Phòng này thoạt nhìn cũng không lớn lắm, bài trí vô cùng đơn sơ, trừ bỏ mấy cổ quan tài bên ngoài, cũng chỉ sót lại một cái la bàn từ trêи trần nhà buông xuống.
Giữa la bàn có một sợi dây mảnh, đem toàn bộ la bàn treo lên, nó cân bằng đến mức thập phần khéo léo, chứng tỏ trình độ của người thiết kế tính toán chuẩn xác đến mức độ nào. Nhìn từ xa chiếc la bàn giống như treo lơ lửng trêи không, một chút đong đưa đều chưa từng xuất hiện.
Sư Thanh Y đứng yên ở vị trí vừa đáp xuống, cẩn thận quan sát, liền thấy được ở vành ngoài của la bàn kỳ thật cũng có vài sợi dây mảnh. Những sợi dây này so với dây ở giữa càng mỏng manh hơn, nhìn như vô hình, nếu không phải mắt của Sư Thanh Y tốt hơn người thường, khó mà nhận ra được. Nàng theo hướng đi của những sợi dây này nhìn sang, phát hiện chúng nó phân biệt nối vào mấy cỗ quan tài trong phòng.
Phía trêи vách tường bên trong còn có một cánh cửa dẫn qua một gian phòng khác, phòng kia cũng có mấy cỗ quan tài, chính giữa cũng có một cái la bàn buông xuống. Xem ra khả năng là có đến mấy gian phòng nối tiếp nhau, kết cấu bố cục đều cùng một kiểu, nhìn đơn giản, kỳ thật bên trong ẩn chứa càn khôn.
Lạc Thần dĩ nhiên cũng nhận ra, ánh mắt nàng nhìn theo hướng đi của những sợi dây mảnh, trong mắt hiện lên một tia dao động, người thiết kế công trình này….Nàng lập tức không một tiếng động mà đến gần Sư Thanh Y, nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng ấy.
Sư Thanh Y nhìn xem nàng, hô hấp liền có chút hỗn loạn. Lạc Thần cũng chỉ là nắm tay nàng, không có làm thêm động tác gì khác, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Lúc này, Nhất Thủy nhìn các nàng nói: "….Chúng ta đi về phía trước thôi, cửa ra liền ở gần đây."
Lời tuy nói như vậy, cậu nhóc lại không có nhúc nhích, phảng phất là đang đợi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi trước.
Lạc Thần vẫn luôn dán lấy tay Sư Thanh Y, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ lên, ở trong lòng bàn tay nàng chậm rãi chuyển động. Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần đang dùng đầu ngón tay viết chữ lên lòng bàn tay mình, từng nét chữ mềm mại khiến lòng nàng đột nhiên ngứa một chút. Các nàng vốn dĩ là đang nắm tay nhau, giờ phút này ở lòng bàn tay viết chữ, người khác căn bản không phát hiện được.
Rất nhanh, Sư Thanh Y biết đó là nội dung gì. Lạc Thận viết chính là: "Cẩn thận cơ quan, quỳ hành."
Phương thức truyền tin thông qua lòng bàn tay càng giúp thông tin được bí mật hơn, cẩn thận hơn nhiều so với dùng tay ra hiệu hoặc gõ chữ trêи di động, dùng phương pháp này chứng tỏ những người bên cạnh hiện tại không thể tín nhiệm.
Tuy nói Nhất Thủy lúc này không có địch ý với các nàng, nhưng thành kiến của một người không có khả năng trong thời gian ngắn thay đổi hoàn toàn, tình cảnh trước mắt càng chứng minh rằng lòng nghi ngờ của cậu nhóc kia vẫn còn, vẫn chưa thật sự tin tưởng các nàng.
Nhóc đó nói cho hai nàng biết vị trí cửa ra, hoàn toàn đã cân nhắc trước được mất, dĩ nhiên hiện giờ cậu nhóc không còn lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ phải làm lộ ra bí mật. Hiện tại cậu nhóc đã thoát khỏi khốn cảnh bị trúng độc khí, đối với lối đi quen thuộc trước mắt, cậu nhóc có lẽ cảm thấy khả năng sống sót của mình là cầm chắc rồi, cho nên mới cả gan làm quyết định đi đối phó các nàng.
Chẳng hạn như, cậu nhóc mượn cơ quan ở trêи lối đi này để chặn lại hai nàng, cuối cùng chỉ có một mình nhóc đó thoát ra được. Như vậy cậu nhóc có thể vừa bảo toàn mạng sống, vừa bảo vệ được đồ vật mà ông nội của cậu nhóc để lại.
Xem biểu hiện trước mắt, Nhất Thủy vì bảo vệ đồ vật của ông nội, ngay cả tính mạng cũng không cần. Nhưng cậu nhóc sợ mình chết đi, đồ vật sẽ rơi vào trong tay "người xấu" là hai nàng, như vậy cái chết của nhóc đó liền vô nghĩa, cái gì cũng đều không bảo vệ được. Loại sợ hãi này nhất thời gây ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý của cậu nhóc, khiến suy nghĩ của cậu nhóc lệch khỏi quỹ đạo đơn thuần vốn có.
Trong lòng Sư Thanh Y thở dài một tiếng, trêи mặt cũng không tỏ vẻ gì, có chút lười biếng mà dựa vào người Lạc Thần, ôm cánh tay của nàng ấy, muốn kéo dài thời gian, nói: "Biểu tỷ, em có chút mệt mỏi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát nha?"
Lạc Thần cưng chiều đáp: "Được."
Nhất Thủy càng gấp gáp: "Sao….Mấy chị lúc này còn muốn nghỉ ngơi? Nói không chừng kẻ phóng hỏa thả độc kia đang đuổi theo phía sau, chúng ta ở lại nơi này rất quy hiểm."
Sư Thanh Y nói: "Quá mệt mỏi, đi không nổi rồi."
Nhất Thủy vừa nghe, lập tức tâm tư xoay chuyển, bất giác cảm thấy may mắn, liền nói: "Vậy…vậy các chị ở đây nghỉ ngơi, tôi đi trước, được chứ?"
Cậu nhóc nghĩ chỉ cần mình đi trước, liền có thể sớm một bước mang đồ vật của ông nội giấu đi, như vậy không cần phải cố ý dẫn các nàng vướng vào cơ quan trong động. Bất quá các nàng có thể thoát được ra ngoài hay không, còn phải chờ xem vận khí của các nàng, nếu các nàng có thể sống sót, trong lòng cậu nhóc sẽ không cần thấy áy náy nữa.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không nói chuyện, chỉ là nhìn cậu nhóc.
Nhất Thủy thấy các nàng không có phản ứng gì, nghĩ là đồng ý rồi, cơ hồ không nén được vui sướиɠ, xoay người liền đi. Thời điểm tới gần một cỗ quan tài, cậu nhóc đột nhiên quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau đó đầu gối chấm đất, vừa quỳ vừa dịch chuyển về phía trước.
Sư Thanh Y nhớ lại vừa rồi Lạc Thần viết trêи lòng bàn tay nàng "Quỳ hành". Quả nhiên là như vậy, phương pháp này liền tránh được nguy hiểm phía trêи.
Đôi mắt Lạc Thần khẽ híp lại, hỏi Nhất Thủy: "Nhóc vì sao phải quỳ xuống?"
Nhất Thủy giật mình, vội vàng giải thích: "Chuyện này….bởi vì trong quan tài đều là tổ tiên của tôi, tôi thân là con cháu, đối mặt tổ tiên, dĩ nhiên là phải cung kính rồi, quỳ là đúng đạo lý."
"Nhóc thật hiếu thuận." Sư Thanh Y đứng thẳng người, đi về phía trước mấy bước: "Bất quá tôi nhớ tới một chuyện, nhóc chính là đang bị bắt cóc, như thế nào lại có thể đi trước, không được đâu."
Nhất Thủy quỳ cứng ở tại chỗ: "…"
Sư Thanh Y lôi kéo tay Lạc Thần: "Biểu tỷ, chúng ta liền đi thôi."
Lạc Thần gật đầu: "Được."
Hai người tiến về phía trước, từng bước một mà đi đến cỗ quan tài gần nhất. Nhất Thủy quỳ gối cách đó không xa, sắc mặt khẩn trương mà nhìn hai nàng.
Sư Thanh Y vừa đi, vừa quan sát khoảng cách giữa các quan tài với nhau, giữa quan tài và vách tường, giữa quan tài đến la bàn, đều được kết nối bởi các sợi dây mảnh sắc bén. Loại dây này mỏng như tơ nhện, giăng ngang dọc khắp trong phòng, cơ hồ không chỗ nào không có.
Nếu đứng thẳng người đi qua, nhất định sẽ bị những sợi dây nhỏ này cắt ngang người, hậu quả không cần nói cũng biết được.
Thấy đến rõ ràng, nhưng hai nàng lại làm bộ như không phát hiện, vẫn cứ không nhanh không chậm dắt tay nhau đi tới.
Nhất Thủy nhìn thấy hai càng sắp chạm vào một sợi dây gần nhất rồi, còn kém vài bước, liền sẽ vướng vào sợi dây.Trong lòng cậu nhóc liền trở nên nặng trĩu, do dự không biết có nên nhắc nhở các nàng hay không, nếu không nhắc kịp, các nàng thật sự sẽ chết.
Cậu nhóc càng nhìn càng thấy cả người phát lạnh, đột nhiên hô to một tiếng: "Chờ…chờ một chút!"
"Sao nào?" Sư Thanh Y lập tức dừng bước, hứng thú mà nhìn lại phía sau.
Nhất Thủy gian nan nói: "Tuy rằng đây chỉ là tổ tiên của nhà tôi, nhưng các chị…các chị có muốn cùng tôi quỳ xuống không, tế bái một chút?"
Hai người không nói một lời, chỉ là yên lặng nhìn xem cậu nhóc.
Nhất Thủy có chút bối rối, sợ các nàng không chịu quỳ, khẩn trương nói: "Bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, chúng ta là hậu bối cũng phải biết lễ nghĩa một chút, quỳ lạy bọn họ…cũng không sao mà, các chị nói có phải hay không?"
Sư Thanh Y vẫn không nói lời nào.
Nhất Thủy cắn chặt hàm răng, mạnh miệng nói: "Dù sao…… Dù sao các chị cũng vào khu mộ của tổ tiên tôi rồi, có câu nhập gia tùy tục, tôi đã nhắc qua các chị nên giữ lễ, các chị nghe hay không thì tùy, chuyện này cũng không liên quan đến tôi."
"Nhóc nói cũng có đạo lý." Sư Thanh Y sâu kín nói: "Lễ nghĩa cơ bản nhất cần phải có, chúng tôi kính trọng tổ tiên của nhóc, đương nhiên sẽ quỳ."
Nàng cùng Lạc Thần liền nhẹ nhàng quỳ xuống.
Nhất Thủy thấy vậy liền thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Vậy các chị đi theo tôi, tôi quỳ bao lâu, các chị cũng liền quỳ bấy lâu, ngàn vạn lần không nên tùy tiện đứng lên."
"Vì cái gì?" Sư Thanh Y biết rõ còn giả bộ hỏi.
Mặt Nhất Thủy trướng đến đỏ bừng: "Bởi vì…đây là lễ phép a!"
Sư Thanh Y gật gật đầu: "Được."
Nhất Thủy vừa quỳ vừa bò về trước, hai người dịch chuyển theo cậu nhóc, Cửu Vĩ vẫn là dọc theo trần nhà lướt đi qua, ẩn giấu thân hình, một đường theo sát.
Sư Thanh Y dựa gần Lạc Thần, nắm lấy tay của nàng, ở trong lòng bàn tay nàng viết: "Tính ra cậu nhóc cũng có lương tâm."
Lạc Thần nheo mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng cười.
Các nàng di chuyển bằng đầu gối, vì vậy tốc độ thật sự chậm, tay trái Sư Thanh Y chống lên mặt đất, nhưng tay phải vẫn nắm chặt tay Lạc Thần không buông, mấy ngón tay lại cọ cọ trong lòng bàn tay nàng, viết: "Những vị này thật là tổ tiên nhóc đó sao?"
Lạc Thần trong lòng bàn tay Sư Thanh Y hồi đáp: "Em hỏi xem cậu nhóc họ gì."
Vì thế, Sư Thanh Y nhìn về phía trước mặt kêu một tiếng: "Này, Trịnh Nhất Thủy."
Chủ của công xưởng là một người họ Trịnh, nàng cố ý hô thử một tiếng "Trịnh Nhất Thủy", bất luận là đúng hay sai, Nhất Thủy nhất định cũng sẽ có phản ứng, dựa theo tính cách của cậu nhóc, liền sẽ sửa đúng nàng. So với việc trực tiếp hỏi cậu nhóc càng có hiệu quả, nếu trực tiếp hỏi, cậu nhóc chưa chắc đã chịu trả lời thật lòng.
Quả nhiên Nhất Thủy liền có chút tức giận nói: "Chị đừng loạn kêu, tôi không phải họ Trịnh, tôi họ Hạ."
Sư Thanh Y khẽ nhếch khóe môi, nói: "Ơ thì ra nhóc vốn là Hạ Nhất Thủy? Tôi nghe nói ông chủ công xưởng kia họ Trịnh, nhóc lại là thân thích của hắn, nên mới cho rằng nhóc cũng họTrịnh."
Nhất Thủy hừ một tiếng, tiếp tục bò.
Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y, lại ở trong lòng bàn tay nàng viết: "Người trong quan tài đều họ Hạ."
Viết xong, nàng hướng ánh mắt về một quan tài gần đó, trêи thân quan tài có một vị trí khắc bia văn, trêи đó ghi rõ tên tuổi ngày sinh ngày mất của người trong quan tài.
Lúc này, Nhất Thủy đã bò đến trước một cỗ quan tài, cậu nhóc liền dập đầu liên tục mấy cái, vừa lạy vừa không nhịn được tiếng nức nở, cậu nhóc nghẹn ngào dùng tay áo lau khô nước mắt, đối với cổ quan tài kia lẩm bẩm mấy câu nói, sau đó mới luyến tiếc mà rời đi.
Sư Thanh Y cũng không qua đó, nàng hiểu rõ, kia chính là quan tài của ông nội Nhất Thủy.
Một lát sau, các nàng đã di chuyển đến một căn phòng khác, những quan tài ở đây niên đại bất đồng, thời gian cách xa mấy trăm năm, thậm chí đều có thể ngược dòng đến Minh triều.
Hơn nữa càng đi vào, địa hình tựa hồ càng lên cao, độ dốc dần dần thay đổi, chờ các nàng dịch chuyển đến căn phòng thứ ba, đã có thể thấy được căn phòng này cao hơn hai căn phòng kia rất nhiều, cao thấp phân hóa rõ ràng.
Đặc biệt là ở giữa căn phòng này, bày ra một cỗ quan tài to lớn, kϊƈɦ thước khác biệt những cỗ quan tài còn lại, được đặt ở đầu dốc nhìn qua giống như sắp rơi xuống dưới, nhưng trêи thực tế cỗ quan tài lại nằm lù lù bất động.
Nhất Thủy tỏ ra vô cùng kính trọng đối với cỗ quan tài này, lập tức bò tới khấu đầu lạy mấy cái.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần cũng di chuyển đến gần, nhìn xem bi văn trêи cỗ quan tài. Quan chủ được gọi là Hạ Trầm, mất vào năm Vĩnh Lạc* thứ mười chín, là quan chủ có niên đại xa xăm nhất tính đến thời điểm này, từ kϊƈɦ thước quan tài có thể đoán được, địa vị của người này cũng là tối cao.
(*Vĩnh Lạc: tức Minh Thành Tổ – Chu Đệ vốn là tứ hoàng tử, con trai của Chu Nguyên Chương. Ông là vị hoàng đế thứ ba triều Minh, tại vị từ năm 1402 đến năm 1424)
Trêи quan tài Hạ Trầm được điêu khắc hoa văn tinh xảo, mặt trêи có khắc đồ án, ống mực cùng dây mực là những vật dụng tượng trưng cho thợ thủ công, hai mặt bên đều khắc các loại đồ án cơ quan phức tạp.
Càng kỳ quái chính là, mặt dưới quan tài Hạ Trầm có một số lỗ nhỏ hình tròn, không biết là tác dụng gì.
Sư Thanh Y chỉ vào mấy lỗ tròn nhỏ, hỏi Nhất Thủy: "Nhóc biết cái đó để làm gì không?"
Nhất Thủy lắc đầu: "Không biết, tôi trước đây cũng từng hỏi qua ông nội, ông nội cũng không rõ ràng lắm."
"Đây chính là vị tổ tiên ngược dòng xa xưa nhất của nhóc sao?"
"….Ừm. Ông nội tôi dặn dò, con cháu đời sau phải hết sức kính trọng vị tổ tiên này, đều muốn thành tâm quỳ lạy người."
"Vị này có phải hay không là một thợ thủ công?"
"Người chính là siêu cấp lợi hại thợ thủ công!" Nhất Thủy đắc ý lên: "Ông nội của tôi từng kể, vị tổ tiên này sống ở Vĩnh Lạc triều Minh, ông ấy từng đảm nhiệm xây dựng một công trình kiến trúc rất lớn của Hạ gia chủ và Nữ Thần, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được! Là tối cao vinh quanh!"
"Hạ gia chủ?" Sư Thanh Y nói: "Còn có Nữ Thần?"
Nàng từng bước dẫn dụ đứa trẻ này khai ra hết: "Nhóc nói vị này là tổ tiên xa xưa nhất trong dòng họ, các người lại họ Hạ, như vậy hẳn là tổ tiên của nhóc trong lịch sử có địa vị rất cao đi? Vậy nên Hạ gia chủ không phải là vị Hạ Trầm đại nhân đây sao? Như thế nào còn có một vị Hạ gia chủ khác?"
Nhất Thủy mặt biến sắc: "Chị như thế nào có thể nói như vậy! Hạ gia chủ địa vị được kính trọng vô cùng, dòng họ của tôi bất quá chỉ là gia thần, ngày xưa gia thần đều theo họ của gia chủ, làm sao có thể sánh được với gia chủ!"
"Ơ thế sao?" Sư Thanh Y cười nói: "Hạ gia chủ địa vị được người người kính trọng, tôi khẳng định là được tôn sùng hơn cả vị Nữ Thần gì kia đi?"
"Chị lại nói hươu nói vượn! Nữ Thần là chí cao vô thượng, cùng Hạ gia chủ không phải đối lập, sao chị có thể so sánh như vậy!"
Nhất Thủy nói đến đây, không giấu được kϊƈɦ động, hai mắt nhìn vào khoảng không trước mặt như thể nhìn vào ánh sáng rực rỡ nhất thế gian, xuất thần nói: "Nữ Thần vô cùng bí ẩn, nàng đẹp đến thế gian không ai sánh được, tương truyền nàng thích mặc một thân váy dài màu xanh ngọc, dáng người thanh tú mỹ lệ, khí chất như tiên tử, nàng còn có đôi cánh có thể bay lên trời…..nàng là hoàn mỹ nhất thế gian….. Chuyện phía sau tôi cũng không biết được, chỉ nghe ông nội từng nhắc qua, Hạ gia chủ cùng Nữ Thần là bằng hữu chi giao."
Một lát sau, cậu nhóc mới từ trong mộng cảnh tỉnh lại, ý thức được mình không cẩn thận nói quá nhiều, tức khắc hối hận không kịp, liền cả giận nói: "Chị sao có thể như vậy a!"
"Tôi thế nào?" Sư Thanh Y vô tội nói.
"Chị gạt tôi khai ra hết rồi!"
"Tôi hỏi nhóc một câu, nhóc đáp một câu, như thế nào là lừa gạt?"
Nhất Thủy đỏ bừng cả mặt: "Chị cố ý nói sai hoặc là đem sự thật nói ngược lại, gạt cho tôi phải đính chính lại cho đúng! Chị như thế nào như vậy xấu!"
Sư Thanh Y cười cười, dán vào bên tai Lạc Thần khe khẽ nói: "Nhóc đó bảo em xấu kìa, sớm biết vậy em nên để cho chị đến tiến hành tra hỏi, để nhóc đó hiểu được như thế nào gọi là xấu."
Lạc Thần hiếm thấy lại đối nàng lắc đầu: "Không."
Sư Thanh Y: "…"
Lạc Thần thản nhiên nói: "Chị chỉ xấu cho mình em xem thôi."
Sư Thanh Y: "…"
…..Nàng thật là đã xem đến rõ ràng.
Nhất Thủy thấy các nàng ở kia kề tai nói nhỏ, cho rằng các nàng lại đang tính toán cái gì, liền nói: "Chị…các chị đừng nghĩ lại lừa gạt tôi, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng các chị nữa đâu!"
Lạc Thần liếc Nhất Thủy một cái, nói: "Im lặng!"
Nhất Thủy tức đến mặt đỏ bừng: "Chị…chị kêu tôi im lặng, tôi liền nghe theo sao, như vậy còn không phải thật mất mặt."
Lạc Thần chỉ chỉ trần nhà.
Nhất Thủy nhìn theo hướng nàng chỉ, phát hiện la bàn trêи đỉnh đầu khẽ lay động, lập tức sắc mặt trắng bệch, xem ra cậu nhóc cũng biết la bàn thay đổi là biểu thị cái gì.
La bàn trong thuật phong thủy có vị trí vô cùng trọng yếu, định phong thủy luôn luôn không thể thiếu nó, nó là công cụ của thầy phong thủy, nếu là công cụ, tự nhiên là có phần ưu khuyết. Nếu như la bàn có kết cấu tinh tế chặt chẽ, đối phong thủy cảm giác dị thường nhạy bén, ngay cả một chút biến hóa nhỏ nào trong phong thủy cũng có thể nhận biết và biểu thị ra, một khi phong thủy phát sinh bất luận thay đổi gì, la bàn cũng sẽ tương ứng mà sản sinh biến hóa.
Đặc biệt la bàn nơi này cùng vô số dây nhỏ tương liên, ngoài tác dụng phong thủy, nó vẫn là một bộ phận của cơ quan. Những sợi dây nhỏ này kết nối toàn bộ quan tài cùng với la bàn và vách tường của các gian phòng lại với nhau, tạo thành một thể thống nhất, rút dây động rừng, hiện tại la bàn trong phòng này chuyển động, cũng liền biểu thị rằng, một gian phòng nào đó đang phát sinh biến hóa.
La bàn đong đưa biên độ ngày một tăng dần.
Bốn phía đột nhiên lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Sư Thanh Y nín thở ngưng thần lắng nghe, nàng cảm giác được một loại âm thanh phá lệ cổ quái ở căn phòng thứ nhất vang lên, tựa hồ như là tiếng móng tay thật dài cào vào vách quan tài tạo ra.
Phanh…Phanh…Phanh…
Tiếng va chạm, tiếng cào từng hồi mà âm ỉ vang lên.
Chẳng lẽ…có cỗ quan tài phát sinh dị động?"
Sư Thanh Y ra hiệu cho Lạc Thần ở yên tại chỗ, chính mình nhanh chóng bò trở lại, một đường di chuyển đến căn phòng đầu tiên, cảm thấy âm thanh ngày càng gần, loại âm thanh này vô cùng nhỏ, không cẩn thận nghe căn bản sẽ không biết được.
Từng hồi âm thanh rợn người này từ quan tài ông nội của Nhất Thủy truyền tới.
Sư Thanh Y ở sát bên quan tài lắng nghe, bên trong âm thanh đứt quãng, xem tình hình là vừa mới bắt đầu thôi, cho đến lúc chân chính khởi thi vẫn còn một đoạn thời gian.
Nếu thứ bên trong thật sự bật dậy, chân chính uy hϊế͙p͙ cũng không phải là thi thể đó, mà là bản thân quan tài. Xung quanh mỗi nắp quan tài nơi đây đều giăng đầy dây nhỏ, một khi bên trong có cái gì muốn phá quan mà ra, liền sẽ lập tức kϊƈɦ phát những sợi dây nhỏ này.
Hiện tại quan tài chỉ khe khẽ run lên, vậy mà những dây mảnh kia liền tập tức có cảm ứng, tác động la bàn biến hóa, nếu thật sự khởi thi còn không biết sẽ phát sinh cái gì, khả năng toàn bộ nơi này đều sẽ bị phá hủy.
Ban đầu Sư Thanh Y còn nghĩ rằng những sợi dây mảnh này là để phòng người ngoài, hiện tại xem ra, nó chủ yếu là để phòng thứ bên trong quan tài khởi thi.
Sư Thanh Y di chuyển trở lại căn phòng thứ ba, Lạc Thần nói: "Tình hình thế nào?"
Sư Thanh Y nhìn Nhất Thủy, sắc mặt ngưng trọng: "Ông nội của nhóc khả năng là muốn ngồi dậy."
Nhất Thủy không thể tin nổi: "Cái gì….cái gì muốn ngồi dậy?"
"Chính là ông nội của nhóc bắt đầu muốn khởi khi rồi."
"Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng!" Nhất Thủy nói: "Phong thủy nơi này rất tốt, tuyệt đối không thể có thi biến!"
Lạc Thần nói: "Nhóc từng nói qua, ông nội của nhóc là bị người hại chết."
Nhất Thủy phẫn nộ mà nắm chặt tay: "Là những người đó, bọn họ đã giết ông nội tôi!"
"Nếu bọn họ trước lúc ông nội nhóc qua đời, cho ông ấy ăn thứ gì, để thi thể của ông chết rồi vẫn chứa chất độc, mặc kệ phong thủy nơi này tốt như thế nào, ông ấy đều sẽ khởi thi."
"Như thế nào…… Tại sao lại như vậy!" Nhất Thủy bắt đầu nói năng lộn xộn lên.
"Nhóc có biết rằng, những kẻ am hiểu điều khiển xác chết, tất nhiên cũng sẽ dưỡng thi. Một khi cố ý nuôi dưỡng xác chết, khi xác chết khởi thi, bọn chúng liền sẽ dễ dàng tìm được vị trí thi thể, chúng chỉ cần thả ra một thứ chuyên dụng để tìm thi thể, liền sẽ có thể một đường mà tìm đến đây."
"Chị….ý của chị là…"
"Người nọ biết được ông nội của nhóc sau khi chết, sẽ được chôn cất vào một chỗ đặc thù, vì vậy hắn muốn lợi dụng phương pháp này để tìm. Nếu khởi thi thành công, hắn liền tức khắc sẽ tìm đến tận chỗ này." Lạc Thần nói: "Nhóc có từng cùng người nào đề cập qua?"
"Tôi không có, tôi thật sự không có!" Nhất Thủy nói.
"Nhóc nên cẩn thận nhớ lại, người họ dĩ nhiên có chuẩn bị mà đến, nhóc đã từng hướng người nào đề cập qua mộ phần của dòng họ chưa?"
Nhất Thủy cúi đầu hồi tưởng, ót đều xuất ra một tầng mồ hôi, lúc sau sắc mặt càng căng chặt, nói: "…Tôi…Tôi một lần cùng Lâm Ca xem tivi, tin tức lúc đó nói rằng, hiện tại đất đai dựng mộ đặc biệt quý, Lâm Ca liền cảm thán một câu, hiện tại đất xây mộ đều mua không nổi, chờ sau này hắn già rồi, hắn liền chọn lựa hỏa táng, đem tro cốt rải vào trong biển. Sau đó hắn hỏi tôi nghĩ như thế nào, tôi lúc ấy cũng không nghĩ khác, liền thuận miệng nói một câu, tôi…tôi sớm đã có mộ địa, căn bản không cần phát sầu."
Sư Thanh Y thở dài: "Hắn rõ ràng để ý lời nhóc nói. Nếu hắn đã sớm hiểu quá nhiều về nhóc, liền sẽ biết, nhóc khả năng cũng có một khu mộ gia tộc, bây giờ nhóc tự nói mình có mộ địa, còn không phải thừa nhận nhóc đích thật là có một gia tộc mộ địa hay sao, hắn khẳng định biết ông nội của nhóc sau khi chết cũng sẽ được táng nhập vào đây, vì vậy âm thầm hạ độc ông nội của nhóc, để ông ấy sau khi chết sẽ thi biến, lợi dụng thi thể ông nội nhóc làm mồi dụ để tìm được nơi này."
Nhất Thủy che lại trái tim, cả người phát run, cậu nhóc nơi nào tiếp nhận nổi một lượng tin tức quá lớn lại mang tính đả kϊƈɦ như vậy, lập tức hoảng loạn đến mức lời đều nói không ra được.
Sư Thanh Y nói: "Hiện tại vấn đề không phải kẻ kia có thể tìm đến được mộ địa dòng họ nhóc hay không, mà trước khi hắn tìm đến đây, nơi này liền sẽ lập tức bị phá hủy hoàn toàn, tổ tiên của nhóc đã sớm tính đến thời điểm này rồi, vị kia thiết kế nơi này, là tuyệt đối không cho phép phát sinh thi biến, một khi thi biến, tất nhiên là do người ngoài gây ra, hắn sớm tại mấy trăm năm trước kia, liền trước tiên làm tốt phòng ngự. Nếu chúng ta không thể giải quyết vấn đề trước mắt, liền sẽ chết không có chỗ chôn."
Lạc Thần yên lặng quan sát địa thế cao thấp trong phòng, lại cúi người xuống, bấm mở đèn pin di động, chiếu vào những lỗ nhỏ hình tròn ở dưới đáy quan tài Hạ Trầm.
Nàng nhìn một hồi, nói: "Thanh Y, chuẩn bị khai quan."
Sư Thanh Y gật đầu.
Nhất Thủy hoảng sợ nói: "Khai…khai quan ông nội của tôi sao?"
Lạc Thần nói: "Trước tiên mở quan tài vị Hạ Trầm này."
——–
Lời editor: Thiệt tình chứ Nhất Thủy nếu biết vị Nữ Thần kia đang sống sờ sờ trước mặt, còn không phải lập tức hôn mê hay sao ^^!
Các chương 418, 419 trở về sau, Quân tỷ đều viết trêи dưới 7000 chữ…gấp đôi một chương thông thường, thật làm cho con dân vui sướиɠ ^^~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT