Vũ Lâm Hanh đang ngồi trong phòng dành cho tình nhân bên kia, nhìn thấy Sư Thanh Y cầm ly thủy tinh, duy trì tư thái lười biếng, hướng Thiên Thiên nháy mắt một cái.

Đôi mắt u lam của Thiên Thiên liếc nhìn Vũ Lâm Hanh, sau đó cúi đầu tiếp tục uống trà.

Qua khoảng năm phút, hai nữ nhân trong phòng gọi phục vụ đến tính tiền, thanh toán xong mới bình thản đứng lên đẩy cửa đi ra hành lang.

Đến địa điểm hẹn trước, Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên ở trong xe thể thao đợi một đoạn thời gian, rốt cục chờ được nhân viên phục vụ Sư Thanh Y do dịch dung thành.

Sư Thanh Y đứng ngoài xe thể thao, đưa ly thủy tinh đã được để vào túi lấy mẫu cho Vũ Lâm Hanh, thấp giọng nói: "Năm vân tay đều ở trêи đó, mau chóng đúc khuông mô phỏng vân tay của Tiêu Dĩ Nhu."

Ly thủy tinh trong suốt sáng bóng, là công cụ thích hợp nhất để lấy vân tay. Bất quá cũng chỉ lấy được vân tay phải của Tiêu Dĩ Nhu, nên xác suất chích xác cũng chỉ có năm mươi phần trăm, hiện tại chỉ có thể hy vọng hệ thống bảo mật vân tay là dựa theo thói quen dùng tay phải của nàng mà thiết lập chứ không phải tay trái.

Vũ Lâm Hanh cẩn thận tiếp nhận, dò xét nhìn đôi mắt sưng đỏ của Sư Thanh Y.

Đôi mắt Sư Thanh Y rũ xuống, đột nhiên bị nàng yên lặng nhìn như vậy, trong ánh mắt lại mang theo chút tiếu ý khiến nàng cảm thấy xấu hổ: "Cậu….. Nhìn cái gì?"

"Không nhìn gì cả." Vũ Lâm Hanh nói: "Diễn viên."

Sư Thanh Y: "….."

Nàng vừa mới khóc không lâu, dưới ánh nắng nhợt nhạt mùa đông, lông mi tựa hồ phản chiếu ánh sáng trong suốt ướt át, giống như ngọc trai xinh đẹp.

Vũ Lâm Hanh nhìn nhìn, đột nhiên nâng ngón tay lên chạm vào mi mắt của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y phản ứng nhanh nhẹn, vô thức lui lại một bước, trừng mắt nhìn Vũ Lâm Hanh.

Thiên Thiên hé môi, rồi khẽ khép lại, chung quy là muốn nói lại thôi.

Vũ Lâm Hanh nghiêng đầu, nhìn Sư Thanh Y cười: "Có người nói, nữ nhân khi khóc đều là kẻ lừa đảo."

"Cậu mới là kẻ lừa đảo." Sư Thanh Y hừ một tiếng: "Đây là yêu cầu của kịch bản. Được rồi, tớ hỏi cậu, làm khuôn vân tay cần bao nhiêu thời gian?"

Vũ Lâm Hanh trợn mắt nhìn nàng: "Cậu cho rằng đây là mời dùng một bữa cơm sao, muốn xong là xong? Loại việc tinh vi này nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian, bất quá tớ sẽ để bọn họ tăng ca ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, cậu chờ tin tức của tớ đi, khuôn vân tay đúc xong tớ sẽ báo cho cậu biết đầu tiên."

"Được. Vậy buổi chiều cậu sẽ đến nơi đó sao?"

"Lời vô ích, trò hay như vậy dĩ nhiên không thể bỏ lỡ. Tớ mang mẫu vẫn tay này đến phòng thí nghiệm, sau đó sẽ gặp các người tại điểm hẹn."

Vũ Lâm Hanh nói đến đây, lại nhìn về phía Thiên Thiên: "Này, nuôi rắn, cô là đi trước cùng tôi chuẩn bị hay là chờ Sư Sư cùng chị họ cậu?"

Không biết vì sao, Thiên Thiên hôm nay nhìn qua vẫn luôn cảm thấy nàng có chút mệt mỏi, nàng liếc mắt nhìn Sư Sư, sau đó mới miễn cưỡng trả lời: "Tôi dĩ nhiên đi theo Vũ tiểu thư cô rồi."

"Thiên Thiên, cô không khỏe?" Sư Thanh Y thận trọng, hơi cúi người mở cửa xe.

Thiên Thiên lúc này mới quyến rũ cười, ánh mắt dịu dàng: "Sư Sư cô quan tâm quan tâm như vậy, cho dù tôi có không khỏe cũng sẽ cảm thấy dễ chịu."

Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh hừ một tiếng.

Sư Thanh Y khóe miệng cứng nhắc: "Hai người đi đi. Tạm biệt."

Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên rời khỏi, trong tai Sư Thanh Y vẫn đeo tai nghe của máy nghe trộm, tuy rằng cách khá xa nhưng vẫn trong phạm vi sóng vô tuyến, trong tai nghe mỗi một động tĩnh lúc Tiêu Dĩ Nhu cùng Lạc Thần dùng cơm đều lọt vào trong tai nàng, khiến nàng tâm phiền ý loạn.

Đeo tai nghe, Sư Thanh Y tìm một vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi, cùng lúc đó chủ nhân của khuôn mặt Tiểu Chu dựa theo căn dặn, trở về phòng thay quần áo tiến hành tráo đổi thật giả.

Mà từ đầu chí cuối, Tiểu Chu kỳ thực chưa từng thấy qua khuôn mặt thật của Sư Thanh Y các nàng, lúc giao tiếp đều thông qua kẻ thứ ba, hoặc phương tiện liên lạc nào đó.

Sư Thanh Y trong điện thoại căn dặn Tiểu Chu quay về thay đồng phục, đồng thời cũng nói những chuyện xảy ra trước đo cho nàng biết để tránh lộ sơ hở.

Lời nói dối dĩ nhiên lưu loát, để tránh bại lộ ra sơ hở khiến người khác nghi ngờ.

Tiểu Chu cuối cùng nghe thấy sửng sốt: "A? Tiểu thư, tôi hiện tại không có bạn trai."

Sư Thanh Y: "……"

Tiểu Chu vội vã bổ sung: "Bất quá tiểu thư không cần lo lắng, Tiền tỷ nàng…. nàng không biết tôi cùng bạn trai trước đây chia tay, nên vẫn nghĩ tôi đang hẹn hò. Cho nên cô gạt Tiền tỷ nói là cãi nhau với bạn trai cũng không có vấn đề gì."

Sư Thanh Y lúc này mới thở dài một hơi.

Hoàn hảo không một sai sót, nếu không việc ở nhà hàng hôm nay cũng không thuận lợi như vậy.

Tiểu Chu giọng nói có chút xấu hổ, lại tựa hồ có một loại ngượng ngùng quỷ dị: "Tiểu thư cô giúp tôi nói ra chuyện vừa rồi rất tốt. Tiền tỷ nàng nói đúng, bạn trai như vậy quả thật không cần giữ lại qua lễ Giáng Sinh."

Bên ngoài gió lạnh thổi qua, trong tai nghe vang lên giọng nói của Tiêu Dĩ Nhu gọi phục vụ thanh toán, Sư Thanh Y vội vã kết thúc cuộc điện thoại cùng Tiểu Chu, quấn lại khăn choàng, đi đến bãi đỗ xe.

Hiện tại đã là một giờ bốn mươi lăm.

Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu từ cửa chính nhà hàng bước ra, đi đến bãi đỗ xe, Tiêu Dĩ Nhu mở cửa xe bên phía ghế phó lái. Lạc Thần lại nhẹ nhàng đóng lại.

"Tiêu tiểu thư thoạt nhìn tựa hồ có việc gấp cần xử lý, không cần đưa tôi về." Lạc Thần nói: "Hôm nay cảm ơn, tôi tự mình về là được rồi."

Tiêu Dĩ Nhu mím môi, suy nghĩ chốc lát, nói: "Vậy được rồi. Lạc tiểu thư, thực sự xấu hổ."

Ánh mắt Lạc Thần nhìn thẳng vào khuôn mặt Tiêu Dĩ Nhu: "Buổi chiều, tôi có thể gặp lại cô sao?"

Tiêu Dĩ Nhu hoàn toàn sửng sốt, ngước mắt lên.

"Tiêu tiểu thư không có thời gian sao?"

Tiêu Dĩ Nhu vội vã nói: "Có, có."

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống tươi cười: "Tốt lắm, buổi chiều tôi nghĩ mời lại cô, mong rằng Tiêu tiểu thư nể mặt."

Trêи mặt Tiêu Dĩ Nhu ẩn chứa vẻ vui mừng nhưng tựa hồ lại đang khắc chế, Lạc Thần đem loại thần sắc này của nàng thu vào mắt, bỗng nhiên nói: "Tiêu tiểu thư mới vừa rồi đã nói tôi là người tốt đúng không?"

Tiêu Dĩ Nhu nhìn qua tựa hồ có một chút bừng tỉnh, lại có chút ngây ngô, cũng không nói gì.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Đối với Tiêu tiểu thư mà nói, có thể tôi không phải là người tốt."

Đôi mắt Tiêu Dĩ Nhu khóa lấy nàng, nhìn chăm chú một hồi, bỗng nhiên xinh đẹp bật cười.

Cười xong, Tiêu Dĩ Nhu thoải mái nói: "Không sao cả, kỳ thực tôi cũng không phải người tốt gì. Như vậy, hai người chúng ta dường như rất hợp?"

Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, kéo khóe miệng, cười như không cười.

Tiêu Dĩ Nhu gật đầu, hơi cúi người, thấp giọng nói: "Buổi chiều gặp lại."

Lạc Thần đứng dưới ánh mặt trời, đứng đến thẳng tắp như trúc.

Xe thể thao của Tiêu Dĩ Nhu cuối cùng rời đi, nàng lái rất nhanh, rõ ràng đang gấp, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Lạc Thần tựa lưng vào một chiếc xa phía sau, cúi đầu nhìn mặt đất, nàng nhìn rất chuyên chú, tựa hồ đang thưởng thức một món bảo vật nào đó.

Qua bảy tám phút gì đó, Lạc Thần thấp giọng nói: "Nhân viên phục vụ, cá dấm đường của tôi vì sao vẫn chưa mang lên? Muốn tôi chờ bao lâu."

Bãi đậu xe một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng xe cộ qua lại trêи đường.

"Chị….. chị còn dám nhắc đến." Thân ảnh Sư Thanh Y từ sau xe xuất hiện, trừng mắt nhìn Lạc Thần.

Trong ánh mắt Lạc Thần dâng lên ý cười yếu ớt, vươn tay, rất tự nhiên nắm lất tay Sư Thanh Y, một đường kéo nàng đến bên cạnh xe.

Hai người lên xe, Sư Thanh Y vẫn cúi đầu không nói lời nào, Lạc Thần khẽ nâng cằm của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Sư Thanh Y nghiêng đầu, ánh mắt lãng tránh.

Ngón tay của Lạc Thần trượt lên, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của nàng: "Sau này đừng khóc nữa."

"Đó là em giả vờ khóc."

"Như nhau."

Sư Thanh Y gần gũi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Thần, trước là có chút xấu hổ, sau đó lại có chút dương dương tự đắc giảo hoạt cười: "Là kỹ thuật khóc của em thuộc hàng thượng đẳng nên khiến chị đau lòng sao?"

Lạc Thần đạm nhạt nhìn vô lăng: "Lái xe."

Tay Sư Thanh Y nắm chặt cánh tay Lạc Thần, nhất định hỏi đến cùng: "Chị nói, có phải chị vừa rồi thấy em khóc thì đau lòng hay không?"

Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Em không lái, vậy chị liền tự mình lái."

"Chờ một chút!" Sư Thanh Y vội vã buông vũ khí đầu hàng, lui xe ra khỏi bãi đỗ, bất đắc dĩ chịu thua nói: "Chị mới vừa lấy giấy phép không lâu, đoạn đường này không thích hợp để chị lái."

Nếu như để Lạc Thần lái xe, nhất định là một sát thủ xa lộ.

Lạc Thần lúc này mới tâm bình khí định ngồi yên lặng, nhìn kín chắn gió phía trước.

Hai người đi vài vòng, theo phía sau Tiêu Dĩ Nhu, khoảng hai giờ thì đến bệnh viện tâm thần.

Bệnh viện tâm thần cách xa thành phố, vốn rất hẻo lánh, hiện tại đã là mùa đông, thời tiết khô lạnh, bầu trời xám trắng đè nặng xuống những tán cây cũng những tòa nhà cũ trong bệnh viện, tăng thêm cảm giác hoang vắng tiêu điều.

Vũ Lâm Hanh đã sớm chọn địa điểm, chuẩn bị sẵn sàng, ở phía trước đợi, ngoại trừ Thiên Thiên còn có trợ thủ đắc lực của Vũ Lâm Hanh – Phong Sanh cùng Tô Diệc.

Tô Diệc am hiểu thuốc nổ cùng vũ khí, Phong Sanh tinh thông thiết bị điện tử, lúc này Phong Sanh còn đặc biệt mang theo thiết bị thu sóng cùng máy tính bảng.

Máy nghe trộm đang ở trêи người Tiêu Dĩ Nhu, loại thiết bị này sử dụng sóng vô tuyến nên phạm vi rất rộng, Vũ Lâm Hanh chọn một chỗ để nghe lén lại không bị người khác phát hiện, sau khi sáu người tập hợp cùng một chỗ, nấp sau bụi cây gần nhà xác.

Từ góc độ này quan sát, có thể thấy thấy được cửa sổ phòng hồ sơ, rèm cửa sổ đã khép kín.

"Cô ta vào phòng hồ sơ bao lâu rồi?" Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi Vũ Lâm Hanh.

Bởi vì phải giữ khoảng cách khi theo dõi nên tin tức từ tai nghe của Sư Thanh Y có lúc bị gián đoạn, lúc nãy mới vừa phối hợp với Phong Sanh điều chỉnh lại tần số.

Vũ Lâm Hanh nhẹ giọng nói: "Mười phút, Tiêu Dĩ Nhu hình như đang xem hồ sơ, tiếng lật hồ sơ tương đối rõ. tai nghe vô tuyến của cậu nghe không rõ lắm, A Sanh đã dùng máy tính xử lý âm tần lại khiến âm thanh rõ hơn rất nhiều, tớ cũng đã bảo a Sanh ghi âm lại."

"Cho tớ tai nghe máy tính." Sư Thanh Y nói.

Vũ Lâm Hanh đưa cho Sư Thanh Y một tai nghe, Sư Thanh Y đem tai nghe ẩn hình trêи tai tháo xuống, đeo tai nghe Vũ Lâm Hanh vừa đưa vào bắt đầu nghe lén.

Năm phút trôi qua.

Gió lạnh thổi cành lá, sàn sạt rung động, tất cả mang lại cảm giác căng thẳng vô cùng.

Sư Thanh Y giọng nói ép tới cực thấp: "Cô ta ra ngoài rồi, hẳn là đi xuống nhà xác dưới tầng hầm."

Lạc Thần nhận lấy tai nghe từ Vũ Lâm Hanh, cũng chuẩn bị ngưng thần yên lặng nghe, chỉ là sau khi nàng đeo tai nghe vào, liếc mắt nhìn Thiên Thiên bên cạnh, trêи trán Thiên Thiên mồ hôi lạnh ướt đẫm, cùng với ngón tay nàng đang nắm chặt đám cỏ, tựa hồ dùng lực rất lớn, khớp tay cũng trở nên tái nhợt.

Lạc Thần chau mày.

Thiên Thiên đôi mắt u lam, giống như hồ nước phiếm ánh lâng quang giữa đêm tối, chớp cũng không chớp mà nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần không biểu thị gì, ánh mắt buông xuống, tiếp tục nghe lén.

Trải qua xử lý âm tần quả nhiên rõ ràng hơn rất nhiều, tuy rằng không thể nhìn thấy Tiêu Dĩ Nhu đang làm gì nhưng dựa vào âm thanh cũng có thể cơ bản hình dung được tình huống. Lúc này cảm giác cũng rất giống như xem phim trong rạp, chỉ là bộ phim lúc này lấy âm thanh là nền, khẩn trương cùng kϊƈɦ thích vạn phần.

Không nhìn thấy hình ảnh, chỉ dựa vào thính giác để nắm bắt diễn biến, sẽ mang đến càng nhiều thể nghiệm cảm quan khác.

Gió thổi vào bụi cây, cùng với sàn sạt tiếng gió thổi, âm thanh trong tai nghe cũng tựa như gió lạnh, rất khẽ, sàn sạt, quấy nhiễu nhân tâm.

Rất nhanh có tiếng mở khóa truyền đến, một chuỗi dài tiếng chìa khóa va chạm vào nhau, truyền đến cảm giác băng lãnh.

Đây là Tiêu Dĩ Nhu đang mở khóa ngoài tầng hầm.

Cửa sắt to nặng được đẩy ra mang đến âm thanh ma sát thô ráp.

Ngay sau đó cửa lại đóng, âm thanh ma sát thô ráp lần nữa truyền đến, dần dần, âm thanh biến mất, rơi vào trầm lặng chỉ còn tiếng xào xào của sóng điện.

Sau đoạn dài yên lặng, âm thanh lần nữa truyền đến, lần này là tiếng cửa mở, nghe động tĩnh, chất lượng cánh của này vượt hơn cửa sắt cũ kỹ dùng che mắt bên ngoài rất nhiều.

Trước lúc cách cửa này mở ra, Sư Thanh Y nghe được một âm thanh rất nhỏ, hình như là một âm "tích" dài.

không kể cách cửa sắt bên ngoài thì đây là lớp cửa thứ nhất.

Khoảng thời gian hai cánh cửa mở cách nhau bảy phút, Tiêu Dĩ Nhu vẫn luôn bước đi đều đặng, nhưng cũng mất bảy phút mới đến chỗ cánh cửa thứ nhất, chứng tỏ khoảng cách không gian giữa hai cửa tương đối lớn.

Vậy đó là không gian gì?

Sư Thanh Y một bên nghe tiếng động, một bên bắt đầu tưởng tượng.

Nếu là nhà xác, vậy thì đó là phòng bảo quản xác sao?

Sư Thanh Y đang lúc suy nghĩ, Tiêu Dĩ Nhu đã bước vào, cánh cửa thứ nhất được đóng lại, lần này tựa hồ nàng bước vào một không gian rộng nhưng phong bế, nên có thể nghe rõ ràng âm thanh đế giày dẫm trêи đất vọng lại.

Âm thanh mở cánh cửa thứ hai rốt cục vang lên.

Sau đó tiếp tục là âm thanh gót giày của Tiêu Dĩ Nhu dẫm trêи mặt đất.

Đát, đát, đát.

Giống như âm thanh đòi mang đơn điệu.

Chờ Sư Thanh Y đếm đến cánh cửa thứ ba, Tiêu Dĩ Nhu bước vào chưa được bao lâu, trong tai nghe của Sư Thanh Y đột nhiên truyền đến một tiếng tê rống.

Thô bạo, mang theo hổn hển.

Sư Thanh Y nghe được tóc gáy trong nháy mắt dựng thẳng.

Nàng vô thức nhìn Lạc Thần, Lạc Thần chăm chú nghe, trước đó vẻ mặt của nàng căn bản nhìn không ra biến hóa, hiện tại rốt cục mơ hồ dao động.

Đó là…. cái gì vậy?

Sư Thanh Y nhịn không được áp sát tai nghe, đồng thời ra hiệu Phong Sanh chỉnh lớn âm lượng.

Phong Sanh theo lời nàng, nhưng tiếng dã thú tê rống trong tai nghe lại đột nhiên biến mất, đổi lại là giọng nói của nữ nhân.

Lần này, là Tiêu Dĩ Nhu đang hỏi hai nam nhân đi theo nàng: "Số 2315, Tào Kiện Thành , hôm nay thế nào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play