Sư Thanh Y choáng váng, cảm thấy bản thân khi thì giống như bị hóa thành bọt biển, khi thì giống như vô số đạo quang ảnh lay động, lại giống như bị một cơn sóng biển xô lên bờ cát sau đó triệt để chụp nát, liều mạng giãy dụa như thế nào cũng không đứng lên được.
Cả người nàng dường như muốn tan ra, từ thân thể đến nội tâm, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, được Lạc Thần ôm vào lòng.
Lạc Thần ôm nàng, ôm rất chặt, dường như dù cho Sư Thanh Y thực sự vỡ thành vô số mảnh vụn, một mảnh nàng cũng luyến tiếc buông ra, đều muốn thu vào trong lòng mình.
Môi lưỡi triền miên, ɭϊếʍ ʍút̼, một người muốn nhanh một chút, phải sâu một chút, một người lại muốn càng nhanh hơn, càng sâu hơn. Hai người truy đuổi lẫn nhau, hô hấp cũng trở nên vô cùng nóng bỏng vây lấy các nàng, cảm giác mềm mại ẩm ướt trong miệng càng khiến các nàng gắt gao giao quấn cùng một chỗ.
Nụ hôn này tựa hồ đang ở hỏa diễm thêu đốt, hai người bị nhiệt ý đẩy về phía trước, chỉ hận không thể dán chặt hơn, lấy được nhiều hơn.
Sư Thanh Y hôn đến lỗ chân lông cả người dường như căng trướng, phần lớn ý thức của nàng đã rơi vào mê man không thể tự kềm chế, nhưng vẫn còn bảo tồn một ít thanh tỉnh.
Chút thanh tỉnh này đang hỏi nàng, có phải nàng điên rồi hay không?
Tại sao nàng có thể dùng một loại phương thức bừa bãi phóng túng, không biết tiết chế như thế mà hôn môi cùng Lạc Thần.
Nhưng nàng lại rất thích phương thức này.
Trước đó nàng sâu sắc chịu sự khốn nhiễu của lệ khí, lúc đối mặt Lạc Thần, luôn phải tận khả năng tránh trực tiếp tiếp xúc cùng Lạc Thần, càng phải kiệt lực áp chế tình cảm của bản thân, cho dù là một chút động tâm cũng không cho phép.
Nàng trói buộc bản thân trong lao ngục, Lạc Thần đứng bên ngoài, chỉ có thể cách một tầng song sắt nắm lấy tay nàng.
Sau đó cùng Lạc Thần luyện tập vài ngày, tuy nói đã chậm rãi thích ứng, nhưng giữa hai người vẫn giống như ngăn cách bởi bụi gai đầy những gai nhọn. Các nàng không dám manh động, chỉ cần bất cẩn một chút, có thể sẽ bị bụi gai này đâm đến máu tươi nhễ nhại.
Cho nên ngay cả nụ hôn trước đó lúc các nàng luyện tập, cũng phải cẩn cẩn dực dực như thế, lướt qua rồi thôi, rất nhanh đã kết thúc. Lúc đó nàng còn cắn rách môi Lạc Thần, hổ thẹn một hồi lâu.
Ánh mắt Sư Thanh Y phát nhiệt, nghĩ thầm như bây giờ, mới thật sự là hôn môi.
Tâm nguyện trước đó của nàng, bất quá chỉ là có thể hôn được người nàng yêu nhất là đủ rồi.
Mà lúc này đây, nàng đã thực sự được hôn nàng ấy.
Nội tâm của Sư Thanh Y niềm vui sướиɠ khi đạt được tâm nguyện cùng ɖu͙ƈ niệm thiêu đốt, một cổ cảm giác cường liệt vây lấy nàng, khiến nàng không khỏi làm sâu thêm nụ hôn này.
Lạc Thần cảm giác được, dĩ nhiên cũng đáp lại nàng.
Sư Thanh Y vốn dĩ là nhắm mắt hôn môi, lúc này bị Lạc Thần câu dẫn gần như ngay cả hồn phách đều đang run rẩy.
Lạc Thần xưa nay là người ẩn nhẫn tự giữ, lúc này dĩ nhiên chủ động triền miên không ngớt, trong lúc tâm tư dao động nàng đột nhiên muốn nhìn thử dáng vẻ của Lạc Thần vào thời khắc này.
Đó nhất định là một cảnh tượng hiếm gặp trêи đời.
Sư Thanh Y lặng lẽ mở mắt ra, mượn ánh sáng của dạ minh châu trêи người để quan sát.
Vừa rồi trước khi hai người chạm vào nhau, dạ minh châu đã bị các nàng thu vào trong chiếc túi nhỏ trêи lưng. Dạ minh châu ở trong bóng tối sẽ tự phát quang, cho dù đặt trong túi, cũng không thể triệt để che lấp ánh sáng của nó, vải vóc càng khó mà cản được. Nhưng nếu như cần ẩn nấp, dạ minh châu tuyệt đối không thể phát sáng, bằng không người cầm dạ minh châu sẽ trở thành một bia ngắm sống, cho nên mới có một loại túi nhỏ đặc chế chuyên dùng để chứa dạ minh châu.
Loại túi này được chế từ một loại da nào đó, nếu như đặt dạ minh châu vào bên trong, mở rộng túi, ánh sáng dĩ nhiên sẽ thông qua miệng túi chiếu ra ngoài, nhưng một khi buộc chặt miệng túi, ánh sáng của dạ minh châu sẽ bị chiếc túi nuốt chửng, nửa điểm cũng không lọt ra được.
Hiện tại dạ minh châu đang được cất trong chiếc túi mở miệng, ánh sáng chung quy có phần ʍôиɠ lung, mượn ánh sáng nhạt, Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần khép hờ đôi mắt, đang vừa hôn nàng, vừa quan sát nàng.
Khoảng cách thực sự quá gần, Sư Thanh Y gần như chạm đến hàng mi dài của Lạc Thần, càng tinh tường nhìn thấy ánh sáng phủ lên hàng mi của nàng.
Trong ánh mắt của Lạc Thần hàm chứa thủy quang liễm diễm, thủy sắc còn phủ một tầng sương mù thật mỏng.
Mà ánh mắt của nàng lại làm cho người ta đắm chìm, bên trong dường như cất giấu mộng cảnh tươi đẹp rồi lại làm cho người ta bị mê hoặc.
Càng giống như say rượu.
Mặc dù trước đó Lạc Thần nói nếu như là loại rượu đặc biệt, nàng cũng sẽ say, nhưng trong đầu Sư Thanh Y cũng không có bất kỳ ấn tượng gì về việc Lạc Thần say rượu.
Nàng vừa tiếp xúc với ánh mắt mê ly gần như có thể vắt ra nước này của Lạc Thần, cảm thấy bản thân dường như sắp bốc cháy.
Cánh tay Sư Thanh Y đặt trêи lên Lạc Thần nhất thời siết chặt.
Giờ khắc này, nàng lại có thể nghĩ muốn Lạc Thần tại chỗ này.
Nàng triệt để điên rồi.
Lạc Thần vẫn hôn Sư Thanh Y không gián đoạn, nhưng tay lại bắt đầu sờ soạng trêи người Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị nàng sờ đến sống lưng tê dại, thoáng chốc lại nghĩ có lẽ là Lạc Thần đang tìm cái gì, nhưng môi nàng bị phong kín, không thể hỏi ra miệng, chỉ có thể đưa tay của mình theo quỹ đạo bàn tay của Lạc Thần, chờ nàng rốt cuộc bắt được tay của Lạc Thần mới phát hiện Lạc Thần đang tìm chiếc túi chứa dạ minh châu treo bên hông nàng.
Lạc Thần tìm được chiếc túi của Sư Thanh Y, tựa hồ muốn buộc chặt miệng túi, nhưng bàn tay dường như đang phát run, kéo vài cái, vẫn không thể buộc chặt miệng túi.
Sư Thanh Y lập tức hiểu được suy nghĩ của Lạc Thần, nhưng nàng thấy Lạc Thần cấp thiết một cách hiếm có như thế, ma xui quỷ khiến mà bắt lấy tay Lạc Thần, không cho nàng cử động.
Lạc Thần khẽ mở mắt, nụ hôn cũng tạm thời dừng lại.
Lạc Thần giãy dụa chốc lát, Sư Thanh Y phát giác nàng dĩ nhiên giãy không ra.
Sư Thanh Y chưa bao giờ thấy Lạc Thần bối rối như vậy, dường như có một loại khí tức nào khác đang ràng buộc Lạc Thần, hòa tan sự thanh lãnh tự giữ của nàng trước kia, ở trong tay Sư Thanh Y, nàng thậm chí không chút chút sức lực để phản kháng.
Sư Thanh Y lại nhìn nàng không chớp mắt, hô hấp nặng hơn rất nhiều.
Gương mặt Lạc Thần đỏ ửng mê người, Sư Thanh Y một tay bắt lấy cổ tay Lạc Thần, tay kia sờ lên vành tai của Lạc Thần, khẽ vuốt ve, cảm thấy vành tai nàng dường như sung huyết, vô cùng nóng bỏng.
Sư Thanh Y thấy đôi môi Lạc Thần khẽ run, ngay cả nói chuyện cũng có phần lúng túng, nàng không đành lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Được.”
Nói xong, nàng buộc chặt hai chiếc túi chứa dạ minh châu.
Bốn phía đột nhiên rơi vào một mảnh hắc ám, cái gì cũng không nhìn thấy.
Rất nhanh, Sư Thanh Y cảm giác được cần cổ trầm xuống, dĩ nhiên là Lạc Thần dùng hai tay câu lấy cổ nàng, đôi môi nóng rực lại lần nữa tìm đến nàng, thân thể Lạc Thần gần như treo trêи người nàng.
Hắc ám rốt cuộc xé mở một tầng ẩn nhẫn cùng xấu hổ cuối cùng.
Có lẽ bởi vì đã không có ánh sáng, khiến Lạc Thần cảm thấy tự tại hơn, cũng không mang theo vài phần lãnh liệt giống như trước đó nữa, mà hoàn toàn phóng túng trước Sư Thanh Y.
Cả người Sư Thanh Y run rẩy.
Lạc Thần lại có thể cắn môi nàng.
Mỗi lần như thế này, định lực của Lạc Thần luôn tốt hơn so với nàng, trước đây nàng luôn mềm nhũn trước mặt Lạc Thần, Lạc Thần lại luôn có thể không nhanh không chậm mà trêu đùa nàng.
Hiện tại Lạc Thần lại khắc chế không được mà cắn nàng.
Lúc này một tia thanh tỉnh cuối cùng còn sót lại trong đầu Sư Thanh Y rốt cuộc cũng biến mất.
Trong bóng đêm nàng vừa đáp lại nụ hôn của Lạc Thần, vừa dẫn theo Lạc Thần đi về phía trước, Lạc Thần phối hợp với nàng, hai người đi được vài bước, lưng của sau lưng Lạc Thần đã chạm đến một khối mạch tinh dựng thẳng.
Rêu mạch tinh mềm mại lúc này trở thành tấm thảm, kê sau lưng Lạc Thần.
Thân thể của Sư Thanh Y đè trêи người nàng, hôn càng nồng nhiệt. Chỉ là nàng không nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thần, chỉ có thể bằng vào tiếng hít thở gấp gáp của Lạc Thần trong bóng tối, để tưởng tượng Lạc Thần lúc này nên có dáng vẻ mê hoặc như thế nào.
Nàng càng tưởng tượng, càng khó có thể tự kềm chế, hôn càng sâu.
Lạc Thần đại khái là cảm thấy đau, hàm hồ hừ nhẹ một tiếng.
Sư Thanh Y bỗng dưng thanh tỉnh, biết mình lại không khống chế tốt lực đạo, nhất thời hoảng hốt, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén cổ tà hỏa đang bùng cháy trong nội tâm, đôi môi khẽ dời đi.
Lạc Thần được nghỉ tạm chốc lát, khẽ nói bên tai nàng: “… Thanh Y.”
Sư Thanh Y vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhẹ giọng run rẩy đáp lời: “Ừ… Ta ở đây.”
Trong bóng tối, Sư Thanh Y thậm chí cảm thấy giọng nói của Lạc Thần cũng mang theo ẩm ướt.
Lạc Thần nói: “Ta cảm thấy ta không giống…. Không giống chính mình nữa rồi.”
Sư Thanh Y không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Nàng cũng cảm thấy bản thân trở nên không giống chính mình.
Càng có thể rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của Lạc Thần. Đổi làm bình thường, ở trước mặt nàng Lạc Thần tuyệt đối sẽ không như thế này, đây quả thực là chuyện nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Loại biến hóa này vô cùng kỳ lạ, về mặt lý trí, nàng rất thanh tỉnh mà nhận thức được điều này, nhưng về mặt tình cảm, nàng tình nguyện bản thân không nên tìm hiểu rõ ràng như thế.
Nếu như có thể cùng Lạc Thần dừng lại ở thời khắc này lâu một chút, thật là tốt biết bao.
“Là bọt khí có vấn đề, ngươi cẩn thận ngẫm lại….Những lời trước đó Ngư Thiển nói.” Ngoài miệng mặc dù Lạc Thần nói rõ ràng như thế, nhưng tay nàng dường như lại không chịu khống chế, chủ động nắm tay Sư Thanh Y luồn vào sâu trong vạt áo của nàng.
Tay của Sư Thanh Y chạm đến da thịt tuyết trắng dưới lớp áo của Lạc Thần, ngón tay nhất thời nóng như lửa đốt.
Trong đầu nàng hồi tưởng những lời Ngư Thiển nói, cái gì phiến vảy dưới xương quai xanh là thuộc về phạm trù riêng tư, mà bọt khí thoát ra từ những phiến vảy, lại kết hợp với các loại dị trạng sau khi nàng và Lạc Thần vào trong bọt khí, cũng có thể đoán được quả thật là bọt khí có vấn đề.
Nhưng nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, đầu ngón tay chạm đến da thịt của Lạc Thần, đang muốn nói chuyện, Lạc Thần lại nắm chặt lấy tay nàng, một lần nữa kéo tay nàng ra khỏi vạt áp.
Sư Thanh Y: “…”
Lạc Thần: “…”
“Thanh Y, ta không muốn ngươi nhìn thấy ta như vậy.” Giọng nói của Lạc Thần vô cùng trầm thấp, chính như nàng rồi lúc nàng dắt tay Sư Thanh Y vào trong áo, rồi lại kéo tay Sư Thanh Y ra, tràn ngập mâu thuẫn.
Sư Thanh Y vội vàng nói: “Dạ minh ta đã giúp ngươi cất đi rồi, ta không nhìn thấy.”
“….Đôi mắt của ngươi ban đêm cũng có thể nhìn ra đường nét.”
Sư Thanh Y vội vã nhắm mắt lại: “Hiện tại ta đã nhắm mắt, ta xin thề, tuyệt đối không nhìn ngươi.”
Không gian rơi vào vắng lặng trong chốc lát.
Sư Thanh Y cảm thấy bàn tay của Lạc Thần chạm đến gương mặt của nàng.
Lạc Thần lại nói với nàng: “Ta… Không nên như vậy.”
Sư Thanh Y vô cùng đau lòng nàng, biết nàng lúc này tiến thoái lưỡng nan, liền hít sâu một hơi, kiềm chế ngọn lửa sắp bừng lên trong lòng, nói: “Ta ôm ngươi ra ngoài, dường như ta không bị ảnh hưởng nặng như ngươi.”
“Không đi.” Hai tay Lạc Thần ôm lấy cổ nàng.
Hô hấp của Sư Thanh Y trở nên nóng rực, thoáng ngây người.
“Ta không… Ra ngoài.” Giọng nói của Lạc Thần lúc này thấp đến gần như không thể nghe rõ, nhưng Sư Thanh Y nghe được, dường như mang theo vài phần ẫn nhẫn, rồi lại dường như đang làm nũng trước mặt nàng.
Sư Thanh Y không nhịn được nữa, ôm Lạc Thần càng chặt.
Nàng chỉ hận không thể cho Lạc Thần tất cả của nàng, chỉ sợ như thế còn chưa đủ.
“Ta không thể ở chỗ này.” Lạc Thần miễn cưỡng lên tiếng, lời nói ra câu trước câu sau vô cùng mâu thuẫn.
“Ngươi… Rốt cuộc là muốn ra ngoài, hay là không muốn ra ngoài?” Nội tâm Sư Thanh Y bị nàng nhiễu loạn đến rối tinh rối mù, cảm thấy nàng đáng thương, rồi lại cảm thấy buồn cười, thở dốc hỏi nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT