Nếu như nhân sinh có khổ có nhạc. Khổ giống như nước chảy, chảy mãi không ngừng.
Mà nhạc giống như pháo hoa, giây lát chóng tàn.
Mãi đến trước khi rửa mặt đi ngủ, Vũ Lâm Hanh vẫn còn ở bên cạnh Sư Thanh Y lải nhải chuyện tại sao nàng lại quên ước nguyện cho bản thân, ù ù cạc cạc nói một đống lớn. Lỗ tai Sư Thanh Y nghe nữa sẽ đóng kén, đành phải cười tự giễu bản thân trí nhớ kém, cũng cam đoan nếu có lần sau nhất định sẽ bổ sung.
Thời gian tiếp theo, Sư Thanh Y vẫn phải dưỡng thương.
Vết thương của nàng khôi phục rất nhanh, hơn nữa không biết vì sao so với bất luận lần nào trước kia khôi phục còn nhanh hơn, không hình dung được, thậm chí là gần như hoàn toàn bình phục.
Ở đây tuyết vẫn chưa tan.
Trước khi đến Sư Thanh Y cũng không nghĩ sẽ ở lại chỗ này lâu như vậy. Khi đó trong lòng nàng đối với Cam Tư Tứ Xuyên vẫn nhớ mãi không quên, mà hiện tại chỉ một cái chớp mắt sau khi tỉnh lại đã nhiều ngày trôi qua.
Trong lúc đó Lạc Thần chưa bao giờ trực tiếp đề cập qua kế hoạch sau này, cũng chưa nói rốt cục lúc nào sẽ trở ra bên ngoài, tiếp tục lữ trình chưa hoàn tất, nhìn qua thực sự giống như những lời nàng đã nói với Sư Thanh Y ở phòng bếp .
Nàng luôn ở đây, sẽ không đi đâu cả.
Những ngày như vậy bình thản như nước, mỗi người đều làm việc của riêng mình.
Thiên Thiên khai quật mảnh đất Thục đối với nàng mà nói thực sự đầy giá trị này, ở đây cất giấu vô số dược liệu trân quý, độc xà trùng hạt chủng loại càng đặc biệt, bên ngoài rất khó nhìn thấy. Vì vậy nàng hái rất nhiều dược liệu dùng để luyện cổ dược.
Lạc Thần đặc biệt dành cho nàng một phòng chế thuốc, thuốc luyện ra dùng cho Sư Thanh Y bôi ngoài vết thương.
Về phần một số loại thuốc khác, không biết Thiên Thiên rốt cục dùng vào đâu, chỉ biết là Lạc Thần ra vào phòng chế thuốc của nàng tương đối nhiều lần.
Trường Sinh mỗi ngày đều sẽ chăm sóc cây trồng của nàng, đối với nàng mà nói đó đều là sơn lâm ban tặng, nàng vốn ở chỗ này sống cuộc sống nguyên thủy, thỉnh thoảng sẽ đến ao cá bắt vài con cá sống, hoặc vào núi săn thú.
Lúc này đây đến phiên tập thể đi săn, Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ, Nguyệt Đồng tất cả đều đi theo.
Trường Sinh giỏi cung tiễn săn bắn, nàng dùng chính là ngân cung, ngân cung có ba cây, ám ngân chạm khắc hoa mỹ không hữu dụng. Còn lại hai cái xếp trong binh khí thất, lúc đi săn Lạc Thần cầm một cây, cây còn lại cho Sư Thanh Y.
Vũ Lâm Hanh đứng dưới một tàn cây bị tuyết trắng bao phủ, lên đạn cho súng: "Ba cây ngân cung? Ba người các cậu thoạt nhìn thật đúng là chị em."
Sư Thanh Y lập tức sữa đúng: "Tớ cùng Lạc Thần không phải chị em."
"Nga." Vũ Lâm Hanh khẽ động đôi mắt hoa đào, ôn nhu cười: "Đúng vậy, không phải chị em, là "Chị em họ" a."
Sư Thanh Y nói: "Câm miệng."
"Ai bảo cậu lần đầu tiên gặp mặt liền nói các người là chị em họ? Cậu là kẻ lừa gạt!" Vũ Lâm Hanh cầm súng chuẩn bị lại thấy Sư Thanh Y đang vuốt ve bộ lông của Ngạo Nguyệt, thỉnh thoảng cùng bạch lang nói nhỏ vài câu, lại nói: "Tớ cũng rất ngưỡng mộ cổ nhân thúc ngựa rong ruổi, giương cung xạ điêu mặc sức hoài niệm, hiện tại khó có được "Ngụy xuyên qua" một lần chân chính đi săn, vì sao tớ không thể cưỡi ngựa? Được rồi không thể cưỡi ngựa tớ cũng chấp nhận, nhưng tại sao Sư Sư cậu có thể cưỡi sói! Cậu đây là phạm quy!"
"Đừng ồn." Lạc Thần treo ống tiễn xong, nói: "Cậu không phải cũng có vật cưỡi sao?"
"Tớ cho cậu thuê Nguyệt Đồng một ngày, tiền thuê không lấy." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Không thể thúc ngựa rong ruổi, cậu có thể thông qua phương án cưỡi mèo rong ruổi."
Vũ Lâm Hanh nói: "Câm miệng."
"Nguyệt Đồng sau khi biến lớn, lưng rất rộng."
"Câm miệng!"
Sư Thanh Y cười khẽ: "Được rồi đừng náo loạn, bây giờ chúng cũng không làm vật cưỡi nữa, theo sau cái mũi của chúng, có thể tìm được con mồi."
Nhóm người xuất phát qua sơn lâm tuyết trắng, đối tượng đi săn cũng chỉ giới hạn trong số lượng thỏ trắng, hoẵng, lợn rừng ở đây.
Chờ phát hiện bóng dáng một con hoẵng, Sư Thanh Y giương cung cài tên, híp mắt nhắm vào, một loại rung động cùng run rẩy khó hiểu bắt đầu cuồn cuộn trong máu nàng.
Loại cảm giác này thật ra mỗi ngày đều đang lặp lại cùng sinh sôi, sau đó một lần lại một lần bị nàng cưỡng chế nén xuống.
Có một lần nàng sản sinh ảo giác, cảm thấy bản thân đã yêu cuộc sống quy ẩn sơn lâm, tham luyến trầm luân, hy vọng mộng đẹp vĩnh viễn không nên tỉnh lại. Vốn dĩ hy vọng cuộc sống nhu hòa an bình có thể gột rửa lệ khí tàn khốc trêи người nàng, nhưng rõ ràng nàng đã sai rồi.
Càng áp chế, lực phản phệ tựa hồ trở nên càng mạnh.
Sàn sạt.
Phía sau truyền đến âm thanh giẫm lên tuyết vô cùng nhẹ.
Sư Thanh Y dùng một loại tốc độ đáng sợ thu lại ngân cung, nắm mũi tên nhọn trong lòng bàn tay, nâng cánh tay xoay người hướng người phía sau mãnh mẽ phóng tiễn.
Người đó đứng bất động.
Tuy rằng trong ánh mắt người đó hiện rõ thần sắc kinh sợ, hơn nữa dựa theo thân thủ của nàng cũng có thể lập tức tránh thoát công kϊƈɦ của Sư Thanh Y nhưng nàng lại vẫn đứng vững như bàn thạch, cũng chỉ nhìn đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y, còn có mũi tiễn giương cao.
Màu đỏ trong mắt Sư Thanh Y thoáng chốc biến mất, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt Lạc Thần tay nàng run lên, mũi tên cũng bị nàng xem như phi tiêu mà phóng đi.
Mũi tên mang theo lãnh khí sắc bén lướt qua vai Lạc Thần, cắm xuống xa xa trong tuyết.
Sư Thanh Y khẽ nhún vai, hai tay âm thầm phát ra run rẩy, trợn to mắt nhìn Lạc Thần.
"Để chị xem em đã bắn trúng con mồi gì rồi." Biểu tình của Lạc Thần không có gì biến hóa, trấn định tự nhiên mà xoay người sang chỗ khác, khóe môi mang theo một tia cười: "Một con thỏ trắng, đáng tiếc nó chạy rồi."
Trêи mặt tuyết trắng xóa, ngoại trừ mũi tên kia, cái gì cũng không có.
Bởi vì hô hấp quá gấp, bạch khí quanh quẩn bên môi Sư Thanh Y.
Nàng thiếu chút nữa giết Lạc Thần.
…. Lại một lần nữa.
Lạc Thần bước đến nắm lấy tay Sư Thanh Y, chỉ vào phương hướng ban đầu Sư Thanh Y nhắm vào: "Đừng đi bên kia, tuyết quá dày không an toàn."
Sư Thanh Y cúi đầu, ánh mắt ngây dại nhìn cổ tay của bản thân được Lạc Thần mềm nhẹ nắm lấy: "…. Biết rồi."
"Em không muốn…. Săn thú nữa." Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần gật đầu, cười nói: "Chị cùng em đi quanh đây một chút, Trường Sinh bọn họ săn bắn xong chúng ta liền trở về làm cơm."
"Không biết vì sao, em đột nhiên muốn uống chút rượu. Có lẽ là hôm nay quá lạnh."
"Tửu lượng của em không tốt."
"Không phải chị nói rượu chị ủ không dễ say sao? Chị gạt em." Trong ánh mắt Sư Thanh Y phiếm lệ quang, có chút tha thiết lại có chút đáng thương.
Lạc Thần thổi thổi tay mình, đến lúc ấm áp liền sờ vào vạt áo của Sư Thanh Y: "Chị sờ một chút."
Sư Thanh Y cũng không tránh: "……"
Lạc Thần đưa luồn tay vào, nhẹ nhàng vuốt ve quanh bụng nàng một vòng, mới nói: "Cũng tốt hơn rồi, vậy uống một chút đi. Chỉ có thể uống một chút ."
Sư Thanh Y đỏ mặt: "Sờ thì có thể tìm ra cái gì? Hơn nữa tối qua chị đã xóc áo của em lên nhìn, vết thương đã khỏi hẳn."
"Đây là vì càng thêm đảm bảo." Lạc Thần nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, dẫn nàng trở về.
Sau khi báo cho những người khác biết, hai người dẫn đầu trở lại Huyên Hoa Hiên, Lạc Thần đến hầm rượu lấy ra một vò, đổ vào bầu rượu.
Đây mới chân chính là rượu ủ trăm năm, hương thơm thanh liệt ngào ngạt.
Lạc Thần rót đầy một chung cho mình, nhưng chỉ rót cho Sư Thanh Y nửa chung, Sư Thanh Y nhẹ nhàng ngửi thử, cười nói: "Trước đây lúc khảo cổ cũng đào ra loại vò rượu mấy trăm năm này, mộ chủ dùng để sát trùng, rượu bên trong vẫn còn đầy, rất thơm nhưng không ai dám uống. Sư huynh em nói uống vào sẽ bị mộ chủ nguyền rủa, nhưng em không sợ, em không uống bởi vì đó là đồ cổ, uống thực sự đáng tiếc."
"Em không uống là bởi vì em đi hai bước sẽ say." Lạc Thần nhấp một ngụm.
"Nói bậy." Sư Thanh Y bưng chung rượu.
Nàng đầu tiên là niếm thử, sau đó do dự chốc lát, trong mắt rốt cục lóe lên quyết tâm không gì sánh được, uống hết nửa chung.
"Chậm một chút." Lạc Thần vội vã nói.
Sư Thanh Y khoát khoát tay, híp mắt đưa chung rượu qua, ý bảo Lạc Thần rót đầy cho nàng: "Em rất thích cùng chị uống rượu. Cũng hy vọng tửu lượng của bản thân có thể khá hơn, nếu không chị tửu lượng tốt như vậy em làm sao có thể cùng chị uống đến cuối cùng đây? Em say…. Nhanh như vậy."
Chung rượu vẫn trống không, chậm chạp không thấy Lạc Thần rót rượu, Sư Thanh Y chỉ vào chung: "Em còn muốn."
Lạc Thần như có như không thở dài, lúc này mới thay nàng rót một chút nữa: "Uống chậm một chút."
"Chị nói không sai, quả nhiên không dễ say như vậy, vừa rồi uống nửa chung cũng không có việc gì." Trêи mặt Sư Thanh Y lộ ra nụ cười ʍôиɠ lung.
"Đây cũng là rượu cổ, chỉ là không thấy em luyến tiếc. Em đừng uống nhiều như vậy."
Sư Thanh Y nói: "Đây không phải rượu cổ. Đây là rượu của chị."
Lạc Thần trầm mặc.
Sư Thanh Y đột nhiên nhẹ nhàng hỏi nàng: "Cự Khuyết của chị đâu?"
Ánh mắt Lạc Thần hướng Sư Thanh Y, quan sát một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đang ở chỗ em."
Biểu tình trêи mặt Sư Thanh Y nhất thời ngưng trệ.
"Từ lâu chị đã nhìn thấy." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nó không ở nơi đó. Vậy nó nhất định là được em đào lên."
Sư Thanh Y lộ ra một nụ cười bừng tỉnh: "Cái gì cũng không thể gạt được chị."
"Nó đang ở chỗ em, chị cũng thấy rất yên tâm."
"Chị….. Chị đừng vứt bỏ nó." Sư Thanh Y nói: "Chị thích nó như vậy."
"Chị sẽ không vứt bỏ nó." Lạc Thần đưa tay vuốt ve gương mặt Sư Thanh Y, ôn nhu nói: "Sẽ không."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Sư Thanh Y thì thào, lại nâng chung nhấp vài ngụm.
"Thanh Y, em say."
"Nếu như em ngủ, chị sẽ bế em về." Khóe mắt Sư Thanh Y phiếm hồng, có chút say, dáng vẻ xinh đẹp như hoa đào.
"Được."
Sau đó Sư Thanh Y quả thật là có chút say, Lạc Thần nấu canh giải rượu cho nàng, sau khi uống qua thì tốt hơn rất nhiều, lại nằm trêи giường nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới bị gọi dậy dùng cơm chiều.
Buổi tối sau khi tắm rửa, Lạc Thần ở bên giường trải chăn, Sư Thanh Y đứng cách đó không xa nhìn vòng eo tinh tế ẩn dưới ảo mỏng của nàng, tóc đen lười biếng tản trêи vai, hợp cùng da thịt trắng nõn nơi cổ.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng bước đến, từ phía sau ôm lấy nàng.
Lạc Thần ngừng động tác.
Sư Thanh Y hôn gương mặt của nàng, Lạc Thần phối hợp nghiêng khuôn mặt về phía Sư Thanh Y.