“Vậy là tốt rồi.” Trường Sinh gật đầu: “Hôm nay có sắp xếp gì không?”
Sư Thanh Y âm thầm may mắn nàng cuối cùng cũng thay đổi đề tài, nói: “Đợi ăn xong điểm tâm, phải đi Mặc Nghiễn Trai, phỏng chừng cả ngày đều sẽ ở đó.”
“Mặc Nghiễn Trai.” Trường Sinh dừng ăn, đôi mắt sáng như trân châu đen phát quang, hiển nhiên là vô cùng hướng tới: “Ta cũng muốn đi.”
Sư Thanh Y mỉm cười nói: “Dĩ nhiên sẽ dẫn ngươi đi, ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng đi.”
Chờ mọi người ăn xong, Lạc Thần đứng dậy thu dọn phòng bếp, Sư Thanh Y tạm thời không có gì làm, nên chuẩn bị những thứ hôm nay mang đến Mặc Nghiễn Trai, bao gồm hộp long ngọc cùng máy tính bản để ghi chép. Sáng sớm Lạc Thần đã thức dậy xem tài liệu, trong đó phần nhiều đều là bản đồ được đo vẽ từ cổ đại, thời kì đều có, từ đó xây dựng riêng một tập tin. Nàng cùng Sư Thanh Y tiếp xúc đều là công việc liên quan đến cổ vật, nên tự có một bộ sưu tập các loại sách cổ, để thuận tiện tìm kiếm, Sư Thanh Y thậm chí còn thuyên chuyển cơ sở dữ liệu nội bộ của trường đại học khảo cổ vào, nên có thể điều tra được rất nhiều ghi chép quý hiếm bên ngoài căn bản không nhìn thấy.
Lúc ra cửa bên ngoài đổ mưa nhỏ, nơi nơi đều là hơi nước ʍôиɠ lung khí trời vốn dĩ ngày một ấm áp, hiện tại đổ mưa nên có chút se lạnh.
Trêи đường bị kẹt xe, đến Mặc Nghiễn Trai đã gần chín giờ.
Đậu xe xong, Sư Thanh Y đi mở cửa, lão Dương gần đây đang nghỉ ngơi, chủ yếu là Trần Đống trông coi cửa hàng, bất quá Sư Thanh Y hôm nay cho Trần Đống nghỉ phép, như vậy các nàng ở cửa hiệu làm việc có thể càng thuận tiện.
Trường Sinh ngẩng đầu ba chữ Mặc Nghiễn Trai viết bằng bút lông trêи biển hiệu, chăm chú nhìn thật lâu.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Thích nhất là chiêu bài A Cẩn viết.”
Lạc Thần cũng lẳng lặng quan sát Trường Sinh rồi lại nhìn Sư Thanh Y, không nói lời nào, ánh mắt lại nhu nhuyễn vô cùng.
Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng nghe thấy được, thật ra nàng căn bản không hề đề cập chữ trêи biển hiệu này là do nàng viết, nhưng Trường Sinh vừa nhìn đã nhận ra, còn có vẻ rất hoài niệm. Hàng mi dài khẽ buông xuống, nàng mở cửa, cũng không nói gì, tựa hồ chuyện gì cũng thông thấu, khóe môi treo nụ cười, mà mưa bụi giăng khắp bốn phía khiến tiếu ý này càng ôn nhu mờ ảo.
Lạc Thần nghiêng mặt, Sư Thanh Y đối diện ánh mắt nàng, cả hai đều im lặng, nhưng dường như đều hiểu ý đối phương.
Trước khi bước vào Sư Thanh Y nhìn quán trà của Thiên Thiên ở đối diện, mở cửa, nhưng Thiên Thiên không có mặt, hỏi một nhân viên trong quán mới biết Thiên Thiên đi mua nguyên liệu, vẫn chưa trở về. Bất quá Sư Thanh Y nhìn thấy thần sắc của nhân viên kia dường như có chút kỳ lạ, lại nói bóng nói gió hỏi hắn vài câu thế mới biết thì ra là sáng sớm Thiên Thiên đến đã khác lạ giống như biến thành một người khác, thần sắc nặng nề, không phản ứng người khác, cả người u ám, nhân viên sợ đến không dám thở mạnh.
“Trước đây bà chủ đặc biệt hòa nhã với nhân viên, trước giờ chưa từng thấy nàng như vậy.” Nhân viên kia biết Sư Thanh Y là bạn của bà chủ, khó tránh nói nhiều vài câu: “Nói thật, ta thật sự có hơi sợ. Sư tiểu thư, mấy ngày nay bà chủ gặp chuyện gì không vui sao?”
Một phụ bếp bưng rổ đi ra, xen vào một câu: “Thật ra trước đây bà chủ cũng từng có lúc tâm tình không tốt, nhưng cơ bản đều là buổi tối, có đôi khi buổi tối bà chủ dễ buồn bực. Ngươi làm ca sáng, thời gian đến làm lại không dài, cho nên không biết thôi. Lâu rồi sẽ quen.”
Nhân viên kia nói: “Vậy sao? Vậy vì sao buổi tối bà chủ dễ khó chịu?”
“Cái này ta không rõ.” Người kia nhún nhún vai bỏ đi nhặt rau.
Nghe hai người đối thoại, Sư Thanh Y đã biết nhân viên kia nhìn thấy nhất định không phải Thiên Thiên mà là Thiên Mạch.
Nàng vẫn luôn cảm thấy gần đây số lần Thiên Mạch xuất hiện có hơi nhiều.
Nhất là trước kia Thiên Thiên đều khống chế được chỉ thỉnh thoảng để Thiên Mạch ra ngoài hít thở không khí vào buổi tối, nhưng sáng sớm hôm nay đã thuộc về ban ngày, thời gian này thông thường Thiên Thiên đều sẽ tiếp xúc nhiều người hơn buổi tối, tính cách của Thiên Mạch lại không thích tiếp xúc với người khác, không biết vì sao Thiên Thiên lại làm như vậy.
Lúc này còn có chính sự phải làm nên Sư Thanh Y chỉ để tâm một chút, ngược lại cũng không tiếp tục trì hoãn thời gian.
Ba người trở lại Mặc Nghiễn Trai, khóa cửa từ bên trong, đi vào phòng xử lý cổ vật ở tận cùng bên trong.
Phòng xử lý bày rất nhiều đồ cổ giá trị xa xỉ, Sư Thanh Y chỉnh lý tốt, những thứ này được nàng phân loại sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, không xử lý xong và đã xử lý tốt đều tỉ mỉ dán nhãn ghi chú. Bên trong tràn ngập vẻ cổ kính, ngoại trừ một ít công cụ truyền thống, còn có một số thiết bị xử lý hiện đại, sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại khơi dậy hứng thú của Trường Sinh, nàng chắp tay sau lưng nhìn trái nhìn phải, có một số thiết bị nàng không biết sử dụng, có một số muốn sờ thử lại rất sợ sờ hỏng, nên chỉ đành chăm chú quan sát.
Sư Thanh Y thấy nàng chắp tay sau lưng quan sát đồ cổ giống như một nhà nghiên cứu, lúc nhìn các thiết bị hiện đại lại giống như một đứa trẻ chưa thấy qua đồ vật mới lạ, không khỏi buồn cười.
“Nàng thích.” Lạc Thần đứng trước bàn làm việc mở hộp long ngọc, trải phẳng bản đồ lụa trắng, hòa nhã nói: “Tùy nàng đi.”
Sư Thanh Y cười gật đầu, chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy thích ý lại hạnh phúc.
Nếu có thể vĩnh viễn thế này thì tốt quá.
Lạc Thần nói: “Thanh Y ngươi chuẩn bị một chút, sau khi thỏa đáng chúng ta có thể lập tức tách.”
“Được.” Sư Thanh Y sang bàn bên kia làm việc.
Thời cổ đại thi họa mặc kệ là vẽ trêи giấy Tuyên Thành hay trêи lụa đều sẽ trải qua quá trình xử lý (* bồi dùng một loại chất nào đó bôi lên trêи giấy hoặc lụa, yết* tách lớp vật liệu đã được phủ lên, có thể tưởng tượng như các bạn dán màn hình điện thoại vậy) để có thể bảo tồn lâu dài. Có bồi dĩ nhiên sẽ có yết rất nhiều sách cổ truyền lưu đến hậu thế, bởi vì bảo tồn không tốt hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị tổn hại ở những mức độ khác nhau, người làm công tác khảo cổ phải tốn hao rất nhiều tâm huyết để tiến hành yết sách, sau khi xử lý lại bồi trở lại.
Mà trong quá trình yết có một bước là tách tranh.
Có một số loại giấy Tuyên Thành bản thân đã có rất nhiều lớp, thậm chí có hơn mười lớp, người có kỹ thuật yết sách thành thạo có thể hoàn mỹ tách được mỗi một lớp, mỗi một lớp đều có thể trở thành một tờ giấy riêng biệt. Chính vì vậy, có một số nghiên cứu thích nghiên cứu thi họa đã phát minh ra thủ pháp ‘ Thiên tầng thi họa’, chính là khi nhìn là một tầng, nhưng thực tế sau khi trải qua tách lớp bức tranh, có thể thu được nhiều bức họa khác nhau. Đường Triều có một họa sư kỳ tài, liên tiếp vẽ hai mươi chín tầng mỗi một tầng là một bức tranh khác nhau, hoàn chỉnh tự thuật một cố sự, trải qua bồi điệp trở thành một bức tranh duy nhất, lưu truyền tới nay.
Người không hiểu môn đạo chỉ biết nhìn tầng trêи cùng của bức tranh, mãi đến hậu thế có người giỏi yết sách tách tranh ra mới phát hiện toàn cảnh tác phẩm. Bức tranh đó thật ra cũng không dày hơn giấy Tuyên Thành bình thường bao nhiêu, nên có thể tưởng tượng mỗi một lớp được tách ra là vô cùng mỏng, ai cũng không biết họa sư kia làm sao vẽ được, lại làm thế nào bồi được thành một thể, nên nó thoáng chốc trở thành vật báu vô giá.
Lụa trắng cũng như giấy, nếu dùng làm thi họa cũng cần bồi cùng yết.
Đêm qua Sư Thanh Y nghiên cứu tấm bản đồ lụa trắng, phát hiện độ dày của nó có chút kỳ hoặc, sau khi tỉ mỉ quan sát nàng cảm thấy nó cũng có nhiều lớp, đợi sau khi tiến hành tách, hẳn là có thể tìm được đầu mối mới.
Sư Thanh Y gửi tin nhắn cho Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên, nói qua việc này, bất quá còn không nhận được hồi âm, phỏng chừng hai người đều đang bận.
Sư Thanh Y chỉ đành vẫy tay với Trường Sinh: “Trường Sinh, đến đây.”
Trường Sinh đến, Sư Thanh Y đem điện thoại di động của mình đưa cho nàng: “Ta cùng Lạc Thần lát nữa phải tách bản đồ, cần chuyên tâm, Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên có thể sẽ gọi đến, ngươi giúp ta nghe điện thoại, nói các nàng có thời gian thì trực tiếp đến Mặc Nghiễn Trai, ngươi mở cửa cho các nàng.”
Trường Sinh nghe Sư Thanh Y căn dặn, chăm chú gật đầu.
“Chờ ở đây có phải rất buồn chán không?” Sư Thanh Y hỏi nàng.
“Không có.” Trường Sinh nói: “Nơi này rất tốt. Ta còn có thể chơi đùa cùng nó.”
Nàng nói xong, lấy điện thoại trước đó Sư Thanh Y đã mua cho nàng ra.
Trường Sinh rất hiếu kỳ đối với những đồ vật hiện đại, đối với điện thoại càng là yêu thích không buông tay, lúc không có việc gì làm sẽ lấy ra chơi, ngoại trừ chức năng nghe gọi cơ bản, hiện tại nàng đã có thể tương đối thành thạo mà lên mạng còn có chụp ảnh, Vũ Lâm Hanh nhàn đến không có chuyện gì làm nên cũng tải cho nàng một game xạ kϊƈɦ, không biết có phải vì nàng am hiểu cung tiễn không mà độ chính xác cao phản ứng nhanh, Vũ Lâm Hanh tự thổi phồng bản thân là vua xạ kϊƈɦ lại bị Trường Sinh mới chơi lần đầu lấn áp, mất mặt mất đến tổ tông, thiếu chút nữa bùng nổ.
Nhưng Trường Sinh lại có dáng vẻ tinh khiết thiện động lòng người, không thể hạ độc thủ nên Vũ Lâm Hanh đối với dung mạo cả người lẫn vật vô hại của nàng đau lòng còn không kịp làm sao có thể tức giận, nên chỉ có thể tức giận với trò chơi, quả đoán gỡ cài đặt.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần luôn rất sủng ái Trường Sinh, Sư Thanh Y mỉm cười: “Vậy ngươi cứ chơi đùa với nó, chớ quên chờ điện thoại.”
“Vậy nó, ta cũng có thể chơi sao?” Trường Sinh chỉ chỉ điện thoại của Sư Thanh Y, trưng cầu sự đồng ý.
“Có thể, tùy tiện xem, tùy tiện chơi.” Sư Thanh Y bình thản nói: “Điện thoại của ta không có gì bí mật đối với ngươi.”
Trường Sinh là người nhà của Lạc Thần, nàng rất yên tâm.
Nói xong Sư Thanh Y mang bao tay, làm một ít chuẩn bị cuối cùng, Trường Sinh đứng bên cạnh nàng xem điện thoại của nàng.
Xem một lúc Trường Sinh nói: “A Cẩn, những hình ảnh của A Lạc trong máy là ngươi chụp lén sao? Nàng không nhìn ống kính.”
Sư Thanh Y cùng Trường Sinh đứng bàn bên này, mà Lạc Thần ở ngay bàn đối diện, nghe nói như thế, nàng dừng động tác.
Sư Thanh Y: “….”
Lạc Thần dừng một chút, cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Sư Thanh Y lập tức kéo Trường Sinh sang một bên, cầm điện thoại trở về.
Nàng rất ít chụp ảnh, trong thư mục quả thật cơ bản đều là ảnh chụp của Lạc Thần hơn nữa đại thể là nhân lúc Lạc Thần không chú ý mà chụp. Từ lúc Lạc Nhạn Sơn ra khỏi cổ mộ Lạc Nhạn Sơn đến nhà nàng, trong thời gian dài như vậy nàng lần lượt chụp không ít ảnh, không có cách nào, Lạc Thần thực sự quá xinh đẹp, mà người có đôi khi khó tránh khỏi dâng lên một loại rung động muốn ghi lại và bảo tồn cái đẹp.
Có một lần Lạc Thần đang đọc sách, ánh dương quang ấm áp, Sư Thanh Y nhìn nàng cúi đầu yên lặng thanh nhã, nhịn không được ở phía sau lặng lẽ chụp một tấm, mà khi đó nàng còn đang tự cho là tương tư đơn phương nên trong lòng vô cùng bối rối mâu thuẫn.
“Ngươi từ nơi nào học được hai từ chụp lén?” Sư Thanh Y thấp giọng giáo ɖu͙ƈ Trường Sinh: “Cái này sao có thể nói là chụp lén? Cái này gọi là nắm bắt khung hình.”
“Bắt khung hình?” Trường Sinh tiếp xúc với việc chụp ảnh không lâu, nghe Sư Thanh Y nói, thì thào lặp lại.
“Bởi vì là nắm bắt khung hình cho nên rất nhiều thời gian nàng mới không nhìn ống kính.” Sư Thanh Y một bên giải thích một bên làm bộ dường như không có việc ấy mà cài mật khẩu cho thư mục.
Nếu như nhớ không lầm, bên trong dường như còn có ảnh chụp Lạc Thần tắm rửa xong mặc áo tắm ra ngoài, vô cùng câu người cũng là nàng ” nắm bắt khung hình’.
…. Tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy ngoại trừ nàng.
Cài mật khẩu xong, Sư Thanh Y lần nữa đưa điện thoại cho Trường Sinh, âm thầm thở dài một hơi.
Trường Sinh phát hiện thư mục trước đó không thể xem được nữa, nàng thông minh nhu thuận, cũng sẽ không xem nữa mà chuyển sang xem cái khác.
Công tác chuẩn bị tiếp theo tiến hành thuận lợi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bắt đầu hết sức chăm chú tiến hành tách bản đồ.
Tơ lụa vốn dĩ mềm mỏng, nếu như mấy tầng lụa trải qua công nghệ đặc biệt xếp chồng lên nhau trở thành một tấm, quá trình chia tách sẽ vô cùng phức tạp, cần trải qua rất nhiều trình tự làm việc, tốn hao nhiều thời gian. Hai người không ngừng nghỉ mà bận rộn đến gần buổi trưa, rốt cục tách tấm lụa thành ba lớp.
Tầng trêи cùng chính là bản đồ tương tự tấm bản đồ Duẫn Thanh phục khắc, đánh dấu Ngũ Khê Miêu Man, cũng chính là Phượng Hoàng cổ trấn.
Tầng thứ hai cùng tầng thứ ba tách ra không có gì cả.
Nhưng nếu đều có thể tách ra, vậy thì không thể nào chỉ là lụa trắng, bằng không lúc chế tác xếp chồng lên là làm điều thừa, không cần thiết. Có thể là đã thông qua thủ pháp đặc biệt ẩn giấu họa đồ trêи lụa rồi, Sư Thanh Y đang suy nghĩ phương pháp để hiển sắc, nhưng ở cổ đại phương pháp hiển sắc tranh chữ có rất nhiều, có lúc cần sử dụng một ít dung dịch thuốc thử để ngâm, những dung dịch này hoặc có tính kiềm hoặc có tính axit, rất có khả năng sẽ tổn hại đến chất lụa, nên nàng không dám tùy tiện thử.
Lạc Thần nói: “Thời kì đầu phần lớn dùng nhiệt hiển đồ, dùng đó che giấu. Sử dụng thuốc màu hoặc mực nước đặc biệt, sau khi viết sau khi một thời gian sẽ tự biến mất, sau khi bị đốt nóng lại hiển lộ ra, nhiệt độ qua đi lại sẽ biến mất, thích hợp hậu kỳ nhiều lần đọc lại, hơn nữa sẽ không tổn hại bản đồ. Người Vẽ bản đồ đã hao hết tâm tư như vậy thì phải rất xem trọng tấm bản đồ, kỳ vọng một ngày nào đó mượn bản đồ tìm kiếm vật gì đó, cho nên sẽ không sử dụng phương phải hiển sắc làm tổn hại đến bản đồ.”
“Vậy trước tiên dùng phương pháp nhiệt hiển* xem sao.”
* nhiệt hiển: dùng nhiệt làm chữ viết hình vẽ ẩn giấu hiện ra
Trong phòng Xử lý có một máy điều chỉnh nhiệt độ, chính là dùng để thực hiện giám định giấy hoặc lụa có dùng thủ pháp nhiệt hiển hay không. Cổ đại nếu như muốn phân biệt nhiệt hiển, thông thường đều là cầm hơ trêи lửa, nhưng làm như thế khống chế nhiệt độ rất khó khăn, có khả năng là đã dùng phương pháp nhiệt hiển để vẽ nhưng bởi vì lúc hơ nóng nhiệt độ quá thấp không đạt được nhiệt độ hiển sắc kết quả hiển sắc thất bại. Mà điều chỉnh nhiệt độ từ thấp đến cao thì nhất định sẽ tìm được nhiệt độ thích hợp, hơn nữa một khi phát sinh biến sắc sẽ càng trực quan hơn.
Sư Thanh Y đem tầng thứ hai của tấm lụa bỏ vào máy chỉnh nhiệt, mặt trêи của máy là một mặt kính thủy tinh trong suốt, thuận tiện quan sát.
Để đề phòng bỏ quên gì đó, Sư Thanh Y còn cẩn thận đặt một máy quay phim trước mặt kính, theo dõi ghi lại toàn bộ quá trình biến sắc trong khi thay đổi nhiệt độ.
Lại nghênh đón thời gian chờ đợi lâu dài khô khan, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi ở một bên, vừa nhìn vừa chờ.
Lúc này đã qua buổi trưa, một lát sau, Trường Sinh nhận một cuộc điện thoại, nàng đi ra ngoài, lúc trở về người đầu tiên hấp tấp xông vào trái lại là Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh cùng Thiên Thiên theo sát phía sau.
Phòng xử lý vốn dĩ vắng vẻ vì chờ đợi nhất thời náo nhiệt.
Vũ Lâm Hanh một tay xách hộp giữ nhiệt, một tay khác lau nước mưa trêи người, oán giận nói: “Sáng sớm chỉ là mưa phùn, đột nhiên lại mưa lớn như vậy, thời tiết cái quỷ gì — này, hai người các ngươi ngồi bất động ở đây làm gì, đến ăn trưa đi.”
Thiên Thiên cười nói: “Biết hôm nay các ngươi có thể không rảnh ăn trưa nên từ ta trong tiệm làm một chút thức ăn mang đến, mới vừa làm, nhân lúc nóng ăn đi.”
Xem ra Thiên Mạch đã ngủ say trở lại.
“Vất vả cho hai người rồi.” Sư Thanh Y đứng lên bắt chuyện, nhìn Thiên Thiên một cái, nhớ đến lời nói của hai nhân viên lúc sáng, nàng không hỏi gì mà chỉ nở một nụ cười với Thiên Thiên.
Năm người dời một chiếc bàn đến cạnh máy chỉnh nhiệt, ngồi xuống cùng dùng cơm, đồng thời cũng thuận tiện quan sát biến hóa bên trong.
Trước khi đến Vũ Lâm Hanh đã nghe Trường Sinh nói đại khái trong điện thoại, nàng vừa ăn vừa nói: “Sư Sư, các ngươi làm sao phát hiện bí mật này? Cư nhiên còn có thể phát hiện một bản đồ tương tự, loại vận khí này sao ta lại không gặp được đây.”
Sư Thanh Y nhớ đến việc đêm qua, gương mặt có chút nóng, mặt băng bó nói: “Chuyện này nói ra rất dài.”
“Vậy nói ngắn gọn đi.” Vũ Lâm Hanh gắp một đũa thức ăn đặt trong chén, hiếu kỳ thúc giục nàng.
Sư Thanh Y: “….”
Sư Thanh Y có chút xấu hổ nói: “Chuyện này rất phức tạp.”
Thiên Thiên dĩ nhiên cũng tránh không được hiếu kỳ, cười híp mắt nói: “Vậy nói đơn giản a.”
Sư Thanh Y: “….”
…. Đều là như vậy.
Ta phải nói như thế nào?
“Được rồi.” Lạc Thần đặt chén đũa xuống.
“Cái gì được rồi?” Vũ Lâm Hanh nhìn qua.
“Bản đồ hiển sắc rồi.” Lạc Thần nhàn nhạt nói xong, đứng dậy đi mở máy chỉnh nhiệt.
Sư Thanh Y như được đại xá, cũng lập tức đến bên kia, Lạc Thần khinh phiêu phiêu nhìn nàng một cái, ánh mắt đó khiến lỗ tai Sư Thanh Y đỏ bừng, nàng cúi đầu, đúng lúc thấy bản đồ trong máy chỉnh nhiệt. Tuy rằng bản đồ đã hiển sắc nhưng hiển nhiên còn thiếu chút nữa mới hiện ra toàn cảnh.
Sư Thanh Y hiểu rồi, lỗ tai càng đỏ hơn.
Vũ Lâm Hanh hưng phấn vô cùng, cơm cũng không màng ăn, đâu còn tâm tư tiếp tục hỏi Sư Thanh Y, mà lập tức dọn thêm một chiếc bàn đến.
Lạc Thần chậm rãi đi đến bàn làm việc bên kia, rồi chậm rãi mang găng tay, sau đó chậm rãi lách qua góc bàn, cuối cùng chậm rãi một lần nữa đứng bên cạnh máy chỉnh nhiệt, đến lúc tất cả chậm rãi hoàn tất, bản đồ rốt cục dựa theo suy đoán của nàng hiển sắc hoàn tất, nàng lúc này không chậm rãi nữa mà lưu loát lấy tấm bản đồ thứ hai ra, trải phẳng trêи bàn.
Sư Thanh Y âm thầm muốn cười, may mà Lạc Thần ở bên cạnh giúp nàng giải vây, nếu không nàng thật không biết nên nói ngắn gọn chuyện kia như thế nào.
Trải qua đun nóng, toàn cảnh bản đồ hoàn toàn hiển hiện, phong cách tương tự tấm trêи cùng. Bản đồ thiên hướng mạch lạc đơn giản, thỉnh thoảng có chút đồ án đánh dấu, hơn nữa có một vị trí được đánh dấu đặc biệt, mà có vẻ phá lệ bắt mắt.
Vũ Lâm Hanh hỏi: “Đây là bản đồ gì?”
Lạc Thần chăm chú nhìn tấm bản đồ được đánh dấu dày đặc, nói: “Cổ Khương.”
Vũ Lâm Hanh có một chút khổ não.
Lạc Thần kiến thức uyên bác, nhất là đối với cổ đại rõ như lòng bàn tay, nếu nàng nói là Cổ Khương thì Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên sẽ không hoài nghi, Vũ Lâm Hanh khổ não chính là chuyện khác: ” Cổ Khương là dân tộc du mục, có từ thời Tây Chu, vượt qua lịch sử lâu dài, phạm vi hoạt động lại lớn, cái không có khác gì ta hỏi ngươi đây là ngôi sao nào ngươi lại nói đây là sao, sao nhiều như vậy, không phải nói cũng như chưa nói sao? Ngươi nói là Cổ Khương, là nói bộ lạc nào thời kỳ nào chỗ nào chứ?”
“Vốn dĩ ta cũng không xác định là chỗ nào. Các ngươi nhìn đánh dấu này.” Lạc Thần chỉ lên bản đồ, chỉ ngay một vị trí trong dày đặc đánh dấu, nó vô cùng nhỏ, bị một ký hiệu khác che mất, cho nên rất khó nhìn thấy.
Sư Thanh Y yên lặng quan sát ký hiệu kia, nhìn không chuyển mắt.
Nàng cảm thấy vui vẻ, lại cảm thấy sợ hãi.
Vui vẻ chính là, bản đồ lụa trắng này quả thật là thật, giống như tấm của Duẫn Thanh.
Sợ hãi chính là, những nơi các nàng đã từng đi qua, đều hiển hiện trêи tấm bản đồ này, loại trùng hợp không cách nào trùng hợp hơn này khiến nàng sợ hãi.
Trước thời Chiến Quốc, có người vẽ tấm bản đồ này.
Hôm nay, những nơi đánh dấu trêи bản đồ này các nàng đều đã đi qua. Đến lúc sau khi đi qua, mới hậu tri hậu giác phát hiện sự tồn tại của bản đồ, mà các nàng lại hoàn toàn không biết gì vì người thần bí lưu lại tấm bản đồ vượt qua năm dài tháng rộng kia.
Lạc Thần nói: “Nơi này chính là “Bạch Lợi Mạc Đồ’, nó từng là một chi của tộc Cổ Khương, thời kì cụ thể cũng không rõ ràng lắm, bất quá cơ bản có thể giới hạn giữa Đường, Hán, sau đó tiêu vong.”
“Là “Bạch Lợi Mạc Đồ’ lịch sử cửu viễn.” Sư Thanh Y giọng nói trầm thấp: “Chính là Cam Tư hiện nay. Phượng Hoàng cổ trấn, Thần Chi Hải thuộc Cam Tư, chúng ta đều đi qua.”
“Chờ một chút.” Sắc mặt Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn cũng có chút thay đổi : ” Nhưng trước đó chúng ta đã sớm thảo luận, bản đồ này từ rất xa xưa, ít nhất cũng phải vẽ trước thời Chiến Quốc, có thể là Tây Chu, nhưng trêи đó lại đánh dấu nơi ở của một bộ tộc đến thời Hán – Đường mới xuất hiện?”
“Đúng vậy.” Lạc Thần nói: “Đây mới là điểm mấu chốt. Điều này có nghĩa là tấm bản đồ này về sau đã từng được người ở thời Hán – Đường phát hiện, một lần nữa đánh dấu thêm lên đó. Không chỉ như vậy, các ngươi xem những ký hiệu tụ cùng một chỗ này, thật ra chúng điều chỉ một nơi, chính là Thần Chi Hải thuộc Cam Tư. Tuy rằng bên trong có một số ký hiệu không thể xác định thuộc bộ tộc nào thời kì nào nhưng chúng điều ám chỉ Cam Tư. Dù sao triều đại không ngừng thay đổi, Cam Tư ở những thời gian khác nhau dĩ nhiên tên gọi cũng khác nhau, sinh sống những bộ tộc khác nhau. Mà điều này nói rõ trong những triều đại bất đồng, có người căn cứ loại thay đổi này không ngừng tiến hành đánh dấu lại.”
Sư Thanh Y ngồi xuống, bình tĩnh lại.
Nàng nói: “Thật ra những ký hiệu này phong cách hạ bút thoạt nhìn rất nhất trí, chúng ta không thể loại trừ khả năng đó là cùng một người viết lên. Nói cách khác, trong đó còn có một loại khả năng, người đó thọ mệnh rất dài, sống từ trước Chiến Quốc không ngừng đánh dấu chỉnh sửa lại bản đồ này. Chí ít trước khi đánh dấu kết thúc, người đó vẫn còn sống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT