Bước vào đại sảnh tòa biệt thứ thứ nhất, rất nhanh liền có người giúp việc của nhà họ Sư đến tiếp đón, ngoại trừ Sư Thanh Y uống sữa, ba nữ nhân còn lại đều uống trà.
Thời gian đã không còn sớm, xuyên qua cửa sổ lớn có thể nhìn thấy xa vời một tầng ánh hoàng hôn rất nhợt nhạt, cùng núi xa trùng điệp xám trắng toát ra vẻ đẹp trầm lặng ảm đạm.
Mặc dù khung cảnh xung quanh biệt thự rất xinh đẹp, nhưng bầu không khí bên trong đại sảnh quả thực không thể chỉ dùng tẻ nhạt để miêu tả hết.
Sư Thanh Y đang cầm ly sữa, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng lại rối bời.
Lạc Thần ngay bên cạnh nàng, ưu nhã dùng trà.
Sư Dạ Nhiên cùng Duẫn Thanh ngồi đối diện các nàng, Sư Dạ Nhiên uống trà, Duẫn Thanh cũng uống trà. Hơn nữa các nàng tuổi tác tương đương, đều hơn ba mươi tuổi, vì tuổi tác lớn nên cũng được xem như trưởng bối, Lạc Thần cùng Sư Thanh Y thoạt nhìn dáng vẻ trẻ trung thanh nhã, vì vậy hai bên đối diện nhau, liền khiến Sư Thanh Y có cảm giác vô cùng không tự nhiên.
Loại cảm giác này, thật giống như bản thân dẫn bạn gái về nhà ra mắt trưởng bối.
Nhưng bạn gái của mình cùng trưởng bối trong nhà tựa hồ không hòa hợp.
Không chỉ không hợp, mà bạn gái còn nhất mực trầm lặng, phát ra khí tức băng lãnh bức người làm cho nhiệt độ trong phòng khách hạ thấp đến điểm đóng băng.
Ngay lúc Sư Thanh Y uống xong ngụm sữa cuối cùng đồng thời cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi thì Sư Dạ Nhiên mở miệng: "Bên cạnh A Thanh trước đây cũng không có bạn bè đặc biệt thân thiết nào, khó có được Lạc tiểu thư người bạn tốt này bên cạnh, còn ở cùng em ấy, A Thanh tính tình so với trước đây đã cởi mở hơn, điểm này, còn phải cảm ơn Lạc tiểu thư."
"Nào có." Lạc Thần bên môi đạm nhạt ý cười: "Có thể có Thanh Y người "bạn tốt" này, kỳ thực đó là may mắn của tôi."
Hai nữ nhân sắc mặt bình đạm nói lời khách sáo xong, thì sắc mặt Duẫn Thanh lại càng trầm nặng: "Bạn tốt? Không phải chị họ sao?"
Sư Thanh Y: "……"
Dừng một giây, đôi mắt Sư Thanh Y lại rũ xuống: "Xin lỗi giáo sư, lúc trước tình huống đặc biệt, thực sự xấu hổ."
Hôm nay cùng giáo sư nói lời xin lỗi thực sự rất nhiều lần rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, luận văn còn có thể thông qua sao?
Sư Thanh Y rốt cục lại bắt đầu đau dạ dày.
Duẫn Thanh hừ lạnh một tiếng, lại cúi đầu uống một ngụm trà sau đó mới đặt tách trà sang một bên, trào phúng nói: "Đi nhiều vòng như vậy, quan hệ giữa mọi người bây giờ tốt xấu gì cũng đã làm rõ ràng, hơn nữa còn là vô cùng rõ ràng."
Sư Thanh Y ái náy cười, Lạc Thần trái lại không có biểu thị gì.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng đen, Quỷ Lang không biết lúc nào đã chạy đến, đang ở bên ngoài nằm sấp sát cửa kính, nhìn về phía Sư Thanh Y trong phòng khách.
Cái đuôi lông xù ở phía sau vẩy qua vẩy lại, giống như một tai nấm lớn.
Sư Thanh Y rất lâu không gặp cái nấm lớn này, nhịn không được muốn chơi đùa với nó một chút, vì vậy ngón tay len lén chỉ về phía trước.
Quỷ Lang lập tức theo ngón tay của Sư Thanh Y, đôi mắt màu đỏ xoay chuyển một vòng.
Sư Thanh Y bị dáng vẻ ngốc nghếch của cái nấm lớn Quỷ Lang bình thường nhìn như hung hãn chọc cười.
Dường như trút xuống được tầm tình, bầu không khí trầm lặng tẻ nhạt rốt cục hòa hoãn xuống, khóe miệng Sư Thanh Y câu ra một nụ cười xinh đẹp, cả người thư thái không ít.
Lạc Thần thoáng nhìn hành động lén lúc trêu trọc sủng vật của nàng, ánh mắt dâng lên vài phần ôn nhu sủng nịch, nhưng vẫn bất động thanh sắc.
Qua một lúc, Duẫn Thanh nhìn thấy Quỷ Lang bên ngoài, sắc mặt tái nhợt nói: "Sư Dạ Nhiên, con chó cậu nuôi ở ngoài kia có bệnh?"
Sư Dạ Nhiên nhìn ra ngoài cửa.
Sư Thanh Y lập tức ngồi nghiêm chỉnh, động tác dừng lại, thắt lưng thẳng tắp. Sau đó nàng vô thức cầm ly sữa trêи bàn lên, uống một ngụm để che lấp, kết quả phát hiện sữa đã sớm bị nàng uống hết.
Cũng may Lạc Thần đúng lúc cầm bình sữa bên cạnh rót vào ly cho nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng.
Vì vậy Sư Thanh Y giả vờ như không có việc gì xảy ra, tiếp nhận sữa Lạc Thần rót cho mình, chậm rãi mà uống.
"Gần đây tính tình của Quỷ Lang không tốt lắm, hành vi quả thật có chút khác thường." Sư Dạ Nhiên nghiêng đi khuôn mặt, cố ý thẳng tắp nhìn về phía Duẫn Thanh: "Giáo sư, cậu sợ a? Tớ gọi người mang nó xích lại, để tránh làm cậu sợ."
Duẫn Thanh nghiêm mặt, không nói lời nào.
Sư Dạ Nhiên gọi điện thoại cho người đến dẫn Quỷ Lang về chuồng của nó, bốn người ngồi trong phòng khách đến hơn sáu giờ, Sư Thanh Y nhìn đồng hồ, lúc này mới không mặn không nhạt nói với Sư Dạ Nhiên: "Chỉ có bốn người chúng ta, tùy tiện làm vài món ăn là được rồi, không cần phí công sức như vậy, ăn xong cơm tối, bọn tôi phải trở về nhà."
Sư Dạ Nhiên thản nhiên trả lời: "Còn có khách đến, thế nào có thể chỉ chuẩn bị vài món."
"Còn có khách?" Sư Thanh Y ngẩn ra.
Tuy nói Sư Dạ Nhiên bạn bè trêи thương trường rất nhiều, bất quá đều là qua lại trêи phương diện làm ăn, liên quan đến lợi ích chiếm đa số, không có bao nhiêu cảm tình. Vì vậy trong cuộc sống cá nhân Sư Dạ Nhiên cũng không thích lúc sinh nhật mời các loại bạn bè thượng vàng hạ cám đến, trước đây cũng chỉ cùng Sư Thanh Y, Sư Khinh Hàn và một vài người thân cận trong nhà họ Sư mừng sinh nhật.
Sư Dạ Nhiên nói: "Còn có hai vị khách, có lẽ sắp đến rồi, chờ bọn họ đến cũng đúng lúc có thể dùng cơm."
Thấy biểu tình kia của Sư Dạ Nhiên, Sư Thanh Y mơ hồ có dự cảm không mấy tốt.
Rất nhanh đã sắp đến bảy giờ, chuông cửa vang lên, đúng là có khách đến cửa.
Cổng chính mở ra, một chiếc xe màu đen cùng với một chiếc xe thể thao màu trắng dưới ánh đèn mờ nhạt chậm rãi tiến vào tiền viện (sân trước).
Sư Dạ Nhiên còn đặt biệt ra cửa tiếp đón.
Chờ lúc hai vị khách đến muộn theo Sư Dạ Nhiên bước vào đại sảnh, Sư Thanh Y đang ngồi trêи sô pha một giây trước còn kinh ngạc một giây sau liền chau mày.
Tiêu Dĩ Nhu mặc một cái váy thiết kế mới nhất, tiếu ý nhu uyển mà xuất hiện dưới ánh đèn chùm rực rỡ, bên cạnh lại đứng một nam nhân mặc âu phục dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn dật, cũng cười đến đặc biệt ôn nhã.
Đó là ca ca của Tiêu Dĩ Nhu, Tiêu Mộ Bạch.
Tiêu Dĩ Nhu cùng Tiêu Mộ Bạch từng người tặng quà sinh nhật, được người giúp việc mang lên lầu, còn Sư Dạ Nhiên vừa dẫn bọn họ đến sô pha bên này vừa thấp giọng nói chuyện.
Một khắc đó, Sư Thanh Y hồi tưởng việc Sư Dạ Nhiên lúc trêи cầu đá từng lấy điện thoại di động ra, khi đó nàng cho rằng Sư Dạ Nhiên đang nhắn tin căn dặn thủ hạ làm việc, bây giờ nhìn thấy Tiêu Mộ Bạch cùng Tiêu Dĩ Nhu, Sư Thanh Y cuối cùng đã hiểu rõ.
Bởi vì Sư Thanh Y khó có được mà quay về nhà một lần, Sư Dạ Nhiên liền mời hai vị khách đặc biệt đến.
Đây rõ ràng là có dụng ý, khiến chút ấm áp trong lòng Sư Dạ Nhiên dành cho Sư Dạ Nhiên lại thoáng chốc lạnh lẽo.
"A Thanh, đây là Mộ Bạch, Dĩ Nhu. Có lẽ các người đã sớm gặp mặt." Sư Dạ Nhiên bắt chuyện Sư Thanh Y, giới thiệu khách với nàng.
"Sư tiểu thư, xin chào, chúng ta khó có được lần thứ hai gặp mặt." Tiêu Mộ Bạch hôm nay mang kính mắt, tăng thêm phần tao nhã, hắn hữu lễ hướng Sư Thanh Y gật đầu mỉm cười.
Sư Thanh Y trong lòng thở dài, nhưng đành phải khách sáo: "Tiêu tiên sinh, xin chào."
Tiêu Dĩ Nhu từ sau khi bước vào, ánh mắt vẫn luôn dán trêи người Lạc Thần.
Thân ảnh thanh lệ trêи sô pha vừa lọt vào tầm mắt, Tiêu Dĩ Nhu liền sửng sốt, ánh mắt vẫn một mực không dời, nữ nhân trêи sô pha lại nhạt nhẽo như nước, không liếc mắt nhìn nàng dù chỉ một cái.
Chỉ là do ba người Tiêu Dĩ Nhu đến gần, Lạc Thần lúc này mới cùng Sư Thanh Y, Duẫn Thanh đứng lên, gật đầu xem như chào hỏi.
Người luôn là một sinh vật rất kỳ lạ, tự có một bộ quy tắc giao tiếp riêng.
Rõ ràng hai bên đều không quen biết nhau nhưng lại thường xuyên bị loại ràng buộc nào đó ép phải gặp nhau, cùng nhau khách sáo, khiến hai bên khó xử.
Ở phòng khách nhà họ Sư cũng thế, ở nhà hàng cũng vậy.
Bảy giờ ba mươi, trong phòng bếp tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, sáu người cùng ngồi trong phòng ăn dùng cơm, cục diện khách chủ này vẫn là lần đầu gặp trong nhà họ Sư.
Trêи chiếc bàn vuông, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi một bên, Tiêu Dĩ Nhu cùng Tiêu Mộ Bạch một bên, Sư Dạ Nhiên lại ngồi chủ vị (vị trí chủ nhà), cách Duẫn Thanh ở đối diện khá xa.
Đây là bữa tối khó nuốt trôi nhất mà Sư Thanh Y từng ăn.
Tiêu Dĩ Nhu giỏi ăn nói như vậy, không hổ là tiểu thư Tiêu gia nắm giữ thực quyền, dùng cơm lễ tiết chuẩn mực, làm sao còn tâm trạng chú ý đến bầu không khí. Mà Sư Dạ Nhiên trước kia phần lớn thời gian đều nghiêm nghị, đối đãi Tiêu Dĩ Nhu cùng Tiêu Mộ Bạch lại lộ ra ôn nhu của trưởng bối dành cho vãn bối, hơn nữa Tiêu Mộ Bạch cũng xem như một nam nhân tốt tính, gia thế bối cảnh tương đương, vì vậy ba người này có vẻ rất hòa hợp.
Bọn họ ba người dùng cơm hòa hợp cũng không có gì, dù sao thì Sư Thanh Y không quan tâm, bất quá Sư Dạ Nhiên lại luôn như có như không kéo Sư Thanh Y vào cùng Tiêu Mộ Bạch để nói, điều đó khiến Sư Thanh Y vô cùng buồn bực.
Gặp gỡ trước xem mắt sao?
Sư Thanh Y trong lòng cười nhạt, nét mặt lại điềm tĩnh, kiên trì cùng Tiêu gia huynh muội chu toàn.
Duẫn Thanh từ đầu đến cuối tâm tình không tốt, đầu gần như không ngẩng lên, còn Lạc Thần vẫn vân đạm khinh phong không chú ý đến Sư Thanh Y.
Chờ bữa cơm ăn được một nữa, Lạc Thần lấy điện thoại di động ra gửi cho Sư Thanh Y một tin nhắn.
"Điện thoại di động chuyển về yên lặng." Đây là tin nhắn Lạc Thần gửi đến.
Sư Thanh Y len lén liếc mắt nhìn, bất động thanh sắc điều chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng.
"Không biết Sư tiểu thư sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh có tính toán gì không?" Tiêu Mộ Bạch uống một ngụm rượu đỏ, ôn hòa tiếp tục đề tài trước đó.
Sư Thanh Y nói: "Mở cửa tiệm."
Tiêu Mộ Bạch khẽ cười: "Cửa tiệm của Sư tiểu thư rất có danh tiếng."
"Kinh doanh tư nhân mà thôi, Tiêu tiên sinh quá khen rồi."
Tiêu Mộ Bạch nói: "Tôi xem qua báo cáo kinh doanh mấy năm nay, Sư tiểu thư trái lại bình thường chiếu cố việc làm ăn của Tiêu gia bọn tôi rất nhiều, chúng tỏ kinh doanh rất hưng thịnh, Sư tiểu thư khiêm tốn rồi."
Tiêu Dĩ Nhu vẻ mặt ôn hoà nói thêm một câu: "Tôi cho rằng Sư tiểu thư sau khi tốt nghiệp, nhất định sẽ giúp đỡ chị Nhiên quản lý nhà họ Sư, không nghĩ đến Sư tiểu thư lại lựa chọn tự mình kinh doanh."
…… Ai có thể đến giúp tôi nhanh chóng kết thúc chủ đề nhàm chán này không.
Sư Thanh Y trong lòng yên lặng thầm oán, ngoài miệng lại cười nói: "Việc làm ăn của chị, tôi năng lực có hạn nhất định đảm đương không nổi."
"A Thanh, chỉ cần em nguyện ý, có thể đến công ty bất cứ lúc nào." Sư Dạ Nhiên nói.
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy sắp chống đỡ không nổi nữa, hận không thể bản thân thành dao nĩa hoặc miếng thịt bò cho xong, lúc này, cảm nhận được Lạc Thần đang nhìn nàng, Sư Thanh Y nghiêng mặt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần trong tay cầm điện thoại di động, vì vậy Sư Thanh Y trong lòng ngầm hiểu mà mở màn hình điện thoại di động.
Điện thoại di động ở chế độ yên lặng, trêи màn hình hiển thị một tin nhắn: "Hai người đó sau khi dùng cơm chắc chắn sẽ ra về sớm, giáo sư của em tâm tình không tốt, cũng sẽ theo bọn họ ra về. Đến lúc đó, em đừng đi ra trước tiên, mà chờ Sư Dạ Nhiên đề nghị em ở lại một đêm, em liền đồng ý với cô ta."
Trước đó là muốn nàng lưu lại dùng cơm, bây giờ lại muốn nàng thuận theo dự đoán nhận lời Sư Dạ Nhiên ngủ lại, rốt cục dụng ý ở đâu.
Sư Thanh Y nhanh chóng gõ chữ, gửi lại một biểu tượng ngạc nhiên cùng với hai chữ: "Vì sao?"
Hai người nhắn tin với nhau, lại ngồi ở một bên bàn, những người khác không cách nào biết được các nàng đang âm thầm trao đổi. Hơn nữa Lạc Thần ngồi thẳng tắp, lạnh lùng như tượng băng, người khác căn bản nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì, lại đang ngầm làm chuyện gì.
Sư Thanh Y sau khi gửi tin nhắn xong, vừa vặn Tiêu Mộ Bạch nhìn về phía nàng, Sư Thanh Y đau đầu dời ánh mắt vào khoảng không, còn Tiêu Dĩ Nhu thì mắt cũng không chớp mà nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần lại chỉ cúi đầu, nhìn miếng thịt bò.
Qua vài phút, Sư Thanh Y rốt cục nhận được tin nhắn tiếp theo của Lạc Thần: "Thịt bò rất khó ăn."
Sư Thanh Y: "….."
Nàng vốn dĩ cho rằng Lạc Thần sẽ nhằm vào nghi vấn của nàng mà trả lời, giải thích nguyên nhân vì sao phải ngủ lại, không nghĩ tới Lạc Thần lại trả lời một chuyện không liên quan.
Sư Thanh Y bất đắc dĩ thỏa hiệp, gủi đi tin nhắn: "……. Chị không thích ăn món tây, trước hết ăn tạm. Đêm nay ở lại em nấu thức ăn khuya cho chị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT