôi. Nhưng cảnh tượng và đồ vật trong mộng tràng sẽ không biến mất, như vậy nút thắt sợi dây ở một đầu của Dạ liền mất đi điểm buộc, sẽ giống như dây diều rơi xuống, mềm mại mà đáp trêи mặt đất.
Trường Sinh đi sang bên phải, đến khi trước mắt không còn thấy bóng dáng của Dạ, nàng mới dừng lại, một tay nắm chặt vòng quấn sợi dây đỏ, một tay nâng sợi dây đỏ, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Tất cả hy vọng, đều tụ hội trong chớp mắt này.
Nếu như suy nghĩ của nàng đúng như vậy, hiện tại Dạ là thật sự… tồn tại, như vậy cho dù rời khỏi tầm nhìn của nàng, Dạ cũng sẽ không biến mất. Chỉ cần hiện giờ nàng kéo sợi dây đỏ này, đầu kia của sợi dây được cố định trêи ngón tay út của Dạ, sẽ có cảm giác có một lực kéo căng.
Thậm chí nếu nàng kéo sợi dây đỏ vài lần, bên kia Dạ cũng sẽ cảm giác được.
Cái gì nàng cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ Dạ đáp lại.
Nếu như Dạ… nguyện ý phối hợp với nàng, thông qua sợi dây này, đáp lại nàng, nàng ngay lập tức có thể nhận được đáp án mà nàng tha thiết muốn biết.
Trường Sinh nhắm mắt lại, kéo nhẹ sợi dây đỏ.
Tiếp đó nàng nhanh chóng mở mắt ra, gương mặt thẫn thờ.
Sau đó tiếp tục nắm chặt sợi dây đỏ kia kéo nó về hướng nàng đang đứng, càng kéo, trong tay nàng thu về dây đỏ cũng càng thêm nhiều. Ánh mắt Trường Sinh hốt hoảng, không dám tin, càng giống như mắc chứng cuồng loạn mà tiếp tục kéo, kéo một đoạn dài, lại đem sợi dây nới lỏng quấn ở trêи cổ tay một vòng.
Dây đỏ nhẹ nhàng bay, mất đi điểm tựa, cứ như vậy dễ dàng mà hướng về phía nàng.
Mãi cho đến khi đuôi sợi dây đỏ xuất hiện ở cửa, dọc theo mặt đường hành lang trúc, từng chút từng chút đến gần Trường Sinh, lúc này dường như Trường Sinh mới chấp nhận số phận, cắn chặt môi.
Nàng gần như có chút đờ đẫn mà nhanh chóng kéo sợi dây đỏ về, nhặt lên phần đuôi của sợi dây đỏ, nhìn chằm chằm.
Nút thắt hồ điệp vẫn còn được giữ lại, trống rỗng ở nơi đó, giống như trái tim nàng giờ phút này gần như đã trống rỗng.
Nếu kết không rơi xuống, nàng thử thăm dò một lần, sẽ chắc chắc chỉ nhận được duy nhất một đáp án.
Dạ thật sự ở nơi này.
Bây giờ kết rơi xuống, kết quả lại không cách nào phán đoán.
Có khả năng vừa rồi lúc nàng không nhìn thấy, Dạ đã biến mất.
Cũng có thể là Dạ tự cởi vòng dây trêи ngón út ra.
Ban đầu vì tránh cho một loại tình huống phía sau, Trường Sinh còn có một suy nghĩ cẩn thận, muốn thắt sợi dây đỏ kia chặt chút, như vậy sợi dây đỏ buộc chặt trêи da thịt ngón tay út của Dạ, nếu Dạ thật sự tồn tại, dưới tình huống như vậy, thì không thể trực tiếp đem sợi dây từ trêи ngón út kéo xuống, chỉ có thể mở nó ra. Trường Sinh thắt cho nàng dải rút hồ điệp, cũng là vì thuận tiện cho Dạ có thể tháo ra.
Nhưng tháo ra sẽ lộ tẩy, dù sao sau khi ảo ảnh biến mất, vòng nút hình hồ điệp đương nhiên sẽ lưu lại, thậm chí Trường Sinh còn đoán rằng nếu Dạ không muốn bại lộ, cũng chỉ có thể một lần nữa đối chiếu kϊƈɦ thước nút thắt con bướm lúc trước, thắt lại cái kết một lần nữa. Nhưng bất kể Dạ có cẩn thận như thế nào đi nữa, cũng không thể hoàn toàn khôi phục kϊƈɦ thước như lúc trước, sau đó Trường Sinh lại cẩn thận nhìn, cuối cùng có thể nhìn ra chút chi tiết khác biệt trêи vòng dây.
Cứ như vậy, cho dù Dạ lựa chọn giấu diếm, Trường Sinh vẫn có thể biết được thu hồi kết trống rỗng kia, rốt cuộc là bởi vì ảo ảnh biến mất, mất đi điểm cố định mới lưu lại, hay là Dạ chủ động đem nó tháo ra, gỡ xuống.
Nhưng rõ ràng là Trường Sinh đã kín đáo mà cân nhắc đến nhiều loại khả năng như vậy rồi, nhưng lại vẫn không làm như vậy.
Trường Sinh kinh ngạc mà nhìn phần đuôi của vòng dây.
Nàng sợ nút thắt vòng dây có thể quá chặt sẽ kéo đau Dạ, thực tế thời điểm thắt nút, nút thắt tương đối lỏng lẻo, còn đặc biệt hỏi Dạ có thấy chặt không.
Vì vậy tình huống hiện tại là, có thể Dạ đã cởi nút thắt sợi dây đỏ ra giống như nhẹ nhàng tháo ra chiếc nhẫn, hơn nữa còn có thể giữ nguyên vẹn cái kết kia.
Trường Sinh nhìn nửa ngày, cười chua chát.
Có lẽ nàng có thể cân nhắc đến đủ loại khả năng, cũng vì những khả năng đó mà thiết lập các loại cạm bẫy.
Nhưng không ngờ là không nỡ dùng.
Thậm chí nàng còn có thể đoán được đủ loại kết quả thăm dò, nhưng chờ khi kết quả thật sự hiện trước mặt nàng, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy khó mà có thể chấp nhận được. Lại càng không hiểu, vì sao Dạ muốn làm như vậy.
A Lạc nói đúng, người có thể không để sót.
Nhưng tâm cũng không thể tính chuẩn.
Trường Sinh đứng yên tại chỗ được một lúc, lúc này mới thu hết sợi dây đỏ lại, đi đến gian phòng giường ngủ.
Đi vào cửa, Dạ thấy nàng, im lặng mà đứng lên, đi đến cửa đón nàng.
Sợi dây đỏ bị thu lại, nhưng Dạ cũng không hỏi gì, càng không giải thích.
Trường Sinh liếc nhìn Dạ một cái, cởi giày, đi thẳng về phía bên cạnh giỏ trúc, ném sợi dây đỏ vào, lại ngồi xuống.
Dạ ngồi quỳ ở trước mặt Trường Sinh, không nói một từ.
“Sợi dây tuột khỏi ngón út của ngươi, ảo thuật thất bại.” Trường Sinh cụp mắt xuống, nói: “Ta… không muốn chơi nữa.”
Luồng khí trêи người nàng hiếm thấy lại có chút thấp, nhưng không lạnh, lúc nói chuyện ngược lại có chút tủi thân yếu đuối, khiến người ta nhìn thấy, chỉ hận không thể dùng hết mọi biện pháp để dỗ dành nàng.
Cho dù trêи ngón út đã không còn sợi dây đỏ, Dạ vẫn nắm chặt ngón út của mình, thấp giọng nói: “Là ta chơi không giỏi, làm ngươi mất hứng.”
Trường Sinh cảm giác được áy náy trong lời nói của nàng, trong mắt sững sờ. Dạ không hiểu nhân tình, thỉnh thoảng Trường Sinh lại có thể nghe được nàng ấy thì thầm xin lỗi mình, đúng là vô cùng hiếm thấy.
“Bây giờ ngươi… cảm thấy thế nào?” Dạ nhìn chằm chằm đau khổ giữa lông mày Trường Sinh, hỏi.
“Ta rất khó chịu.” Trường Sinh không giấu giếm, nhìn thẳng vào mắt Dạ.
Dạ hỏi: “Khó chịu là cảm giác gì?”
Trường Sinh ôm ngực mình, nói: “Chính là trong đầu giống như buồn bực điều gì, vô cùng khó chịu.”
Dạ chậm rãi duỗi tay, học động tác của Trường Sinh, đè lên ngực mình, nhưng sắc mặt nàng rất nhanh đã lạnh lại, lập tức thả tay xuống.
“Ngoài ra, còn có cái gì có thể miêu tả cảm giác khó chịu không?” Ánh mắt Dạ có chút phức tạp.
Trường Sinh thở dài, nói: “Chẳng hạn như, cả người không có nổi tinh thần, không có hứng thú, các loại vậy.”
Dạ nghi hoặc một lát, nói: “Ta cũng rất khó chịu.”
Trường Sinh: “…”
Nàng bị Dạ nói như vậy, chút luồng khí thấp kia đã sớm không biết chạy đi nơi nào, trong lòng cũng biết tại sao Dạ lại khó chịu, vội vàng kề sát gần Dạ, rồi lại không biết phải nói gì mới tốt.
Dạ nhìn nàng: “Ngươi đừng nên khó chịu.”
Trường Sinh lúc này lại nói rất dịu dàng: “Nếu bởi vì ngươi có nguyên nhân khó xử, có điểm bất tiện, mới làm cho màn ảo thuật vừa rồi thất bại, ta sẽ không khó chịu.”
Trong lòng nàng thông suốt, cũng có một loại cố chấp, cho dù lần này vấp váp, nhưng cũng không chùn chân, không vứt bỏ. Dạ ít khi lừa nàng, nếu Dạ thật sự có chỗ nào khó xử, nàng bằng lòng hiểu, cũng tin tưởng sẽ có một ngày, nàng sẽ từ nơi Dạ biết được đáp án.
Đôi mắt Dạ rũ xuống, cũng trả lời rất súc tích, nói: “Ta không tiện.”
Đáy lòng Trường Sinh thoải mái không ít, trong mắt một lần nữa sáng lên. Tính tình nàng tốt, cho dù có mất mát ngắn ngủi, cũng có thể được dỗ dành rất nhanh.
“Vậy ta không khó chịu nữa.” Trường Sinh cười nói: “Ngươi cũng đừng nên khó chịu.”
Dạ gật gật đầu.
Trường Sinh cảm giác nàng so với lúc trước trầm tĩnh hơn, con mắt xoay chuyển, đột nhiên hỏi nàng: “Ngươi sẽ kể chuyện ma quỷ sao?”
Dạ lắc đầu: “Sẽ không.”
Trường Sinh lộ vẻ lo lắng: “Ngươi sẽ không kể chuyện ma quỷ, vậy phải nên làm thế nào? Ngươi có biết quy tắc ngủ chung tại gian phòng giường ngủ này không?”
Lực chú ý của Dạ bị nàng hấp dẫn, nói: “Ta không biết. Quy tắc gì?”
Trường Sinh ngồi rất nghiêm chỉnh, còn nghiêm túc nói: “Trước khi ngủ, mỗi người đều phải kể một câu chuyện ma quỷ, đây là quy tắc.”
Dạ nói: “Lúc trước ngươi nói, vào những ngày trời hè, cùng nhau ngủ tại gian phòng này, Lạc cô nương mới kể chuyện ma quỷ, tác dụng để tiêu trừ cái nóng. Hiện giờ cũng không phải là ngày hè, vì sao phải kể chuyện ma quỷ?”
Trường Sinh như có chuyện lạ mà nói: “Ai nói chuyện ma quỷ chỉ có thể kể vào ngày mùa hè. Ngày xuân mưa xuân không ngớt, thường xuyên phải ở trong phòng, thích hợp kể chuyện ma quỷ giải sầu, ngày mùa hè nóng bức, kể mấy chuyện xưa về quỷ, nghe càng thêm mát mẻ, ngày mùa thu gió thu mát mẻ, kể vài chuyện quỷ càng có thể tăng hứng thú, vào mùa đông người một nhà ngồi vây quanh lò bếp, bên ngoài rét mướt, trong phòng ấm áp vui vẻ, hâm nóng lại một vò rượu, vừa kể chuyện xưa về quỷ vừa vặn có rượu uống. Vì thế, một năm bốn mùa, luôn thích hợp kể chuyện ma quỷ.”
Dạ: “…”
Trường Sinh không thèm chớp mắt mà quan sát nàng.
Dạ nói: “Nhưng ta sẽ không, phải thế nào mới được?”
Trường Sinh lập tức đứng dậy, làm bộ muốn đi, nói: “Vậy không sao, ta giấu A Lạc đi lấy một quyển sách nói về chuyện quỷ đến đây, ngươi chọn mấy bài, cẩn thận đọc thuộc lòng, đợi khi người một nhà chúng ta ngồi vây quanh, ngươi đem từng câu từng chữ học thuộc nói ra.”
Ngữ khí Dạ rất nhẹ, đáp ứng nói: “Được.”
Trường Sinh đứng bất động, chỉ nhìn nàng.
Dạ nói: “Ngươi không đi lấy sách về chuyện quỷ sao?”
Trường Sinh cười khúc khích, một lần nữa ngồi xuống.
Mặt nàng sáp lại gần Dạ, thanh âm cũng có chút run rẩy nhẹ, chớp mắt nhìn, nói: “Ta… lừa ngươi thôi, không có quy tắc này.”
Sắc mặt nhạt nhẽo của Dạ có một chút biến hóa, nhìn Trường Sinh, dường như có phản ứng đối với những lời này của Trường Sinh. Nhưng nàng như cũ không lên tiếng, chỉ ngồi ở chỗ đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng nhẹ ho khan.
Trường Sinh nhìn qua, Ti Hàm đang đứng ở cửa ho khan, phía sau thì Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi theo. Sắc mặt Lạc Thần bình tĩnh, hai gò má Sư Thanh Y có chút hồng nhuận chưa rút đi, cũng không biết là bị nhiệt khí trong phòng tắm nhuộm lên, hay là vì nguyên nhân nào khác, một tay nàng kéo cánh tay Lạc Thần, cười khanh khách mà nhìn Trường Sinh.
Chỉ có Ti Hàm vừa đến gần vừa nhìn chằm chằm Trường Sinh và Dạ, sắc mặt tối sầm lại.
“Cô cô, A Cẩn, A Lạc.” Trường Sinh vui vẻ mà đứng lên, đến đón các nàng.
Sư Thanh Y chân trần bước lên sàn nhà, nói với Trường Sinh: “Bên ta mới nghe ngươi nói cái gì lừa ngươi, ngươi học được từ chỗ nào. Ta cùng Lạc Thần lại chưa từng dạy ngươi cái này, cô cô lại càng sẽ không.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nếu muốn hiểu chương này rõ ràng hơn, mời quay về xem mục lục Tấn Giang chương 394, cũng chính là chương 391: Một nhà, sau khi xem xong, mọi người có thể hiểu vì cái gì Trường Sinh sẽ nói với Dạ “Lừa ngươi” như vậy, nàng cái gì cũng biết, mà ta cũng đã sớm bày tỏ rõ ràng với mọi người thân phận của Dạ.
Trường Sinh thông thấu nhất, rộng rãi nhất, cũng là ít đòi hỏi nhất, người một nhà đều muốn chăm sóc tâm can bảo bối, tâm can bảo bối nàng, đảm đương được.
Thỉnh nhiều hơn chấm điểm nhắn lại tưới ~ đừng Âm Ca không có xuất hiện, các ngươi sẽ không bị khống chế chấm điểm nhắn lại【. Không được, ta muốn đem Âm Ca kêu lên tới cứu tràng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT