Sư Thanh Y nhìn biểu tình của nàng, cảm giác bên trong tựa hồ có chút bỡn cợt, lại tựa hồ có chút ý vị thâm trường, mà hừ một tiếng nói: "Chị trêu đùa em."
Lạc Thần từ chối cho ý kiến.
Hai người dưới quan đạo vừa nói vừa đi một lúc, thấy cơ quan thì vô hiệu hóa, hoặc đóng lại, gặp phải một số thực sự khó có thể hóa giải, liền trực tiếp phá hủy hoàn toàn.
Các nàng đi rất nhanh, đương nhiên so với đội ngũ sờ tảng đá qua sông cẩn cẩn dực dực ở bên trêи nhanh hơn rất nhiều, không khí bên dưới không sạch sẽ, Sư Thanh Y trong ảo cảnh ác liệt này cảm thấy thân thể mệt mỏi khó chịu.
"Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Lạc Thần tìm một khối đá vuông tương đối sạch sẽ an toàn để Sư Thanh Y ngồi xuống.
Sư Thanh Y nói: "Đã đi một đoạn đường rất dài, quan đạo này xem ra thực sự dài vượt xa dự tính. Về sau nếu như sau khi kiểm tra, gặp phải quan bản có thể mở ra được, thì chúng ta bò ra bên ngoài đi, không khí không tốt rất dễ nhiễm bệnh."
Lạc Thần gật đầu.
Vẻ mặt Sư Thanh Y hiện ra hiện ra cân nhắc, tựa hồ ngẫm nghĩ, sau đó mới hạ quyết tâm nói ra miệng: "Lạc Thần, em….. Có một việc vô cùng quan trọng muốn hỏi chị một chút. Em hy vọng chị có thể cho em một đáp án."
Lạc Thần nhìn nàng, ý bảo nàng hỏi.
"Chị đang hoài nghi Cẩm Vân sao?" Giọng nói của giọng nói trầm thấp.
Lạc Thần duy trì tư thế liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng. Cứ như vậy yên lặng một lúc, ánh mắt nàng buông xuống, nói: "Phải."
Sư Thanh Y mím môi, tựa hồ muốn nói thêm gì đó nhưng lại phát hiện nhất thời cái gì đều nói không được nữa.
Trái lại Lạc Thần lại giống như bình thường, bình tĩnh nói: "Chị quả thật hoài nghi Chúc tiểu thư trước đó chị cũng chưa bao giờ tin nàng. Chị cũng lo lắng nàng sẽ mang đến ảnh hưởng không thích hợp gì đó đối với em, đủ chuyện trước đó, đúng là chị không muốn để nàng chân chính có tiếp xúc thân thiết gì cùng em."
Nàng trực tiếp nói ra như vậy, tất có suy đoán trước đó, cũng đều theo đó được xác minh. Sư Thanh Y cảm thấy ngũ vị trần: "Em vốn dĩ còn tưởng rằng chị đối với chuyện đó có chút… các loại kế sách, cho nên mới đùa giỡn cùng em trở chút tính khí, còn đặc biệt đút Trường Sinh ăn cho em xem. Thì ra chị chỉ là cố ý làm như vậy, em vốn dĩ còn nghĩ là chị mất hứng, nên thực sự không dám tiếp xúc cùng Cẩm Vân nữa."
"Các loại kế sách?" Lạc Thần nhướng mày: "Thanh Y lẽ nào em cảm thấy chị ăn dấm chua của em sao?"
Sư Thanh Y: "……."
Lạc Thần như có như không nhẹ nhàng ɭϊếʍ môi dưới, tựa như điểm nhẹ trêи nước, mang theo một chút thanh vũ, đôi mắt chăm chú nhìn đôi môi hồng nhuận ôn nhuyễn của Sư Thanh Y: "Chị không thích chua, từ trước đến nay chỉ thích ăn ngọt."
Bên tai Sư Thanh Y nóng rực, hàm hàm hồ hồ ân một tiếng: "Em biết…. Em thiên vị đồ ngọt."
"Em vĩnh viễn sẽ không thật sự làm chị ghen." Ánh mắt Lạc Thần sáng quắc, rất ít lời, dường như mang theo tín nhiệm cùng sủng nịch của vạn năm.
Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp, sự ấp áp này cũng hiển hiện trêи mặt, nàng nở nụ cười.
Dừng một chút, Sư Thanh Y nói: "Em có thể hỏi vì sao chị lại hoài nghi Cẩm Vân không? Cẩm Vân….. Cẩm Vân nàng thực sự vẫn luôn rất tốt với em, hơn nữa lúc trước nàng lại một mực hôn mê, làm sao lại có điểm khả nghi, em thực sự không hiểu."
Lạc Thần nói: "Chị chỉ là hoài nghi nàng, nhưng không cách nào thực sự có căn chứ gì để chứng minh. Trêи thực tế, chị hoài nghi rất nhiều người, cảnh giác mọi lúc."
Giọng nói của nàng nhẹ đi, mặc dù không phải băng lãnh nhưng mùa động, nhưng vẫn se lạnh như tiết trời mùa thu.: "Thanh Y, em cũng biết, trải qua rất nhiều chuyện, chị đã không còn lại bao nhiêu tín nhiệm nữa rồi. Gần như đã không còn."
Sư Thanh Y kinh ngạc.
"Rất lâu rất lâu trước đây, chị cùng một tiểu cô nương nói qua mấy câu." Lạc Thần đưa tay ước chừng trước mặt Sư Thanh Y, bình tĩnh nhìn nàng: "Khi đó, nàng vẫn chỉ cao như thế này, nho nhỏ, lại nhẹ, rất dễ ôm nàng lên, một đường từ nhà đến ngoài đường, rồi lại đi đến cuối đường. Đôi mắt của nàng, cũng giống như em, rất đẹp."
Sư Thanh Y nhìn tay nàng hướng bản thân so qua, trong lòng không biết vì sao chợt mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Chỉ nghe Lạc Thần nói tiếp: "Lại để là gặp phải người dụng tâm kín đáo quấy phá, nàng hỏi chị, trêи đời này ai cũng không thể tin sao? Chị không muốn nàng tuổi còn nhỏ liền sa vào trần thế em lừa chị gạt nơi chốn tính toán, đi vào con đường khắp nơi nghi kỵ, dù sao trêи đời vẫn còn rất nhiều việc khiến người kɧօáϊ hoạt, không nên lãng phí thời gian tốt đẹp, vì vậy chị chỉ đành nói với nàng cũng không phải là như vậy. Trêи đời này có người đối đãi em không tốt, sẽ có người đối đãi em tốt, có người cô phụ em, cũng sẽ có người thương tiếc em, nàng cần dùng đôi mắt hảo hảo phán đoán, cũng không nên vứt bỏ tín nhiệm, dù sao thì có đôi khi tín nhiệm rất quan trọng. Người thật tình đối đãi em, em tin tưởng người đó, người đó sẽ cảm thấy thỏa mãn, nếu em không tín nhiệm, tùy ý phỏng đoán, như vậy không phải là cô phụ người thật tình đối đãi cùng thương tiếc nhiệt tình đối với em sao?"
Sư Thanh Y thì thào: "Em hiểu, hiểu ý của chị. Tiểu cô nương đó, nàng là ai, chị lại đặc biệt chỉ dẫn nàng những điều này?"
"Nàng là đệ tử của chị. Chị là tiên sinh của nàng."
"Chị dạy nàng đọc sách sao?"
"Xem như đúng đi."
Sư Thanh Y mỉm cười: "Chị thật sự rất thích hợp làm lão sư, luôn hiểu biết nhiều như vậy, thảo nào Âm Ca nghe lời chị"
Thật ra nàng làm sao lại không nếm trải lão sư của mình, tiên sinh. Lãnh nguyệt thanh minh tịnh khiết, luôn giống như ngọn đèn sáng chỉ dẫn phương hướng cho nàng trong hắc ám cùng bất lực, khiến nàng không hề sợ hãi.
Lạc Thần nói: "Tâm của nàng trong sáng như cam tuyền, chị cũng không muốn cho nàng vướn vào thế tục. Hy vọng nàng thiện lương như vậy, có thể từ nhỏ đến trưởng thành vĩnh viễn sẽ không vướn bị trần."
Sư Thanh Y ôn nhu kỳ vọng nói: "Nàng nhất định sẽ như chị mong đợi."
"Thanh Y, kỳ vọng trong lòng chị đối với em, cũng là như thế." Trong ánh mắt Lạc Thần chứa nhỏ vụn ánh sáng lạnh, nhớ đến cái gì lại phiếm một chút một chút thâm trầm: "Lúc ở Hắc Trúc Câu, Khương Cừu giả dạng Vương Quý Nhữ lợi dụng thiện ý của em lừa dối em, khi đó chị đúng là cảm thấy hắn đáng chết. Người khác lừa gạt em một phân, ngày sau em dĩ nhiên sẽ nhiều thêm một phân nghi kỵ, lừa gạt hai phân, nghi kỵ hai phân, cứ tích lũy như vậy, tín nhiệm dần dần cũng mài mòn không còn, hắn dám tính kế khắp nơi như vậy, chà đạp lên tín nhiệm cùng chân thành của em, nếu chị có thể, chị sẽ giết hắn."
Sư Thanh Y nắm lấy bàn tay băng lãnh của nàng: "…. Lạc Thần. Em sẽ không tin hắn, mặc kệ hắn có bao nhiêu thủ đoạn, đều không có cách nào động đến em. Mặc kệ là tình huống gì, em đều sẽ thật cẩn thận, khắp nơi cẩn thận, tuyệt không sẽ không để người tính toán chúng ta thừa được cơ hội."
Lạc Thần không giết người, điểm ấy Sư Thanh Y rất rõ ràng, có thể khiến nàng nói ra lời như vậy, có thể tưởng tượng đã là bức nàng đến mức nào.
Lạc Thần bỗng nhẹ nhàng cười khổ: "Em nói như vậy, điều đó có nghĩa là em đã càng trở nên cẩn thận, càng trở nên thận trọng, càng trở nên không thể tin được người khác. Tình huống xung quanh không rõ ràng, địch nhân ở trong tối, đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt, sẽ càng an toàn, nhưng, cũng là chuyện xấu. Hành tẩu thế gian, em sẽ càng thêm mệt mỏi."
Khóe mắt Sư Thanh Y có chút chua xót, không biết vì sao đột nhiên bất đắc dĩ muốn khóc, quả thật, tín nhiệm của nàng một đường đến đây thực sự bị mài mòn sắp không còn nữa.
Lạc Thần nói: "Chị đối với em có kỳ vọng như vậy, nhưng chính bản thân chị lại không cách nào làm được. Chị đã từng cô độc một mình, đối với thế nhân cũng không có bao nhiêu tín nhiệm, dù sao cũng chỉ có một mình chị, chị không kết giao với mọi người, tin hay không thì có liên quan gì đến chị? Mãi đến sau đó, xảy ra rất nhiều việc, chị kết giao cùng một người rất quan trọng, lúc này mới dần dần dùng tín nhiệm tiếp nhận người khác, khi đó chị cảm thấy đây là một việc may mắn. Mãi cho đến lúc chị vào mộ, tất cả chấm hết, tín nhiệm của chị bị phá hủy, không còn sót lại chút gì. Có một lần chị đi đón Âm Ca, trước cổng trường có một hài tử nhìn chị, nàng kín đáo đưa cho chị một que kẹo. Đôi mắt của nàng trong suốt, rõ ràng chị biết nàng chỉ đơn thuần muốn mời chị cùng Âm Ca ăn kẹo, chị không thể rũ bỏ thành ý của nàng, nên đã nhận. Nhưng cuối cùng chị cũng không ăn que kẹo đó, mà đem nó ném đi."
Đáy mắt nàng dâng lên chút sương mù, dường như đối với chuyện này không cách nào quên đi.
Sư Thanh Y nhất thời cũng nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên, nàng đối với những người đã từng tính kế Lạc Thần sản sinh hận ý khắc cốt ghi tâm như vậy, hận không thể lập tức khiến bọn họ hóa thành tro bụi chôn vùi trong căm hận.
"Đối với Chúc tiểu thư, chị cũng như vậy." Lạc Thần trầm thấp nói: "Thanh Y, chị không cách nào tin tưởng nàng, trêи người nàng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Không chỉ như vậy, vì chị hoài nghi nàng nên liền kiểm tra ba lô của nàng rồi, kết quả chị phát hiện lượng lớn thuốc ngủ. Chị không biết một người vì sao lại mang theo nhiều thuốc ngủ như vậy, cũng không dám phỏng đoán nhiều."
"Thuốc ngủ?" Sư Thanh Y kinh ngạc nói.
"Trong ba lô của nàng, chị cũng kiểm tra qua mắt của nàng, không biết có phải chị nhìn sai hay không, trong chớp mắt chị quả thật thấy trong mắt nàng mơ hồ thoảng qua rất nhỏ vấn đề. Mặc dù chị không tin nàng, nhưng chị cũng không thể vọng đoán như vậy, dù sao thì tình trạng của nàng cũng không phải giả. Quan trọng hơn là, em thật lòng xem nàng là bạn bè, đương nhiên là tin tưởng nàng, chị không thể can thiệp hoặc định đoạt chuyện gì, cho nên em muốn quan tâm nàng, chị không ngăn cản, chỉ là hy vọng những chuyện đó để chị làm thì được rồi. Chị đã tận lực bảo đảm an toàn cho nàng, nếu chị đoán sai, nàng không có vấn đề gì, như vậy chẳng phải là nghi ngờ lầm chân tâm của nàng sao, đến lúc đó em cũng sẽ hối hận. Điều duy nhất chị có thể làm chính là chăm chú quan sát nàng, bảo vệ nàng, hơn nữa không cho em tiếp xúc quá nhiều với nàng."
Sư Thanh Y biểu tình trầm trọng gật đầu. Nữ nhân trước mắt vì nàng âm thầm lo lắng tất cả mọi chuyện, giống như cơ gió mềm nhẹ vây lấy nàng, khiến nàng không lo, rồi lại giống như lưỡi dao cắt vào tim nàng. Nàng cảm thấy Lạc Thần đến hiện tại, thật sự là quá mệt mỏi rồi, nếu như có thể nàng cỡ nào hy vọng Lạc Thần có thể dựa vào nàng, dù cho chỉ vượt qua vài tiếng đồng hồ an nhàn cũng tốt.
Lạc Thần chuyển đề tài: "Bất quá chuyện mới vừa rồi, khiến chị buông xuống chút nghi ngờ. Nàng vô thức lựa chọn dùng tay mình thay em ngăn cản bàn tay kia, nếu khi đó không phải cách khá xa, tay nàng nhất định sẽ tàn phế. Cho nên chị nghĩ, có lẽ nàng thực sự đối tốt với em."
"Cẩm Vân đối xử với em rất tốt." Sư Thanh Y mỉm cười: "Nhưng trêи đời này cũng chỉ có một mình chị sẽ tốt với em đến vậy. Nếu như em có thể chỉ cần tin tưởng một mình chị, vậy thì tốt rồi."
Khóe môi Lạc Thần tách ra một nụ cười: "Rốt cuộc cũng là nói lời ngốc nghếch."
"Lạc Thần." Sư Thanh Y ngẩng đầu lên.
"Hử?"
"Em hơi mệt. Chị ôm em đi, em muốn nghỉ ngơi một chút." Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói.
Lạc Thần để nàng ngồi bên cạnh, đưa tay ôm nàng vào lòng, Sư Thanh Y đưa tay ôm thân thể đơn bạc của Lạc Thần, tựa vào lòng nàng, hơi thở tràn ngập cổ lãnh hương của nữ nhân.
Sư Thanh Y nhắm mắt lại.
Lạc Thần buông xuống ánh mắt, nói: "Đến lúc đó chị sẽ gọi em."
Xung quanh kín kẽ sâm nghiêm, bên dưới này dường như chân chính là một quan tài thật lớn , kín không kẽ hở, cơ quan, loạn thạch, bí mật , bóng tối dường như đều hóa thành xương khô trong quan tài.
Các nàng dựa sát vào nhau ngồi cạnh tảng đá, đèn pin đặt ở một bên chiếu ra bạch quang, ánh sáng ʍôиɠ lung yên tĩnh, chiếu lên người các nàng giống như trêи bạch cốt âm tịch chồng chất nở ra duy nhất một đóa ôn nhu hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT