Lạc Thần kể lại cuộc nói chuyện cùng Tiểu Ích ở trêи lầu: "Tiểu Ích mang cái hộp về, bên trong vốn là đủ mười con nhộng, thằng bé cho rằng đó chính là trứng của con tằm, nên muốn giữ lại nuôi. Có một lần Tiểu Ích đem cái hộp vào trường, lấy sáu con nhộng ra để chơi ở trêи bàn, mong đợi chúng có thể nở ra tằm con, kết quả bị nhóm con trai thôn trưởng nhìn thấy."

Vũ Lâm Hanh tính khí bạo phát, nghe đến đây liền đã hiểu, nàng tức giận nói: "Cho nên liền bị đoạt đi? Cái này cũng cướp, cái kia cũng cướp, ngay cả vật xui xẻo cũng cướp luôn, vậy bình thường bọn chúng còn không làm trời?"

Sư Thanh Y trầm mặt suy nghĩ, Tiểu Ích chỉ lấy ra sáu con nhộng, đều bị cướp đi, nghĩa là trong hộp còn lại bốn con, hẳn là giấu trong hộc bàn nên không bị phát hiện. Bây giờ trong hộp chỉ còn lại ba con, Tiểu Ích sau đó lại bị nhiễm cổ trùng, chắc là thằng bé đã dùng biện pháp nào đó ấp nở được một con nhộng. Bất quá loại cổ trùng này ấp trứng cần có điều kiện, đến thời điểm này chúng vẫn nằm yên trong hộp không có bất cứ động tĩnh gì, bởi vì chưa gặp điều kiện kϊƈɦ thích, nếu không mọi người tiếp xúc với cái hộp đều sẽ gặp nguy hiểm.

"Loại cổ trùng này cần ấp trứng mới có thể nở, mà ấp trứng có muôn vàn điều kiện, là do người chế cổ quyết định. Tôi thật tò mò không hiểu bọn trẻ làm sao ấp được trứng, rõ ràng mấy nhóc này không biết một chút gì về cổ trùng." Thiên Thiên là cao thủ luyện cổ, đối với việc này cảm thấy rất hứng thú, một lời tự nhiên nói đúng trọng tâm.

Lạc Thần: "Dùng máu gà. Tiểu Ích nhân lúc bà nội làm thịt gà ở bếp, lén lút lấy một chút máu gà thoa lên trêи con nhộng."

Sư Thanh Y nhíu chặt lông mày, nàng cảm giác vô cùng cổ quái, trong lòng đầy nghi hoặc. Hành động lén lút lấy máu gà rồi thoa lên con nhộng, mục đích vô cùng minh bạch. Tiểu Ích chỉ là một đứa trẻ, nếu ngẫu nhiên dính máu gà, vô tình tạo điều kiện cho trứng nở thì còn hiểu được, nhưng mà thằng bé hành động có mục đích như vậy, rõ ràng có cái gì không đúng.

Sư Thanh Y nói ra suy nghĩ: "….Chuyện này không bình thường." Nàng nói ngắn gọn mấy chữ, nhưng Lạc Thần tựa như hiểu được toàn bộ suy nghĩ của nàng, nhìn nàng một cái, nói: "Đúng là không bình thường, tôi có hỏi qua Tiểu Ích, bằng cách nào biết được phương pháp kia. Thằng bé kể là được thần tiên chỉ dẫn."

"Cái gì? Thần tiên?" Vũ Lâm Hanh kinh ngạc nói: "Từ đâu nhảy ra thần tiên, còn không phải là có kẻ giả thần giả quỷ sao."

Lạc Thần: "Tiểu Ích được ông nội dẫn đi Từ đường trong thôn mấy lần, hôm trước bởi vì người nhà không tin lời thằng bé, cho nên thằng bé lén lút đi ra Từ đường, thỉnh cầu phù hộ ông nội mau trở lại, thuận tiện cầu xin sớm ngày ấp được tằm con. Tiểu Ích chỉ là đứa trẻ, tâm tư luôn đơn giản."

Sư Thanh Y cũng đoán được đại khái: "….Từ đường trong thôn rốt cuộc cúng bái cái gì."

"Tiểu Ích nói là khi theo trưởng bối đi cúng tế, đều nghe họ bảo rằng cúng tế thần tiên, vì vậy mỗi lần thằng bé chạy ra Từ đường đều nghĩ là đi gặp thần tiên. Chẳng qua rốt cuộc họ đang cung phụng cho cái gì, chúng ta phải nhìn qua mới biết được."

Sư Thanh Y: "Thằng bé nhận được chỉ dẫn của thần tiên bằng cách nào?"

"Lúc nhóc ấy đang quỳ lạy, thì trêи hương án đột nhiên rơi xuống một tờ giấy." Lạc Thần vừa nói vừa đem một mảnh giấy được gấp làm bốn mở ra.

Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm: "Biểu tỷ nàng, cô dùng thủ đoạn gì, ngay cả tờ giấy này cũng có được, quả thật, những đứa trẻ nhỏ tuổi đều nhất nhất nghe lời cô."

Trường Sinh dùng ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi, nghiêm túc nói: "Người lớn cũng nghe lời nàng."

Vũ Lâm Hanh: "…"

Trêи giấy viết hai câu: "Dùng máu thoa lên trêи con nhộng, tầm bảo bảo liền nở ra, ông nội cũng liền sẽ trở lại nha. Máu gì, đều được nha."

Chữ là viết tay, nhưng là cố tình viết xiêu vẹo nghiêng ngả, từ chữ viết không tìm được dấu vết nào. Sư Thanh Y nhìn thoáng qua, cảm thấy vô cùng khó chịu. Rất rõ ràng, đối phương còn cố tình dùng một loại giọng điệu xúi giục dẫn dụ tiểu hài tử, ẩn giấu trong đó là mục đích thâm độc, thật khiến người ta không rét mà run.

"Đây chính là do người viết, còn ở đó giả thần giả quỷ." Vũ Lâm Hanh nghiến răng: "Chờ tôi bắt được tên khốn này, tôi nhất định đánh chết hắn."

"Để tôi giữ cái hộp cho." Thiên Thiên nói: "Nếu bất kỳ loại máu nào cũng có thể ấp trứng, mọi người cần hết sức chú ý đừng để bị thương, nếu chảy máu mà vô tình tiếp xúc với cái hộp sẽ rất nguy hiểm."

Thiên Thiên là bầc thầy luyện cổ, giao cho nàng dĩ nhiên yên tâm. Lạc Thần lập tức đem cái hộp đưa cho Thiên Thiên. Mọi người vừa đi vừa tiếp tục thương lượng đối sách, quyết định đi qua những nhà bệnh nhân hỏi thăm chút tình huống, rồi sẽ đến nhà thôn trưởng.

Thân phận của Thiên Thiên là bác sĩ, tất nhiên đi đến đâu cũng được tiếp đãi nồng hậu, giống như ở nhà Tiểu Ích. Vốn mấy đứa trẻ trong nhóm con trai của thôn trưởng đều là những hài tử bất trị, nhưng qua trận bệnh này, cộng thêm không biết Lạc Thần đã nói gì với bọn hắn, chỉ thấy bọn hắn sợ hãi rụt đầu như chim sẻ, ngoan ngoãn lạ thường, nhìn bọn hắn thế này, sau này tuyệt đối không dám đi bắt nạt người khác nữa.

Sau khi lần lượt đi hết bốn gia đình, mọi người cũng nắm đã nắm được ngọn nguồn câu chuyện. Sáu con nhộng bị cướp đi, bốn đứa nhóc mỗi đứa một con, đều đã ấp trứng, mà con trai thôn trưởng lại giữ hai con.

"Nếu như hai con cùng được ấp trứng thì sẽ thế nào?" – Vũ Lâm Hanh hỏi.

Thiên Thiên lắc đầu: "Việc này giống như một người uống hai phần thuốc độc. Liều lượng càng cao, dĩ nhiên chết càng nhanh."

Đi tới nhà thôn trưởng, ngôi nhà thoạt nhìn bề thế, có một cái sân rộng bao quanh. Anh trai của thôn trưởng là người nuôi lừa chuyên nghiệp, ngụ ở sát bên vách, vì vậy từ sân bên này có thể nghe được tiếng lừa thay nhau hí vang.

Thôn trưởng không có nhà, chỉ có vợ ông ấy ở đây, vợ thôn trưởng thấy trong sân đột nhiên đến nhiều người, còn tưởng rằng là người trong thôn đến phản ứng chuyện gì, tính khí nhất thời khó chịu: "Ông ấy không có ở đây, đang làm việc ngoài ủy ban, muốn gì ra ủy ban tìm."

Trước khi tới đây cả nhóm cũng đã tìm hiểu sơ bộ, biết được vị thôn trưởng này cũng không tệ lắm, rất có trách nhiệm, vì việc xây dựng phát triển thôn mà qua lại bôn ba. Nhưng là vợ hắn có chút vấn đề, tính khí nóng nảy, đối với con trai lại rất cưng chiều, mà thôn trưởng bận rộn công việc, ít có thời gian dành cho gia đình, vợ hắn lại thường giúp con trai giấu giếm, nên con trai hắn mới thành ra cái dạng này hài tử.

Biết vợ của thôn trưởng khó tính, cho nên cả nhóm đã nhờ một gia đình trong bốn hộ vừa rồi đi cùng, gia đình này cùng nhà thôn trưởng có mối quan hệ tốt, trẻ con lại chơi thân thiết với nhau, giữa người lớn cũng thường xuyên qua lại thăm hỏi, vì vậy nhờ gia đình này đến làm trung gian liền thuận lợi hơn.

Quả nhiên vợ thôn trưởng nhận ra gia đình kia, liền cười nói: "Chú Vương thím Vương, các người làm sao tới."

Ông bà Vương vốn là bởi vì bệnh tình của đứa cháu, đã buồn rầu nhiều ngày, hôm nay đứa cháu được Thiên Thiên chữa khỏi, đã sớm xem Thiên Thiên là ân nhân, bọn họ vội vàng nói nhỏ vài câu với vợ thôn trưởng, bà ấy liền sắc mặt thay đổi, ánh mắt phức tạp đảo về phía Thiên Thiên: "….Hóa ra là bác sĩ Thiên đây sao?"

Ông bà Vương lại tiếp tục cùng vợ thôn trưởng trao đổi, bà ấy thấp giọng thốt lên: "Thật là chữa hết bệnh sao? Vậy…vậy liền mời bác sĩ tới xem một chút."

Bọn họ nói chuyện âm thanh vô cùng nhỏ, cơ hồ là khe khẽ thì thầm, nhưng là Sư Thanh Y có thể nghe được rõ ràng, nghe phía sau đối phương còn nói tiếp: "….Trong nhóm có một người mù, không thấy đường thì có thể làm gì, chắc là bệnh nhân của bác sĩ Thiên? Có nên để cô ấy vào trong nhà không, con trai ta gần đây luôn trong trạng thái mê sảng, cũng không cần để bệnh nhân khác tiếp xúc, tránh xui…."

Sư Thanh Y: "…"

Nàng đưa tay chỉnh lại dải lụa trắng, im lặng đứng ở nơi đó.

Lạc Thần dĩ nhiên cũng nghe được, lập tức đến bên cạnh Sư Thanh Y. Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Lát nữa em sẽ ở trong sân phơi nắng, liền không vào."

Lạc Thần thanh âm hơi đề cao một chút, nói: "Được, Sư trưởng khoa, vậy ngài ở trong sân nghỉ ngơi cho khỏe."

Sư Thanh Y: "…"

Thiên Thiên lập tức hiểu ý, phối hợp Lạc Thần nói: "A, Sư trưởng khoa không đi vào sao? Sếp không đi vào, tôi liền không dám tự ý vào."

Vợ thôn trưởng lập tức biến sắc mặt, cùng ông bà Vương dè dặt hỏi Thiên Thiên: "Bác sĩ Thiên….cô nói…vị đây là…bác sĩ trưởng khoa sao? Nhìn nàng ấy trẻ tuổi như vậy…"

Thiên Thiên không chớp mắt nói: "Tôi là bác sĩ điều trị chính, Sư trưởng khoa là Chủ nhiệm. Khoa chúng tôi các bác sĩ đứng đầu đều rất trẻ tuổi, bây giờ các bệnh viện lớn đang có xu hướng trẻ hóa, chỉ cần có năng lực, ai cũng có thể làm lãnh đạo. Sếp của tôi đôi mắt vô tình bị thương, trong mấy ngày tạm thời không nhìn được ánh sáng mạnh, tự mình điều phối chút thuốc thoa lên mắt, nên phải dùng dải lụa trắng bịt lại, kết quả bị người khác hiểu lầm là nàng bị mù, hiện giờ nàng đang mệt mỏi, cũng không thích hợp đi lại nhiều trong thôn, liền muốn nghỉ ngơi một chút."

Lúc trước ở mấy gia đình kia Sư Thanh Y đều không nói một lời, có lúc sẽ âm thầm nhắn tin trao đổi cùng Lạc Thần, sau đó Lạc Thần chuyển lời lại cho Thiên Thiên, bây giờ ông bà Vương suy nghĩ lại một chút, càng hồi tưởng càng cảm thấy Sư Thanh Y nhìn qua có chút cao thâm khó lường, bọn họ liền đem chuyện này nói lại cho vợ thôn trưởng biết, bà ấy nhất thời lúng túng, thấp giọng nói: ''…Tôi nghĩ nên mời vị trưởng khoa này vào xem bệnh, y thuật sẽ tốt hơn, bình thường chúng ta đi bệnh viện lấy số, đều cố gắng xin được số để vào gặp trưởng khoa, mặc dù chi phí cao hơn một chút…"

Sư Thanh Y: "…"

Lạc Thần hướng Trường Sinh khẽ gọi: "Đường tỷ"

Trường Sinh dĩ nhiên hiểu ý Lạc Thần, gật đầu một cái.

Rốt cuộc vẫn là Lạc Thần, Thiên Thiên cùng mọi người đi vào, chỉ để lại Sư Thanh Y và Trường Sinh ở trong sân.

Vợ thôn trưởng lúc này đối đãi Sư Thanh Y vô cùng khách khí, đặc biệt đem bàn ghế ra mời nàng ngồi, lại pha trà bày đồ ăn vặt, có thể là lo lắng Thiên Thiên trị không hết được bệnh, liền sẽ ra mời vị bác sĩ trưởng khoa này vào xem một chút.

Sư Thanh Y an tĩnh ngồi dưới mái hiên, Trường Sinh đem một cái ghế dài đến bên cạnh, nàng dựa vào Sư Thanh Y, chớp chớp đôi mắt, nói: "A Lạc giao cho chị đến chăm sóc em."

Sư Thanh Y hiếm thấy bật ra một tiếng cười: "Ai chăm sóc ai còn chưa biết."

Trong lòng nàng thật vui vẻ, có Trường Sinh bên cạnh, nàng cũng không còn thấy cô đơn. Lạc Thần luôn hiểu nàng.

Trường Sinh nói: "Chị có thể giúp em tróc quả hạch ăn, có phải hay không được tính là chăm sóc em?"

Sư Thanh Y gật gật đầu: "Được."

Trường Sinh cẩn thận bóc vỏ quả hạch, bóc xong một viên, nàng đưa cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y liền thuận tay đem quả hạch đưa đến bên miệng Trường Sinh, vốn là Trường Sinh đã quen được Sư Thanh Y và Lạc Thần đút nàng ăn, nên theo bản năng liền cắn quả hạch, ăn ngon lành, sau đó cảm thấy hối hận nói: "A Cẩn, em không ăn sao?"

Sư Thanh Y nói: "Đường tỷ ăn."

Trong sân ánh mặt trời ấm áp, còn có một chút gió chiều thổi nhẹ thật khiến người ta buồn ngủ. Trường Sinh ăn một chút quà vặt, phơi phơi nắng, mí mắt liền có chút đánh nhau, hàm hàm hồ hồ nói: "Chị cảm thấy hơi mệt, chị muốn nằm một chút."

Nàng đang ngồi ở băng ghế dài, nên vừa vặn có thể nằm lên đùi của Sư Thanh Y. Sư Thanh Y đem nàng kéo lại gần, điều chỉnh một tư thế để cho nàng nằm ngủ thoải mái hơn.

Có thể là cảm giác thanh thản dễ chịu, Sư Thanh Y cũng có một chút buồn ngủ, nàng liền chống cùi trỏ lên bàn, tựa cằm lên tay trái, nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, nàng mơ hồ cảm giác có người đến gần, mặc dù bước chân rất nhẹ nhưng Sư Thanh Y vẫn phát hiện được, nàng lập tức mở mắt, liền thấy Lạc Thần trong tay cũng mang đến một cái ghế dài, đặt bên cạnh chân của nàng, đang muốn ngồi xuống.

Sư Thanh Y: "…"

Lạc Thần nói: "Tôi cũng mệt nhọc, muốn dựa vào em ngủ một chút."

Sư Thanh Y: "…"    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play