Có lẽ là trước kia vẫn ngại nói ra miệng ba chữ kia, cuối cùng thổ lộ ra có lẽ do nhiệt khí trong phòng tắm bốc lên hun nóng suy nghĩ, nói chung, Sư Thanh Y hiện tại xem hoàn toàn mất khống chế.

Bị ɖu͙ƈ vọng lan tỏa chi phối, thúc đẩy, chỉ còn hướng về một mục đích duy nhất.

Thầm nghĩ muốn nữ nhân trước mắt.

Thuận theo ɖu͙ƈ vọng, tay nàng không chút do dự chạy loạn, mang theo run rẩy, dán sát trêи da thịt Lạc Thần, lớn mật qua lại vuốt ve.

Da thịt của nữ nhân được nước ấm vây quanh, lòng bàn tay Sư Thanh Y tinh tế chà sát, lại nhẹ nhàng ép xuống, tựa như đang muốn hòa tan một khối băng.

Xúc cảm nóng bỏng cùng trơn trượt thực sự không thể dùng ngôn ngữ diễn tả.

Nụ hôn nóng bỏng cùng ướt át từ lâu đã không đủ thõa mãn, lòng bàn tay vuốt ve mơn trớn cũng không đủ lấp đầy khoảng trống, hai tay Sư Thanh Y lách đến phía sau lưng Lạc Thần, tham lam mà mở khóa nội y của Lạc Thần.

Quen thuộc mở ra, buông lỏng, vật che lấp chỗ bí ẩn của nữ nhân bị Sư Thanh Y kéo xuống.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Sư Thanh Y có chút vội vàng xao động vứt nội y trêи sàn nhà, tay phải vươn đến tiếp tục nắm áo sơmi của Lạc Thần tiếp tục cởi xuống.

Lạc Thần lại đột nhiên quay đầu đi, đôi mắt tràn ngập sương mù rũ xuống, liếc mắt nhìn nội y trêи mặt đất.

Dáng vẻ chăm chú cúi xuống kia khiến ɖu͙ƈ vọng trong lòng Sư Thanh Y bị kềm lại.

Sư Thanh Y dừng lại, nhìn Lạc Thần, nói không nên lời, mà chỉ trầm thấp thở dốc.

"Đền cho chị." Lạc Thần quay sang, thấp giọng nói: "Em đã vứt nó xuống, chị cũng không cần nữa."

Trong thanh âm mơ hồ mang theo vài phần khó nhịn do trước đó bị Sư Thanh Y trêu chọc, nét mặt trái lại chính kinh nghiêm túc, nhất là đôi mắt kia, lúc nhìn vào cảm thấy sâu không thấy đáy.

Càng sâu, ngược lại càng làm người khác muốn nhìn thấu.

Sư Thanh Y nhịn không được cười rộ lên, nhìn về phía Lạc Thần, trong đôi mắt màu hổ phách ẩn dấu vài phân si dại: "Được, em đền cho chị."

"Vậy….. cái này cũng đừng cần nữa, có được không?" Nàng nói, ngón tay tiếp tục nắm một góc áo sơmi ướt sũng của Lạc Thần, nhẹ nhàng kéo xuống: "Em cũng sẽ đền cho chị."

Ánh mắt cùng dáng vẻ xấu hổ, thoạt nhìn thuần lương vô hại nhưng lại lộ ra mơ hồ một tia giảo hoạt.

Lạc Thần cúi đầu, yên lặng nhìn nàng, khóe môi kéo ra một tia cười.

Nhìn thấy Lạc Thần không đáp, Sư Thanh Y lần nữa nhắc nhở: "Rốt cuộc có muốn em…. đền hay không?"

"Đương nhiên là muốn…… đền." Lạc Thần nắm cổ tay trái của Sư Thanh Y

Trêи tay là một vòng tay hồng ngọc, dưới dòng nước phát ra ánh sáng rạng rỡ, cùng cổ tay trắng nõn đặc biệt tương phản cùng mị hoặc.

Cổ tay của Sư Thanh Y bị Lạc Thần bắt lấy, tay Lạc Thần thuận thế đi xuống, dẫn dắt động tác của Sư Thanh Y.

Trước đó quần áo ướt đẫm dán sát da thịt, nên cũng không phải dễ dàng cởi ra, nhờ có Lạc Thần phối hợp cùng dẫn dắt, quần áo hoàn toàn được cởi ra, ném sang một bên, lộ ra đóa bạch liên mỹ sắc mê người.

Quả thật thanh lệ như phù dung nở trêи mặt nước, dòng nước tinh tế theo da thịt nhẵn nhụi trượt xuống, kiều diễm mà thanh nhã.

Giống như phủng trong lòng bàn tay một hoa, trong suốt bọt nước lăn ở phía trêи, khiến người vừa nhìn liền muốn trầm luân, huống hồ tay Sư Thanh Y còn có thể chân thực gần kề mà chạm đến nàng.

Sư Thanh Y mím môi, tay trái trượt xuống ʍôиɠ nàng, ngón tay đặt trêи mép quần, ánh mắt lại cố trụ trêи thắt lưng đường cong mềm mại lả lướt.

Thân thể càng ngày càng khô nóng, đã không cách nào nhẫn nại.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, ánh mắt dời lên, lướt qua phần bụng phẳng mịn của nữ nhân, rồi rơi xuống nơi mềm mại trước ngực.

Tóc dài ướt sũng bị nước bó buộc thành từng lọn, phiếm lên hắc sắc quang nhã, che lấp hai khỏa mềm mại kiều diễm, mà hai nụ hoa kia sớm bị dòng nước huân (hun) đến căn bóng, nằm giữa tuyết trắng.

"Lạc…. Lạc Thần." Sư Thanh Y bắt đầu nói năng lắp bắp.

Lạc Thần lại dẫn dắt tay nàng, chậm rãi phủ lên ngực.

Hai mắt lại nhìn thẳng nàng, biểu tình trầm tĩnh ái muội, trong ánh mắt dâng lên ɖu͙ƈ vọng.

Cảm giác dưới bụng bắt đầu nóng rực khó nhịn, chân Sư Thanh Y thật sự cũng sắp mềm nhũn, trái tim bang bang như sắp nhảy ra.

Mới vừa rồi còn giảo hoạt mờ ám, loại mánh khóe nhỏ bé này của nàng ở trước mặt Lạc Thần căn bản không đáng nhắc đến.

"Hiện giờ." Đôi mắt Lạc Thần hơi nheo lại, khẽ nâng cằm nàng lên, dán sát nàng nhẹ giọng nhắc nhở: "Cần phải hảo hảo mà bắt đầu bồi thường. Còn có việc uống rượu cũng phải tính vào."

Sư Thanh Y không nói chuyện, ngước mắt nhìn Lạc Thần.

Cho dù sớm đã có chuẩn bị, cũng giống như mong đợi, nhưng giờ khắc này, vẫn vô cùng khẩn trương.

"Lần trước em nói nếu như còn uống rượu nữa, sẽ tùy ý chị muốn làm gì cũng được. Chị không phải người tùy tiện, dĩ nhiên sẽ giữ lời." Ánh mắt Lạc Thần hàm chứa ý cười.

"Không đúng…." Sư Thanh Y bên tai nóng lên, nhưng không quên sửa đúng nói: "Em rõ ràng là nói, nếu như em lại uống rượu rồi đối đãi với chị như vậy, liền sẽ theo chị muốn làm gì cũng được…. chị cắt câu lấy nghĩa."

"Chị trí nhớ không tốt. Nên chỉ nhớ kỹ nữa câu đầu."

Sư Thanh Y: "………"

Lạc Thần nỉ non nói: "Mặc dù trí nhớ của chị không tốt nhưng so với một số người vẫn tốt hơn rất nhiều."

Sư Thanh Y sửng sốt, muốn suy đoán ý tứ bên trong lời nói của nàng.

Lạc Thần lại đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Ngọn lửa trong chớp mắt hoàn toàn lan khắp đồng cỏ, dòng nước cọ rửa cũng không dập tắt được, Sư Thanh Y từ lâu không cách nào nhẫn nại, do dự thoáng qua trong lòng bị áp chế xuống, nàng nâng cánh tay phải ôm lấy cổ Lạc Thần, tay trái lại đi xuống cấp thiết kéo quần của Lạc Thần xuống.

Lúc muốn tiếp xúc càng thân mật, quần áo luôn luôn trở thành vật dư thừa.

Dù cho chỉ là một phân vải vóc, hiện tại đều không cần.

Chỉ cần liều lĩnh xóa bỏ sự ràng buộc cách trở này, mặc dù nó chỉ là một tầng vải mỏng manh, cũng trở thành vật trở ngại, Sư Thanh Y đem quần áo trêи người Lạc Thần đều cởi xuống, hai người rốt cục không hề trở ngại mà dán hợp, cảm thụ da thịt cùng da thịt thân mật tiếp xúc.

Đã không có quần áo, dòng nước lao xuống, trong sự dán hợp nóng bỏng tinh tế cách một tầng nước.

Dòng nước mềm mại không hình thể, êm dịu lại ôn nhu, Sư Thanh Y đặt mình trong đó, cầm không được, nắm không vỡ, chỉ có thể vĩnh viễn bị vây quanh, dung nạp vào trong đó.

Tương tự nàng cũng chìm sâu trong ôm ấp của Lạc Thần, sự ấm áp của nàng cũng giống như một hồ nước nhỏ, chỉ dung nạp một mình Sư Thanh Y, Sư Thanh Y được nàng sủng nịch vây buộc, đâu cũng không thể đi, cũng không muốn đi đâu.

Tay Lạc Thần thuần thục vuốt ve nàng, ôm lấy nàng, lòng bàn tay lưu luyến dây dưa trêи lưng Sư Thanh Y, đầu ngón tay lại bắt đầu nhẹ nhàng ôn nhu trượt xuống, trượt đến thắt lưng lại tiếp tục đi xuống.

Sư Thanh Y cảm giác kɧօáϊ hoạt không gì sánh bằng, rồi lại tê dại như sắp nhũn ra, chỉ có thể càng ôm chặt lấy thân thể Lạc Thần.

Nơi này không phải trêи giường, nàng đứng như vậy cũng không biết còn có thể chống đỡ sự vuốt ve của Lạc Thần bao lâu.

Nhưng dù cho chân mềm nhũn vô lực, nàng vẫn không muốn nhanh như vậy đã đổi chỗ, trong tiềm thức, Sư Thanh Y thích chỗ này, thích ở trong hơi nước tản lạc, cảm thụ ẩm ướt cùng nóng rực Lạc Thần dành cho nàng.

Một loại cảm giác kϊƈɦ thích hoàn toàn bất đồng với trước đây.

Tuy rằng như vậy rất đáng thẹn.

"Muốn trở về phòng sao." Đầu ngón tay Lạc Thần tiếp tục đi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Chị thay em lau người?"

Sư Thanh Y: "……."

Lạc Thần trong hơi nước lan tỏa mà nở nụ cười.

Sư Thanh Y tăng lực đạo ôm lấy Lạc Thần, mượn đó đứng vững thân thể gần như vô lực, mà Lạc Thần cũng ngầm hiểu được, một tay ôm lấy thắt lưng mềm mại của nàng, đỡ lấy nàng, đồng thời hôn lên bờ vai quang lỏa, tay kia lại tiếp tục thâm nhập.

Cả người Sư Thanh Y không nhịn được run rẩy, không cách nào tự chủ mà phối hợp với động tác của Lạc Thần, hai tay cũng nỗ lực mơn trớn da thịt của Lạc Thần, có đôi khi, bởi vì khát vọng cấp thiết trong lòng, động tác của nàng thậm chí càng kịch liệt.

Lạc Thần vẫn áp lực thở dốc, dưới sự mơn trớn của Sư Thanh Y, có đôi khi áp chế không được mà bật ra.

Các nàng đều là nữ nhân, mỗi người đều rất quen thuộc thân thể của mình, cũng quen thuộc thân thể đối phương, trong làn hơi nước, cho nhau cũng đòi hỏi lẫn nhau.

Đều nói nữ nhân là nước, mềm mại, nhẵn nhụi, ôn nhu, tất cả đều thể hiện ra trong lúc triền miên tương quấn.

Thân thể hai người cấp thiết dán hợp, giống như nước biển dung hợp cùng nhau, phủ một tầng tinh tế bọt mịn.

Hai người mang theo nhiệt độ nơi đầu ngón tay tới tới lui lui, dòng nước đỗ xuống giống như những hạt ngọc trai, lăn trêи hai cơ thể xinh đẹp tràn ngập xuân quang, trong lúc triền miên Sư Thanh Y cảm nhận được nhiệt độ của nước cũng tăng lên, phát tán, thẩm thấu từng lỗ chân lông trêи người nàng.

Mở ra, lấp đầy, lại run rẩy mà khép lại.

Mãi cho đến khi đầu ngón tay Lạc Thần tiến vào, ở cận kề nơi nóng rực của nàng do dự.

"Umh…… a ân…." Cả người Sư Thanh Y bắt đầu căng chặt.

Ngón tay Lạc Thần dán nàng, nàng có thể rõ ràng cảm thụ được nước từ vòi sen và dòng nước ấm tuôn ra từ trong thân thể mình dung hợp vào nhau, tràn ra ngón tay Lạc Thần đang đặt ở nơi đó. Loại ấm áp trong suốt này, ngay cả nước cũng không thể cuốn đi, bao phủ trêи ngón tay Lạc Thần, trái lại khiến cảm quan phóng đại, đem tất cả nóng bỏng trả lại cho nàng.

Dòng nước chảy xuống che lấp mỹ cảnh nhưng không cách nào che lấp được bàn tay Lạc Thần, mảnh đỏ ửng trêи mặt Sư Thanh Y bị nhiệt khí huân càng thêm đỏ, lúc kề môi hôn Lạc Thần nàng có thể cảm giác bản thân đã được một nửa ngón tay Lạc Thần tiến vào.

Nửa ngón tay của Lạc Thần chôn trong cơ thể nàng, cũng đã từng cảm thụ cảm giác thật sâu thâm nhập này nhưng Sư Thanh Y vẫn cảm thấy bản thân sắp tan chảy, tan chảy trong loại ấm áp cùng khiêu khích này.

Thẳng đến lần thứ hai Lạc Thần thật sâu tiến vào, thực sự không cách nào đứng thẳng được nữa, gần như chỉ có thể bám chặt trêи người Lạc Thần, trong sóng biển nhấp nhô, qua lại xóc nảy, thần hồn điên đảo.

Hơi nước càng tỏa ra mù mịt, trong ý loạn tình mê, Lạc Thần lại đột nhiên ngừng tay, chuyển sang ôm lấy thắt lưng của nàng.

Trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy không đủ, vừa mới được đẩy lên lại rơi xuống.

Lạc Thần cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen kịt mơ hồ nổi lên lam sắc, trong nháy mắt, giống như đại dương u buồn mất mát, thậm chí mang theo vài phần lo sợ bất an ẩn dấu bên trong.

"…… Thanh Y."

Mi tâm của nàng khẽ chau lại, giọng nói trầm thấp mà nỉ non gọi tên Sư Thanh Y, áp lực lại hổn hển.

"Ngô…… ân?" Sư Thanh Y gần như không có khí lực, khuôn mặt tựa trêи bã vai quang lỏa của Lạc Thần, nhẹ nhàng thở dốc.

"Được rồi…… ngoan." Lạc Thần hôn lên tóc nàng, sắc mặt khác thường nói: "Chị vừa chạm vào khuỷu tay của em, cảm thấy nơi đó lại sưng lên một chút, trở về phòng chị giúp em thoa thuốc, được không?"

Sư Thanh Y thân thể nóng rực, hiển nhiên vẫn chìm sâu trong khát vọng không cách nào ngăn lại được, chưa được thỏa mãn, nhưng Lạc Thần lại dừng tay, nàng cũng chỉ đành tận lực áp chế, mang theo chút hờn dỗi ý tứ sâu xa mà trả lời: "Không có vấn đề gì, không cần thoa thuốc."

"Không thoa thuốc, ngày mai sẽ sưng to hơn." Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y nhận thấy giọng nói của nàng biến nhẹ, không biết vì sao có chút hoảng hốt, mặc dù đang trong lúc triền miên nhưng nàng lại hoảng loạn, rất kỳ lạ.

"Đã khuya rồi, mệt mỏi sao?" Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn đôi mắt Lạc Thần, vừa áy náy vừa hổ thẹn mà ôn nhu nói: "….. Là em không tốt. Em……. hẳn là nên về sớm một chút."

Lạc Thần ôm lấy thắt lưng quang lỏa của nàng, da thịt tương dán, thở dài nói: "Nữ nhân ngốc, em đang nói linh tinh cái gì."

Trong mắt nàng tia lam sắc càng thêm đậm, chính nàng tựa hồ cũng đã nhận ra, đôi môi vốn bị Sư Thanh Y khẽ cắn đến hồng nhuận hiện tại bị nàng cắn đến tái nhợt.

Sư Thanh Y được nàng ôm, không nhìn thấy mà chỉ là cảm thấy bầu không khí chuyển biến thật sự là có chút nhanh, nhanh đến khiến nàng khó hiểu, trong nhất thời cũng quên nói tiếp.

"Chị còn chưa làm như chị đã nói, hảo đối đãi em." Khóe môi Lạc Thần dẫn ra một nụ cười bất đắt dĩ, có chút tự giễu nói: "Em thất vọng sao?"

Sư Thanh Y đỏ mặt, nàng tắt nước đi, cầm khăn tắm quấn lên người , nói: "Xem lời chị vừa nói….. thế nào còn nói em ngốc, chị nói những lời này mới là ngốc. Được rồi, được rồi, mau lau khô người, em giúp chị sấy tóc."

~o0o~.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play