Không có bầu trời trong xanh gió nhẹ cùng nắng ấm, bối cảnh không có nữa điểm tốt đẹp còn chưa nói, mà ngay cả hoàn cảnh thông thường cũng không đủ tiêu chuẩn. Lẫn trốn trong một đạo động chật hẹp ẩm ướt đầy mùi hương cũ kỹ, hai người lại đều đang thương tích khắp người, thật không hề có chút nào lãng mạn.
Nhưng thực tế so với cái gọi là lãng mạn càng khiến kẻ khác phải mê luyến hơn.
Tim của Sư Thanh Y không thể kiềm chế mà đập nhanh, môi lưỡi giao triền, quấn quýt lấy nhau, Lạc Thần không hề giữa lại gì mà hoàn toàn tiếp nhận nàng. Trêи đầu lưỡi mang theo hương vị của nước bọt hòa lẫn máu tươi, trắng muốt cùng nóng bỏng khiến Sư Thanh Y cảm thấy vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Hôn môi đối với người yêu mà nói là rất bình thường. Đó là một phương thức biểu đạt tình cảm, dùng khí tức cùng tư vị của hai bên tương tiếp với đối phương, tiện đà dây dưa cùng một chỗ, trong quá trình đó tâm hồn cũng giống như được gắn kết với nhau.
Các nàng cũng đã từng nóng bỏng muốn lấy từ đối phương, lại giống như lấy thế nào cùng không đủ, nhưng lúc này đây, hoàn cảnh bất đồng, Sư Thanh Y đành phải tận lực khắc chế.
Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, môi khẽ ngậm lấy cánh môi Lạc Thần, cẩn cẩn dực dực gần như cung kính.
Lạc Thần đưa tay ôm lấy nàng, mi mắt rũ xuống. Lông mi dài khẽ run rẩy tựa cánh bướm, đôi mắt đen như đêm tối khép hờ, giống như trăng lạnh ẩn trong mây mỏng.
Đây thực sự là loại thuốc gây mê tốt nhất. Tốt đến ngấm vào xương tuy, thế nên khiến cho Lạc Thần quên cả đau đớn.
Nhưng cũng là thuốc gây mê có hiệu lực trong thời gian ngắn nhất trêи đời.
Nụ hôn rất ngắn, nó kết thúc nhanh như chưa từng đến. Sư Thanh Y vốn định hôn lâu một chút, nhưng cảm thấy thời điểm không thích hợp, rất sợ tiếp xúc thân mật như vậy mang đến gánh nặng cho người trọng thương như Lạc Thần, nên đành phải thối lui.
Thông đạo chật hẹp cùng yên lặng, vì vậy ngay cả âm thanh quần áo ma sát phát ra lúc Sư Thanh Y lui về cũng có thể nghe rõ ràng. Cùng với âm thanh ma sát còn có tiếng thở ra bất đắc dĩ của nàng.
Nàng chỉ ngước mắt chăm chú nhìn Lạc Thần, không nói lời nào, trêи gương mặt trắng tuyết ửng lên một phiến hồng sắc. Cánh môi càng thêm hồng nhuận quyến rũ, bởi vì dính máu từ miệng Lạc Thần mà trở nên kiều diễm ướt át, chính nàng lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Đèn pin lẳng lặng nằm ở một bên, ánh sáng chiếu vào hai người, trêи mặt đất vết máu loang lỗ.
Trong ánh sáng lạnh lẽo cùng sự vắng lặng, Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một lúc, đột nhiên vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại của nàng.
Đôi mắt Sư Thanh Y mở to, giống một con mèo nhu thuận, tùy ý động tác của Lạc Thần.
Đầu ngón tay Lạc Thần thong thả chuyển động, chậm rãi lau qua, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Thương yêu, quan tâm, rồi lại mang theo một chút không thoả mãn. Trêи đầu lưỡi, trêи cánh môi dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của Sư Thanh Y, mặc dù vết thương trêи người lúc này đau đến thấu xương nhưng nàng vẫn quyến luyến hương vị của Thanh Y như vậy.
"Bẩn rồi." Sau khi lau sạch vết máu trêи môi Sư Thanh Y, Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Áo sơmi của nàng còn chưa cài nút xong, trong lúc của động càng thêm mở rộng, da thịt cùng vết máu trước ngực như ẩn như hiện. Vết máu trêи làn da trắng tuyết càng trở nên nổi bật, giống như hồng mai nở giữa trời đông giá rét điêu tàn, mỹ lệ mà tan thương.
Sư Thanh Y cẩn thận giúp nàng cài nút áo lại, kiềm nén sự đau xót, nói: "Ở đây nhiệt độ đã bắt đầu xuống thấp, chị sẽ bị lạnh, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài."
"Chị cũng muốn nhanh chóng ra ngoài." Khóe môi Lạc Thần cười như không cười: "Sau khi rời khỏi đây, thân thể chị khỏe lại nhanh một chút, em cũng sẽ không cần lo lắng nhiều. Chí ít có thể cho chị lâu một chút, mà không phải….. chỉ gần một phút, đúng không?"
Dư vị lưu lại, nàng dường như không mấy hài lòng: "Một phút, thật ngắn."
Sư Thanh Y sửng sốt, sự trêu chọc này khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Nàng hơi cúi đầu, dường như cân nhắc hồi lâu mới giọng thấp như muỗi kêu, mặt đỏ tới mang tai lẩm bẩm một câu: "Chờ chị khỏe lại em còn không ngày đêm quấn lấy chị, khi đó….. Sợ rằng chị lại thấy phiền thời gian quá dài."
Sắc mặt Lạc Thần vẫn nhợt nhạt như tuyết, tiếu ý trong mắt càng thêm nồng đậm, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Lời này, chị sẽ nhớ kỹ."
Sư Thanh Y đột nhiên có cảm giác mình đã phạm một sai lầm trầm trọng.
Lúc nàng bất động, Lạc Thần đã sớm đổi tư thế, dùng tay chống đỡ, một đầu gối quỳ trêи mặt đất, chuẩn bị tiến vào bên trong thông đạo. Tính cách nàng trước này đều rất quả đoán, mặc kệ bị bao nhiêu thương tích, chảy bao nhiêu máu, nhưng trong lúc nguy cấp trước nay nàng chưa hề do dự.
Hoàn cảnh hiện nay đã không thể lui về phía sau, chỉ đành tiến tới, xem nhiệt độ cũng ngày càng thấp, đương nhiên là rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Sư Thanh Y biết rõ điều này, nhưng vẫn ngắn cản Lạc Thần, bắt lấy tay nàng nói: "Em vừa mới giúp chị khâu miệng vết thương, chị thế nào có thể cử động lung tung? Chờ một chút."
Nghỉ ngơi một thời gian ngắn cũng không giúp ích gì cho Lạc Thần, nhưng dù cho là thêm một giây hít thở Sư Thanh Y cũng cảm thấy rất tốt.
"Thời gian không còn nhiều nữa." Lạc Thần lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Sư Thanh Y đi lấy đèn pin.
Sư Thanh Y thoáng chốc do dự, cân nhắc lợi hại, cuối cùng chỉ đành ngoan làm theo. Nàng nhặt đèn pin lên, sau đó mang ba lô của mình, Lạc Thần cùng Cự Khuyết, bắt đầu cùng Lạc Thần bò dọc theo thông đạo.
Thông đạo rất chật hẹp, vóc dáng Lạc Thần lại cao, khom lưng di chuyển vốn đã khó khăn. Hơn nữa trêи vai nàng bị thương nặng, lúc di chuyển càng thêm tốn sức.
Đầu gối ma sát với mặt đất, có đôi khi thậm chí sẽ khẽ run rẩy.
Sư Thanh Y nhìn nữ nhân bên cạnh nhíu chặt mi, mồ hôi lạnh cũng không ngừng tuôn ra, trong lòng đau xót vô cùng, giữa đường muốn đỡ Lạc Thần, nhưng vì không gian hạn chế nên không cách nào làm được. Vì vậy nàng chỉ có thể gắt gao chịu đựng, tự nhủ bản thân trở nên kiên cường hơn bất cứ lúc nào, cắn răng tiếp tục di chuyển.
Trong thông đạo hơi nước càng lúc càng nhiều, càng vào sâu không khí lại càng ẩm, Sư Thanh Y cảm giác được trêи thân thể da gà nổi lên.
Mặt đất cũng trở nên trơn trượt, hơi nước ngưng kết thành sương mù, ẩm thấp không chịu nổi. Mặt đất lại lát đá được mài nhẵn, hơi nước ngưng kết ở trêи mặt, tạo cảm giác giống như chân trần bước lên một tảng đá dưới dòng suối, lạnh thấu xương.
Sư Thanh Y cho rằng phía trước có nguồn nước, yên lặng lắng nghe nhưng lại không nghe thấy tiếng nước chảy.
"Cẩn thận, di chuyển qua bên phải….. một chút, em hãy nhìn phía trước!" Lạc Thần hô hấp trầm nặng, nhắc nhở nàng.
Sư Thanh Y theo lời của Lạc Thần nhìn phía trước, phát hiện trêи mặt đất xuất hiện một khối gồ lên, hình dạng có chút tương tự mặt quỷ, cùng gồ đá trước đó Lạc Thần đè xuống ở cửa thông đạo không khác biệt lắm.
Đó là một cơ quan.
Nếu như Sư Thanh Y chạm phải, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hoặc là cũng giống như vừa rồi, là một chốt đóng của cửa ngầm, sẽ có có một cách cửa khác mở ra, thông đến một chỗ nào đó, cũng có thể sẽ gặp phải vô số phi tiêu ám khí, thậm chí là khí độc, trong nháy mắt sẽ mất mạng.
Sư Thanh Y ổn định tinh thần, nép vào sát vách tường, cẩn thận tránh được cơ quan kia.
Lạc Thần theo đến, thấp giọng nói: "Nơi này rất nhiều cơ quan, đừng để chạm phải."
Cơ quan thuật trước nay huyền diệu, có lúc nó cho ngươi đường sống, có lúc lại đưa ngươi vào đường chết. Trong Quỷ lâu cơ quan vô số, người tu kiến dường như có khả năng tiên đoán, bày tầng tầng lớp lớp hiểm chiêu để đợi mấy trăm năm sau hậu nhân hoặc tìm được đường sống hoặc rơi vào tử cục, giống như thượng đế đùa bỡn bọn họ.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, không khỏi lạnh cả người, nói: "Vũ Lâm Hanh bọn họ cũng tìm được đường lên tầng trêи, không biết hiện tại….."
Lạc Thần trầm mặc không nói.
Một lúc sau nàng mới nói: "Không có việc gì."
Sư Thanh Y cũng rơi vào trầm mặc, nâng tay lên, soi đèn vào chỗ sâu hơn, trong lòng lại vạn phần phức tạp.
Vừa rồi lúc bắt đầu, trêи vách tường xuất hiện rất nhiều cửa thông đạo, hoặc cao hoặc trung bình hoặc thấp, nàng đoán rằng bố cục của thông đạo hẳn là ngang dọc trêи dưới giao nhau. Từ độ cao mà suy đoán, có thể đây chính là tầng thứ bảy, mà tầng thứ bảy này lẽ nào cũng chỉ do nhưng thông đạo này tạo thành.
Sư Thanh Y không nghĩ ra tác dụng của những thông đạo này là gì, cũng không biết lối ra ở nơi nào nên chỉ có thể mơ hồ suy đoán.
Suy nghĩ không thông khiến nàng cảm giác giống như bị giam cầm trong thông đạo này.
Tầng cao nhất, rốt cục sẽ có cái gì đây?
Thứ dùng giải cổ trùng Vũ Lâm Hanh cần ở tầng nào?
Là tổ chức nào ở Minh triều đã xây dựng quỷ lâu này, mục đích là gì, nó cùng Lạc Nhạn Sơn cổ mộ và Lạc Thần đã từng ngủ say, còn có Thiên Thiên từ trong quan tài thức tỉnh có quan hệ gì. Đây là một câu đố phức tạp, phía sau sẽ có một lời giải đáp sao?
Sư Thanh Y càng ngẫm nghĩ càng cảm giác đầu đau đến sắp nứt ra.
Vừa vặn lúc này Lạc Thần đưa tay, đột nhiên nhẹ nhàng đè đầu nàng thấp xuống.
Sư Thanh Y thuận thế cúi đầu, đồng thời ngước mắt lên quan sát.
Thì ra là thông đạo bắt đầu dốc xuống, đầu cùng thân thể nàng phải cúi thấp hơn nữa mới có thể không bị đụng vào nóc động, hai người thật giống như bị kẹp trong một cái sandwich nằm nghiêng.
"Chị chờ một chút." Sư Thanh Y nhận thấy phía dưới có một lối ra, trước tiên buông ba lô cùng Cự Khuyết xuống, sau đó điều chỉnh góc độ, thân thể giống như người cá lặn nước, trượt xuống phía dưới.
Sườn dốc rất ngắn, vừa trượt xuống, chân vừa đứng vững Sư Thanh Y liền ổn định tư thế.
Dùng đèn pin quét quanh một vòng, nàng nhìn Lạc Thần nói: "Trượt xuống chậm một chút."
Lạc Thần trượt xuống phía dưới, Sư Thanh Y ôm lấy thắt lưng nàng đồng thời chuẩn xác tránh chạm đến vết thương của nàng, đỡ nàng xuống đất.
Đứng tại nơi hơi nước dày đặc, băng lãnh đến xương, Lạc Thần để Sư Thanh Y chiếu đèn xa một chút, quan sát hoàn cảnh xung quanh qua một lần.
Đây là một khu vực hình chữ nhật, nếu như xem thông đạo bọn họ vừa đi qua là một que diêm thì chỗ này thật giống một hộp diêm. Diện tích không lớn, nhưng cũng không nhỏ, vô cùng vuông góc, ở chính giữa có một cái hồ, bên trong lẳng lặng chứa đầy nước.
Thì ra nguồn nước mà Sư Thanh Y suy đoán chính là cái hồ không biết có công dụng gì này.
Hồ nước giống như u đàm, nhìn không thấy đáy. Mỗi góc hồ dựng một thạch điêu đầu rắn to lớn, miệng mở rộng giống như vòi phun nước. Sư Thanh Y ngửi ngửi, phát hiện nước không có mùi gì đặc biệt, mực nước lại rất sâu, không giống như nước đọng, nên không khỏi có chút kinh ngạc.
"Khảm núi xây dựng, quỷ lâu dùng hẳn phải là nước suối, có thể tuần hoàn." Lạc Thần đi đến bên cạnh một bức thạch điêu đầu rắn, quan sát bề ngoài của nó, miễn cưỡng thấp giọng nói.
"Chị nói là trong quỷ lâu còn tu kiến hệ thống dẫn nước?" Sư Thanh Y chăm chú nhìn hồ nước bên chân, mi tâm nhăn lại.
Nếu như muốn tu kiến hệ thống dẫn nước, vậy thì phải đem đường ống khảm vào vách núi, liên thông với quỷ lâu, đó là một công trình vô cùng lớn. Nhưng đó chỉ là một phần cơ bản mà thôi, ngoài ra còn phải dùng rất nhiều ống rỗng, sau đó lại muốn định kỳ thay nước vẫn cần có một cơ quan thiết kế vô cùng tinh diệu, thậm chí phải kết hợp với chu kỳ dòng chảy của nguồn nước trong núi.
Máy móc, vật lý, địa lý, điều kiện tự nhiên..v v.., tất cả đều phải tính toán chuẩn xác.
Có thể làm được việc này quả thực là thiên tài.
Trong một thời đại thế cục bất ổn, Sư Thanh Y có thể nghĩ đến chỉ có một người.
Đó chính là Lưu Bá Ôn.
Lạc Thần tinh tế quan sát đôi mắt Sư Thanh Y, nhìn thần sắc kinh ngạc của nàng tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Vì sao phải tốn nhiều tâm tư xây dựng chỗ này?" Sư Thanh Y nói.
Ánh mắt Lạc Thần trầm xuống, giọng nói lạnh nhưng mềm mại: "Bởi vì muốn dưỡng thi."
Sắc mặt Sư Thanh Y trong nháy mắt chuyển trắng, thần sắc ngưng trọng, đỡ Lạc Thần đi qua bên kia. Đi vài bước, liền thấy bên bờ hồ xuất hiện một cỗ thủy tinh quan.
Thật ra, không chỉ có một cỗ quan tài.
Hai bên hồ là hai khoảng trống hẹp dài, mỗi bên âm lãnh bố trí bốn cỗ thủy tinh quan, tổng cộng là tám cỗ.
"Có phải cảm thấy….. chúng rất quen?" Lạc Thần kề sát nàng, nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y không nói lời nào, mi tâm nhíu càng lúc càng chặt, bàn tay đang đỡ lấy thắt lưng Lạc Thần cũng nắm xiết chặt thêm một chút.
Thật sự rất quen.
Cùng thủy tinh quan lúc đó Lạc Thần nằm, dù là hình dáng hay hoa văn, quả thực đều giống nhau như đúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT