"Vô Thường Lang Quân này vốn dĩ là không đầu, hắn dùng đầu của những thôn dân mất tích gắn lên người mình, đầu của các thôn dân lại không cách nào bảo tồn trường kỳ, sẽ hư thối rất nhanh, nên đầu mà hắn thay chỉ có thể chống đỡ vài ngày, cho nên hắn cần không ngừng mà đổi đầu, nên những nữ nhân đó mới có thể thấy tướng mạo cùng niên kỷ của hắn luôn bất đồng."

Dù sao cũng là đọc được trong thôn chí của các thôn khác nhau, nên rất nhiều thông tin đều rất vụn vặt, Sư Thanh Y vừa kế vừa sắp xếp lại một chút, đem những thông tin liên quan đến Vô Thường Lang Quân nói cho Lạc Thần biết, cuối cùng nàng nói: "Đại khái là như thế."

Lạc Thần nói: "Những chuyện này là ghi chép từ chí chí của những thôn trấn cho phép ngoại giới ghi lại, có thể tự do tìm đọc, có lẽ không có gì khúc mắc. Như vậy rất tốt."

Sư Thanh Y hiểu ý nàng, cũng vui vẻ: "Đúng vậy, tuy rằng chúng ta đêm khuya mới đến, cũng không biết rõ phong tục trong thôn, nhưng hẳn là nó không phong bế như một số thôn trấn, người trong thôn căn bản không cho người ngoài xem thôn chí, càng không nói đến việc công bố rộng rãi. Ta nghĩ các thôn trấn ở lưu vực sông này tuy rằng là có chút tà môn nhưng bản thân chúng hẳn là không bài xích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, gần đây không phải nói đã chết người còn kinh động đến cảnh sát sao, mặc kệ là người trong thôn vốn dĩ không dự định bưng bích, hay là việc này căn bản không che giấu được, nói chung là thôn này không tách biệt, chúng ta thu thập tin tức cũng sẽ dễ dàng hơn."

Đại khái là bị ngữ khí vui vẻ của Sư Thanh Y ảnh hưởng, Lạc Thần mỉm cười, động tác vẫn không dừng lại.

Sư Thanh Y nằm trêи đùi Lạc Thần, trong cơ thể khô nóng cuồn cuộn không ngừng, nhưng chiếc quạt mang theo gió mát chí ít có thể giúp nàng thư thích trong giây phút, cho dù sau một khắc đó sóng nhiệt lại cuộn trào, nhưng chí ít cũng có chốc lát thích ý. Cảm giác thích ý này tựa như lúc nàng và Lạc Thần hóng gió trong rừng trúc, gió nhẹ xuyên qua lá trúc, xào xạc, mang theo hương lá trúc, ngay cả nhật quang cũng là ôn nhu trong suốt.

Sư Thanh Y nâng ánh mắt, đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn Lạc Thần.

Cảm giác thích ý này chỉ trong nháy mắt, làm sao đủ?

Sư Thanh Y nghĩ thầm.

Nàng bắt đầu cảm thấy không đủ.

Nàng muốn nhiều hơn một cái chớp mắt.

Có lẽ là một phút, một giờ, một ngày, một tháng…

Hoặc giả niên năm tuổi tuổi…

Loại cảm giác không đủ này dường như sẽ bành trướng, chậm rãi kéo đến, nhưng cuối cùng vẫn không được thoả mãn.

Lạc Thần cong khóe mắt, thấp giọng nói chuyện với Sư Thanh Y, dường như Sư Thanh Y không nghe thấy nàng nói gì nữa, lỗ tai ong ong, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy của Lạc Thần.

Sắc môi thủy nhuận, Sư Thanh Y nghĩ, nếu như nàng hôn Lạc Thần, có thể tăng thêm một tầng sáng bóng hay không.

Môi Lạc Thần rất mềm mại, Sư Thanh Y hiểu rất rõ, mà hiện tại, nàng không chỉ muốn hôn Lạc Thần, nàng còn muốn cắn một cái. Đôi môi mềm mại như vậy, sợ rằng nàng vừa cắn sẽ rách, máu tươi đỏ sẫm sẽ dọc theo môi của hai người lan tràn vào khoang miệng Sư Thanh Y.

Đó là…. Tư vị gì?

… Nhất định rất ngọt.

Nghĩ như vậy, khớp hàm Sư Thanh Y âm thầm run lên, trêи người đột nhiên từng đợt nóng lạnh đan xen.

Mái tóc nàng bị gió nhẹ từ chiếc quạt gợi lên, một vài sợ dán trêи gương mặt nàng, Lạc Thần nhìn thấy, sợ nàng khó chịu nên đưa tay vén những sợi tóc không nghe lời ra sau tai.

Thân thể Sư Thanh Y hơi rụt lại, thoáng chốc nắm lấy tay Lạc Thần.

Thần sắc trong mắt Lạc Thần khẽ biến, Sư Thanh Y cũng không biết bản thân dùng bao nhiêu sức lực, nhưng từ biểu hiện rất nhỏ của Lạc Thần cho thấy, cái nắm này hẳn là đã nắm đau nàng.

Sư Thanh Y đã nhìn ra, trái tim ê ẩm, nhưng dường như nàng đã mất khống chế, vẫn đang run rẩy nắm lấy tay Lạc Thần, dán bên môi mình.

Muốn….

Muốn bẻ gãy nàng, bóp nát nàng.

Muốn nếm thử tư vị ngọt ngào của nàng.

Cả người Sư Thanh Y run lên, sợ hãi cùng chán ghét ý nghĩ hoang đường của bản thân tràn ngập trong lòng, nhưng rồi trong run rẩy lại cảm giác được kɧօáϊ ý đang thiêu đốt.

Có thể nàng lại sắp điên rồi.

Đáng sợ hơn nữa chính là, chính nàng biết bản thân sắp điên rồi.

Mắt mở trừng trừng chờ bản thân phát điên, nhưng rồi lại bất lực.

Lạc Thần đặt chiếc quạt xuống, cúi đầu, trong mắt là bóng đêm vô tận, tùy ý động tác của Sư Thanh Y.

Nàng nhìn qua ngoan ngoãn như vậy, yên tĩnh như vậy, tay bị Sư Thanh Y nắm dường như cũng nhu nhược không xương, giống như Sư Thanh Y chỉ cần động nhẹ một cái cũng đủ bẻ gãy cành hoa tao nhã duy nhất trêи đời này.

"Ngươi muốn thế nào." Lạc Thần rũ mi, lẩm bẩm nói: "Ta đều có thể."

Tuy rằng lỗ tai Sư Thanh Y ong ong chấn động nhưng vẫn rõ ràng nghe được những lời này.

Yết hầu khẽ trượt, ngón tay có chút run rẩy, cuối cùng chậm rãi buông tay Lạc Thần ra,, đè nặng giọng nói: "Ta khát, muốn uống nước."

"Được."

Lạc Thần nhìn nàng một cái, đứng dậy đi rót nước.

Lúc trở về, Lạc Thần nhìn thấy Sư Thanh Y cuộn người nằm trêи giường, lo lắng trạng thái của nàng bất tiện uống nước, nên muốn đỡ nàng dậy cho nàng uống, Sư Thanh Y cảm nhận được sự tiếp xúc của Lạc Thần, vô thức lui lại phía sau, từ trêи giường nhỏm dậy. Nàng cũng không dám nhìn Lạc Thần, mà chỉ vươn tay, tiếp tục động tác.

Lạc Thần trầm mặc đặt ly nước vào tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhận lấy, một hơi uống cạn, rồi trả ly lại cho nàng.

"Ta thấy hơi mệt." Sư Thanh Y trầm thấp nói.

Lạc Thần gật đầu, nhìn Sư Thanh Y nằm xuống. Ngay từ đầu Sư Thanh Y vẫn còn cuộn người mà nằm, sau đó trằn trọc trở mình, lại xoay lưng về phía Lạc Thần, Lạc Thần vẫn ngồi bên cạnh nàng, yên tĩnh quạt cho nàng.

Tuy rằng Sư Thanh Y cả người khó chịu, nhưng vẫn cố nén xung động trong lòng. Nàng luôn trật tự phân minh, khi đi đã có chuẩn bị đầy đủ, nhưng ngại đang ờ nhà người khác, quan trọng hơn chính là trong đầu nàng hiện tại vô cùng hỗn loạn, cần cấp bách áp chế những suy nghĩ nguy hiểm trong đầu xuống trước.

Nàng nằm đưa lưng về phía Lạc Thần, nói: "…Hơn nữa trong động có thể có rất nhiều thi thể, từ mức độ phân hủy cho thấy có người mới chết gần đây, các thôn trấn gần đây nhất định có một số vụ mất tích, nói không chừng sở cảnh sát đã thụ án rồi, có thể tra được cụ thể danh sách những người mất tích. Nếu ngày mai không cần xuống động, vậy chúng ta có nhiều người như vậy, có thể chia làm ba tổ, một tổ đi tìm hiểu tình hình trong thôn, một tổ đến đồng cỏ hoang thăm dò, một tổ đến sở cảnh sát thử xem có thể tìm được manh mối gì không."

"Được. Ngày mai chúng ta bàn bạc kỹ hơn." Lạc Thần đáp lại nàng.

Sau đó Sư Thanh Y lại nói một số việc, nhưng dần dần, bản thân nàng cũng không biết rốt cục bản thân đang nói gì, dường nhưý thức của nàng bắt đầu tan rả, có thể nghe được Lạc Thần đang nói chuyện với nàng nhưng chỉ có thể nghe được giọng nói lại phân không rõ cụ thể là nội dung gì. Nàng cảm thấy bản thân giống như bị lửa lớn ngao thành tương hồ, cuối cùng ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào cũng không rõ.

Lúc ngủ thân thể nàng cuộn lại rất chặt, hai tay ôm chặt thân mình, tư thái chống cự phản kháng, trong lúc ngủ mơ còn gián đoạn run rẩy, Lạc Thần nhìn nàng một hồi lâu, ánh mắt ảm đạm, sau đó vào phòng tắm múc nước.

Ban đêm Sư Thanh Y liên tục xuất mồ hôi, cách một đoạn thời gian Lạc Thần sẽ chà lau thân thể nàng một lần, sau khi lau xong lại tiếp tục quạt, có lúc phải đổi nước, lúc tất yếu còn phải thay quần áo bị mồ hôi thấm ướt ra, trêи cơ bản không có thời gian chợp mắt. Vốn dĩ hai người tắm rửa xong chính là dự định trực tiếp đi ngủ, nên đều mặc áo ngủ, để hành động càng thêm thuận tiện, có thể cũng là vì xua tan mệt mỏi, Lạc Thần thay một bộ quần áo bình thường, như vậy cũng có thể khiến bản thân có tinh thần hơn.

Đến sau nửa đêm, cho dù không ngừng chà lau, thay một bộ lại một bộ nhưng áo ngủ của Sư Thanh Y vẫn bị mồ hôi thấm ướt, dính dấp trêи da thịt. Các nàng ra bên ngoài, quần áo mang theo dĩ nhiên hữu hạn, áo ngủ dùng mặc nghỉ ngơi ban đêm, trong lữ đồ dĩ nhiên mang theo càng ít, Lạc Thần chỉ đành thay quần áo hàng ngày cho Sư Thanh Y, quần áo được thay ra thì mang đi giặt, phơi trêи sân thượng, gió đêm thổi có thể khô rất nhanh.

Dần dần, dường như Sư Thanh Y không xuất mồ hôi nữa, trong nước ấm Lạc Thần bỏ thêm một chút muối ăn, chậm rãi đút cho Sư Thanh Y uống, dùng đó bổ sung lượng nước bị mất.

Không cần mồ hôi thay quần áo, lúc này mới không còn bận rộn, cảm giác được xung quanh đều là vắng vẻ, cảm giác uể oải khó tránh lại kéo đến. Lạc Thần cúi đầu, ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, nhắm mắt lại xem như nghỉ ngơi.

Thẳng đến khi cảm giác được Sư Thanh Y bất an ôm lấy nàng, Lạc Thần mới mở mắt, nàng sờ cổ Sư Thanh Y, phát hiện nơi này lạnh như băng.

Cả người Sư Thanh Y không ngừng dán sát vào người nàng, trong miệng trầm thấp hít hàn khí, Lạc Thần dùng chăn gắp thành hai lớp, quấn chặt Sư Thanh Y, rồi nằm nghiêng cạnh nàng, cách chăn ôm chặt lấy nàng.

Sư Thanh Y một lúc nóng, một lúc lạnh, sau đó lại nóng, Lạc Thần canh giữ bên cạnh, chờ lúc Sư Thanh Y cảm thấy nóng thì lấy chăn đi.

Cứ như vậy năm lần bảy lượt, sau đó rốt cục bình tĩnh trở lại, hô hấp của Sư Thanh Y cũng ổn định hơn nhiều, Lạc Thần lúc này mới tắt đèn, để nàng có thể nghỉ ngơi.

Cũng không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y dường như nói mê: "… Lạc Thần."

Lạc Thần tựa vào đầu giường nhắm mắt lập tức thanh tỉnh, Sư Thanh Y lại thì thào vài câu mơ hồ không rõ giống như muốn nói gì đó với nàng, Lạc Thần cúi người nghe xong, cũng không nghe rõ ràng, không biết Sư Thanh Y muốn gì, nàng chỉ đành đứng dậy, dự định mở đèn.

Đèn ở đầu giường, lúc Lạc Thần bật đèn phải đưa lưng về phía Sư Thanh Y, nàng vừa mới đứng dậy, thắt lưng đột nhiên bị cổ lực đạo phía sau hung hăng kéo lại, Lạc Thần bị lực đạo này kéo lại nặng nề ngã xuống giường.

Nàng bình thường phản ứng nhanh nhẹn, nhưng lần này giống như cả người vô lực, cũng không lập tức đứng dậy tựa hồ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên tùy ý đạo nhân ảnh ôm lấy nàng trong bóng tối.

Sư Thanh Y cưỡi trêи người Lạc Thần, đè chặt hai tay nàng trêи đỉnh đầu, hô hấp lấy hương khí, cúi đầu, chậm rãi đến gần nàng.

Trong bóng tối thân ảnh của nàng đường nét mơ mơ hồ hồ, khiến lòng run sợ hơn cả quỷ ảnh.

Mấy giờ chưa từng chợp mắt yên lặng bận rộn, ẩn nhẫn chống đỡ, dường như sụp đổ tại giờ phút này, giọng nói của Lạc Thần mang theo một chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: "… Thanh Y."

Sư Thanh Y hô hấp càng lúc càng nặng nề, hơi thở nóng rực rất nhanh rơi vào bên tai Lạc Thần, hàm răng nghiến chặt đến phát ra tiếng: "…. Trong ba lô của ta…có xiềng xích, mau… Cầm đến… xích ta lại…"

Lúc nói chuyện nàng thoáng nới lỏng hai tay đang chế trụ Lạc Thần, sau đó lại đột nhiên xiết chặt, cứ như vậy lặp lại vài lần, rốt cục miễn cưỡng nới lỏng, Lạc Thần nhận thấy loại vô thức giãy dụa này của nàng, nhân lúc nàng buông lỏng lập tức rút tay ra, hai tay ôm chặt thắt lưng Sư Thanh Y, xoay người, Sư Thanh Y bị nàng trở mình đè xuống, Lạc Thần mượn đó thoát thân, xuống giường bật đèn, bước nhanh đến chỗ ba lô.

Trước đó trong lúc vô tình nàng thấy được xiềng xích, nên lúc này thuận lợi lấy nó ra, lại lấy thêm một cái khăn mặt, lưu loát xét thành vài mảnh, nhất tịnh mang đến trêи giường.

Lạc Thần làm việc quả đoán, sạch sẽ lưu loát, lại thêm vừa rồi Sư Thanh Y đè nặng nàng rồi rất nhanh lại buông ra, dưới tình huống thống khổ căn dặn nàng đi lấy xiềng xích, có thể tưởng tượng chuyện này đối với Sư Thanh Y có bao nhiêu quan trọng, nên nàng làm cũng càng thêm nhanh gọn.

Về tình, việc này tàn nhẫn cỡ nào. Về lý, nàng lại không được do dự.

Sư Thanh Y ngã xuống giường, hai tay gắt gao nắm lấy chăn mỏng, lưng bàn tay trắng nõn bạo khởi gân xanh, drap giường đã sớm bị nàng kéo rách. Lạc Thần chạy đến bên giường, xiềng xích va chạm phát ra âm thanh chói tai, Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, hai tay tự động bắt chéo sau lưng, tay trái liều mạng nắm chặt tay phải.

Cảm giác được Lạc Thần do dự, Sư Thanh Y quay đầu, huyết sắc trong đôi mắt đã bắt đầu lan tràn, dường như sẽ nhanh chóng nhấn chìm cả đôi mắt, nàng thở dốc muốn mở miệng thúc giục Lạc Thần, nhưng lệ khí trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn, nên lúc này khó có thể biểu đạt hoàn chỉnh.

Lạc Thần nhìn nàng lo lắng như vậy, khẽ cắn môi, bắt đầu xích tay nàng lại.

Loại xiềng xích này rất nặng, sau khi khóa lại với lệ khí trong cơ thể Sư Thanh Y nhất định sẽ kịch liệt giãy dụa, nhất là những mắc khóa này, sau khi khóa chặt tay chân trải qua giãy dụa tất nhiên sẽ mài rách da thịt lưu lại vết máu. Để giảm bớt loại ma sát này, Lạc Thần dùng xiềng xích trói vài vòng trêи người Sư Thanh Y trước, sau đó đem hai tay trói ở sau người, đến lúc cần dùng mắc khóa xích cổ tay lại nàng sẽ dùng khăn mặt bao lấy cổ tay Sư Thanh Y trước, bảo vệ tốt da thịt của nàng rồi mới khóa lại, lúc mắc khóa khép lại sẽ hình thành khoảng trống với cổ tay, khăn mặt quấn cũng không dày, có thể vừa vặn trong mắc khóa.

Mắc khóa cứng chắc, một cái đã không thể dễ dàng thoát được, huống hồ là số lượng nhiều như vậy, Lạc Thần xích hai tay nàng xong, còn phải xích hai chân nàng, nơi mắc khóa tiếp xúc cùng da thịt vẫn dùng khăn mặt quấn lại, bất quá trêи chân bị xích nhiều mắc như vậy nhất định càng khó chịu hơn trêи tay, nếu như lát nữa Sư Thanh Y phát cuồng lăn xuống giường, cho dù nàng muốn đứng lên cũng sẽ nhanh chóng ngã xuống, muốn đau bao nhiêu thì đau bấy nhiêu.

"Trước tiên xích một cái dưới chân." Lạc Thần run giọng nói.

Sư Thanh Y ngụm lớn thở dốc, dùng sức lắc đầu, ý nàng là sợ dưới chân chỉ có một mắc khóa, sợ nó sẽ bị đứt.

"Không sao, có ta ở đây, sẽ không đi đâu cả, nếu lát nữa ngươi kéo đứt, ta sẽ…ta sẽ tiếp tục khóa lại." Nói đến đây, khóe mắt Lạc Thần cũng đỏ bừng.

Sư Thanh Y cong người, rốt cuộc cam chịu đề nghị của Lạc Thần, lại ngắt quãng nói: "Ngươi…ra ngoài cửa đi, đừng ở lại… Đừng ở lại trong phòng, mang cả ba lô vũ khí ra ngoài."

Vũ khí để lại trong phòng, vạn nhất để Sư Thanh Y lấy được, lực sát thương càng đáng sợ. Lạc Thần sợ trong lúc lo lắng Sư Thanh Y sẽ càng nóng nảy, chỉ cần Sư Thanh Y nói, nàng nhất nhất nghe theo, lập tức quải ba lô vũ khí của nàng và Sư Thanh Y, đi đến trước cửa.

Sư Thanh Y thở dốc xen lẫn nức nở khi bị vạch trần: "Đóng.. Đóng cửa, đừng…đừng nhìn ta. Cũng đừng… Đừng sợ ta."

Lạc Thần nghe vậy, bước chân lảo đảo, dừng lại, quay đầu nói: "Thanh Y… Đừng sợ, sẽ qua rất nhanh thôi."

Nàng nhắm mắt, sau đó bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.

Tuy nói đã đóng cửa nhưng Lạc Thần cũng không hoàn toàn đóng chặt, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong phòng, vạn nhất Sư Thanh Y có chuyện gì nàng cũng có thể lập tức xông vào.

Sư Thanh Y bị xiềng xích trói phược, cuộn người giãy dụa trêи giường, xiềng xích trầm thấp rung động. Chỉ là nàng giãy dụa một cách rất áp lực, động tĩnh cũng không phải rất lớn, có đôi khi cũng chỉ là cuộn mình run rẩy, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của nàng, có thể tưởng tượng là nàng đang dựa vào ý chí của mình miễn cưỡng áp chế, nếu như thực sự chỉ dựa vào xiềng xích, một khi nàng phát cuồng thì một trăm một nghìn sợi dây xích cũng không trói được nàng, cũng không nhất định có thể vây khốn nàng. Hiện tại trêи cơ bản đều là dựa vào chính nàng khống chế, chỉ cần nàng dao động dù chỉ một chút, thì lệ khí tích tụ trong cơ thể sẽ bạo phát trong nháy mắt, để ngăn chặn lệ khí, nỗi thống khổ trong đó thực sự khó có thể diễn tả.

Chịu đựng, quá gian khổ.

Đó là một loại hắc ám dường như vĩnh viễn không có đầu cùng, bởi vì sợ thương tổn, bởi vì luyến tiếc sự ôn nhu, bởi vì còn có rất nhiều điều tiếc nuối, cho nên phải chờ đợi kết thúc trong dằn vặt, nhưng lại không biết rốt cuộc lúc nào mới có thể kết thúc.

Lạc Thần nhìn thấy, một tay đỡ khuông cửa, một tay gắt gao che miệng, hai vai khẽ run.

Đông.

Một tiếng vang nhỏ, đột nhiên từ trêи lầu truyền đến.

Thân thể Lạc Thần bị kiềm hãm, xoay người, nhìn về phía cầu thang.

Phòng của hai người các nàng ở gần cầu thang, cùng ở tại lầu hai còn có Trường Sinh và Thiên Thiên, về phần Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh, Tô Diệc còn có Ngư Thiển đều ở lầu ba. Loại nhà này thường có ba tầng, mỗi tầng lầu đều có hành lang, hai bên hành lang thiết trí cửa sổ đối lưu, một mặt rất bên trong, mặt khác phải nằm gần cầu thang.

Âm thanh này hình như là từ cửa sổ cạnh cầu thang truyền đến.

Đông.

Lại một tiếng vang, tựa hồ có người đang gõ cửa sổ, âm thanh rất nặng nề, bình thường gõ cửa sổ cũng sẽ không phát ra loại âm thanh này. Hơn nữa đó là lầu ba, dưới cửa sổ lại không có bất cứ vật gì để đứng, vậy làm thế nào gõ được cửa sổ lầu ba?

Lúc này, lại một tiếng ma sát vang lên, sau đó lại là một tiếng nữa, âm thanh rất nhỏ, gián đoạn. Nhà lầu trong thôn cửa sổ giấy  và song cửa hợp kim kiểu cũ, kéo sang hai bên, sau khi đóng lại dùng một cái chốt chốt lại, loại thiết kể này người bên ngoài không vào được. Chỉ là lúc vào ở, ai cũng không chú ý cửa sổ lầu ba có đóng hay không, nghe âm thanh này, có lẽ có người đang mở nó ra.

Đổi làm bình thường, Lạc Thần nhất định sẽ ra kiểm tra, nhưng tình thế lúc này nàng phải canh giữ Sư Thanh Y, không thể rời khỏi.

Mặc kệ đang mở cửa sổ là kẻ trộm, hay là không phải người, hoặc là thứ gì đó, đối với nàng thật ra đều không có gì khác nhau, nàng đã thấy quá nhiều, cũng trở nên đạm nhiên, Nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt, nếu như trêи đó dự đính xuống lầu hai, phát sinh xung đột, kϊƈɦ thích đến Sư Thanh Y ở trong phòng, Sư Thanh Y thì lại như một sợi dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào, một khi cảm giác được dù cho chỉ một chút nguy hiểm, nàng sợ rằng sẽ hoàn toàn phát điên, đồng thời tất cả thống khổ thừa thụ trước đó cũng trở nên vô ích.

Đó mới chân chính là bắt đầu của luyện ngục, ai cũng không có cách nào ngăn cản nàng.

Hiện tại đã là hai giờ ba mươi sáng, những người khác nhất định đã sớm ngủ say, chỉ là không xác định có may mắn có người không tắt điện thoại hay không. Lạc Thần lấy điện thoại di động ra, gọi thử số máy của từng người, phát hiện ngoại trừ Ngư Thiển, những người khác tất cả đều tắt điện thoại.

Vốn dĩ lúc ngủ Trường Sinh cũng không có thói quen tắt máy, về sau ở trong tiểu khu của Sư Thanh Y, có một lần trước khi ngủ nàng chạy đến trong phòng Sư Thanh Y và Lạc Thần nói chuyện phiếm, hai người đều đang chuyện bị đi ngủ nhưng Trường Sinh đến, nên cùng nàng trò chuyện, khi đó Trường Sinh phát hiện các nàng đều tắt điện thoại, nên cũng học theo, trước khi ngủ sẽ tắt máy.

Chỉ là Lạc Thần gọi vài lần Ngư Thiển cũng không trả lời, cũng không biết có phải đã chỉnh chế độ yên lặng hay không, Ngư Thiển đang ngủ nên không nhìn thấy. Cho dù vô vọng, Lạc Thần vẫn để lại một tin nhắn cho Ngư Thiển, nói rõ tình huống.

Không thể lên lầu kiểm tra, càng không thể để thứ trêи lầu xuống đến, để tránh Sư Thanh Y biết được, đang lúc tiến thoái lưỡng nan, khe cửa đột nhiên mở lớn hơn một chút.

Lạc Thần xoay người, đối diện đôi mắt đỏ rực.

Sư Thanh Y đã kéo đứt dây xích trêи người, yên lặng đi ra cửa, bất quá nửa người trêи của nàng vẫn bị xiềng xích trói buộc, hai tay bắt chéo sau lưng, vẫn ở tư thế bị xích lại.

Đát.

Đát.

Tiếng bước chân từ lầu ba truyền đến, sau đó tiếng bước chân dần cách xa cửa sổ, đến đầu cầu thang, từng bậc bước xuống. Cầu thang trong nhà cong cong lượn lượn, từ phía dưới căn bản không nhìn thấy tình huống phía trêи, chỉ có thể mơ hồ nghe được âm thanh.

Sư Thanh Y nhất định cũng nghe thấy loại tiếng động quỷ dị này, nhưng nàng cũng không nhìn về phía cầu thang, mà chỉ gắt gao nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần bị ánh mắt của nàng nhìn chăm chú, đứng bất động tại chỗ.

Có thể Sư Thanh Y lúc này vẫn còn một chút ý thức, nếu không với gương mặt thoạt nhìn tràn đầy lệ khí như vậy nàng cũng sẽ không thể miễn cưỡng áp chế sau khi nhìn thấy Lạc Thần, dường như rất sợ thực sự không cẩn thận làm gì Lạc Thần, nàng chỉ cắn chặt răng, miễn cưỡng thu liễm. Đôi mắt huyết hồng  mở to nhìn Lạc Thần, lồng ngực bởi vì đè nén thở dốc mà kịch liệt phập phồng, thoạt nhìn rất nguy hiểm, đặc biệt nguy hiểm, siêu cấp nguy hiểm…

Nhưng chính là thoạt nhìn nguy hiểm mà thôi, nàng cũng không có hành động gì khác.

Nói chung nguy hiểm đến có chút vi diệu.

Đát.

Đát.

Trêи cầu thang vẫn truyền đến những tiếng động ngắt quãng.

Sư Thanh Y đột nhiên dán đến, cắn cổ áo Lạc Thần, kéo nàng vào phòng.

Lạc Thần không đề phòng, bị nàng cắn cổ áo, thân thể nghiêng về phía trước, đi mấy bước mới đứng vững, hai tay Sư Thanh Y bị xích lại, bất tiện cử động nên lại cắn cổ áo nàng tiếp tục lui vào phòng, Lạc Thần chỉ ba lô vũ khí trêи mặt đất, đôi mắt như hồng ngọc của Sư Thanh Y xoay chuyển, nhìn thoáng qua.

Tuy rằng nguy hiểm nhưng vẫn ngoan ngoãn nới lỏng miệng.

Lạc Thần cúi người nhấc balo vũ khí lên, Sư Thanh Y lại cắn cổ áo nàng.

Lạc Thần chỉ đành đi theo nàng vào phòng, Sư Thanh Y lại dùng hàm răng kéo áo Lạc Thần, Lạc Thần hiểu ý nàng, đóng cửa lại, khóa trái.

Động tĩnh trêи cầu thang càng lúc càng gần, dần dần, hình như đã đến trước cửa phòng các nàng.

Lạc Thần dán trêи cửa, nghiêng tai yên lặng nghe.

Sư Thanh Y cũng đến gần, dán sát trêи lưng Lạc Thần, sau đó lắng nghe.

Lạc Thần quay đầu lại, Sư Thanh Y tựa trêи lưng nàng, vừa quay lại Lạc Thần thiếu chút nữa hôn lên mặt nàng.

Sư Thanh Y giống như xù lông, lui lại một bước, hung hăng trừng Lạc Thần.

Lạc Thần: "…"

Thật ra nàng không biết Sư Thanh Y muốn gì, chỉ là cảm thấy Sư Thanh Y rất khác thường, tuy rằng đôi mắt đỏ thoạt nhìn rất mất hứng, nhưng ngay cả lúc này cư nhiên vẫn rất…đáng yêu.

Lạc Thần dán cửa tiếp tục nghe động tĩnh ngoài cửa, lần này Sư Thanh Y ở phía sau cọ mở tóc dài của nàng, cắn lấy cổ áo của nàng, kéo nàng lui về phía sau. Lạc Thần sợ Sư Thanh Y luôn cắn cổ áo của nàng sẽ đau răng, nên lập tức đi theo nàng, Sư Thanh Y thả áo của Lạc Thần ra, cùng nàng thay đổi vị trí.

Lạc Thần lúc này mới hiểu được, Sư Thanh Y là muốn đứng ở phía trước.

Trước đây mặc kệ Sư Thanh Y muốn ở phía trêи hay phía dưới, chỉ cần Sư Thanh Y muốn cái gì Lạc Thần cũng nghe theo nàng, huống hồ hiện tại chỉ là đứng ở phía trước. Lạc Thần mặt băng bó, để Sư Thanh Y ở phía trước dán cửa, còn chính nàng tựa trêи lưng Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y rụt vai muốn né tránh, Lạc Thần sợ nàng chống cự, vốn dĩ từng có ý muốn bỏ đi để tránh kϊƈɦ thích nàng. Nhưng phát hiện sau đó Sư Thanh Y cũng không né tránh nữa , dường như đã yên lặng tiếp nhận rồi nên nàng vẫn tiếp tục dán lấy lưng Sư Thanh Y.

Hai người áp sát, nghe động tĩnh ngoài cửa.

Âm thanh bên ngoài cuối cùng đến trước cửa.

Đông.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cọc cọ, lại là hai tiếng.

Tỉ mỉ lắng nghe, lại không giống như tiếng gõ cửa bình thường, âm thanh phát ra từ dưới cánh cửa, hình như có người dùng chân nhẹ nhàng đá cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play