Tịnh Kỳ ngoan ngoãn nằm trên giường, thấy Mạc Tư Hàn im lặng không nói gì, cô cũng không dám lên tiếng hỏi, nhưng bên trong nội tâm đã rối như tơ vò.
Chỉ một lát sau, Lâm Tiêu đứng bên ngoài, khẽ gõ vào cánh cửa nhắc nhở.
- Boss! Đến giờ rồi.
- Anh phải đi sao? Đi bao lâu? Khi nào mới đến thăm em? Hay anh cho em xuất viện, về chổ của anh được không?
Tịnh Kỳ vội vàng hỏi anh một tràng dài liên tiếp. Đổi lại, anh chỉ khẽ xoa đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán cô.
- Ngoan, ở đây đợi tôi. Xong việc tôi sẽ đến đón em.
Nói rồi anh nhanh chóng rời đi, để lại trong cô một khoảng trống hụt hẫng không thể nào khoả lấp. Linh cảm cho cô biết, rõ ràng tất cả bọn họ đều đang cố che đậy điều gì đó, ngay cả Mạc Tư Hàn cũng cư xử rất lạ. Tại sao khi đã trãi qua loại chuyện sinh tử như vừa rồi, cô lại cảm thấy giữa cô và Mạc Tư Hàn dường như càng cách xa thêm một nhịp.
...----------------...
Trên hành lang khu vực VIP.
- Tình hình hắn ta thế nào?
- Không mấy khả quan thưa ngài, bác sĩ tiên lượng nếu vài ngày tới hắn không tỉnh lại, e rằng cả đời sẽ sống trong cảnh thực vật.
- Tên còn lại thì sao?
- Chúng tôi đã dùng rất nhiều biện pháp, nhưng hắn vẫn ngoan cố không khai bất kì điều gì, còn nói muốn ngài đích thân phải tới gặp hắn.
- Muốn gặp sao...
Mạc Tư Hàn đột ngột dừng bước, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
- Boss! Việc quan trọng bây giờ là đến chổ bác sĩ. Ngài đã trễ buổi trị liệu 10 phút rồi.
- Trước đây tôi không biết cậu lại lắm chuyện như vậy.
- Tôi không dám, thưa ngài.
Mạc Tư Hàn khẽ cười khẩy một tiếng, đưa hai tay đút vào bên trong túi quần âu, thong thả tiếp tục sải bước đi.
Vừa bước vào phòng điều trị đặc biệt, đã thấy Corbin- vị bác sĩ người anh quốc cùng vài người nữa, đứng ở đó đợi anh.
- Mr. Hàn, ngài nên hạn chế di chuyển cho đến khi vết thương hồi phục hoàn toàn.
Thấy Mạc Tư Hàn đứng yên, hai người y tá bên cạnh như đã hiểu ý, liền tiến đến cởi bỏ chiếc áo vest cùng áo sơ mi bên trong của anh.
- Tôi đã thấy khá hơn rồi.
- Ngài đừng quá chủ quan, đây là vết thương mang tính tiềm ẩn, nếu không điều trị dứt điểm sau này không chừng sẽ để lại di chứng. Đến lúc ấy, việc điều trị e rằng cũng rất khó khăn.
Lâm Tiêu không khỏi bàng hoàng, nhớ lại giây phút khi Boss của anh đổ ngục xuống, khi đó, đồng hồ cũng vừa báo đã vượt ngưỡng thời gian cho phép.
Thực ra Mạc Tư Hàn cũng chỉ tỉnh dậy sau Tịnh Kỳ một ngày, vừa mở mắt, đã thấy toàn bộ cơ thể đều trở nên bất động.
Dr.Corbin cho biết, đây là hậu quả của việc điện từ xâm nhập, dẫn đến các mô cơ bị tê liệt tức thời. Không những thế, do phổi bị chèn ép gây nên hiện tượng tụ máu xuất ban, khiến xung quanh vùng ngực Mạc Tư Hàn đều trở nên bầm tím.
Trong mấy ngày qua, anh đều nghĩ về cô mà kiên trì luyện tập. Do thể trạng của anh tốt, nên mức độ phục hồi khá nhanh, tuy vậy vết bầm vẫn chưa thể nào thuyên giảm. Anh cũng không thể để cô phát hiện ra, nên đành để Bạch Tử Phong tuỳ cơ ứng biến.
Nhưng không ngờ cô nhanh như vậy đã biết, ban nãy tên vô tích sự Bạch Tử Phong hoảng hốt gọi điện cầu cứu. Khiến anh phải vội vã lao ngay tới đây đi tìm cô.
Rõ ràng lí trí có thể kiểm soát rất tốt, nhưng trái tim phản ứng thì ngược lại. Khi trông thấy cô, khi được ôm cơ thể mềm mại yếu ớt đó vào lòng, bao nhiêu đè nén, kìm hãm của bản thân đều muốn được bộc phát. Cô lại một lần nữa thuộc về anh, cơ hội này, tuyệt đối anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ.
...----------------...
Biệt thự Mạc gia - khu Hamptons - New york.
Mạc Tư Hàn trở về biệt thự lúc trời đã tối, theo sau anh luôn có một nhóm người mặc đồ đen đi cùng. Từ sau vụ ám sát ở quảng trường, mọi sự di chuyển của anh đều được bảo vệ một cách công khai nghiêm ngặt.
Trông thấy anh, Bạch Tử Phong từ trong phòng khách lao ra với vẻ mặt lo lắng.
- Sao rồi? Đã gặp Tịnh Kỳ chưa? Cô ấy phản ứng thế nào?
Một người làm tiến lên giúp Mạc Tư Hàn cởi áo khoác,
- Ngoài việc chạy đến trước phòng của tên đó khóc lóc om sòm, thì cũng không hỏi, càng không có phản ứng gì kích động.
- Không phải cô ấy lầm tưởng người nằm trong đó là cậu đấy chứ?
Mạc Tư Hàn ngồi trên ghế sofa, chậm chạp cầm lấy ly nước từ người giúp việc, chỉ "ừm" một tiếng trước khi đưa lên miệng uống.
Bổng nhiên thái độ trở nên căng thẳng, Bạch Tử Phong vội vã bước đến ngồi đối diện với anh, dùng giọng điệu đầy đa nghi mà truy vấn.
- Mạc Tư Hàn, tôi biết cậu vì Tịnh Kỳ mà không ngại bước vào cửa tử, dù sao hai người cũng đã vượt qua thành công, vậy bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, Tịnh Kỳ rốt cuộc là thế nào?
Mạc Tư Hàn đặt ly nước trên mặt bàn, khẽ gật đầu ra hiệu cho Lâm Tiêu rời người đi, ngay lập tức khu vực phòng khách rộng lớn chỉ còn lại 3 người bọn họ.
- Cậu! Muốn hỏi vấn - đề - gì?
- Lão tử, cậu đừng úp mở chuyện này nữa được không? Hôm ấy, cả tôi và Lâm Tiêu đều thấy rõ, Tịnh Kỳ có gì đó rất không bình thường. Nếu không, cậu đã chẳng phải mạo hiểm tính mạng vì cô ấy như vậy.
Mạc Tư Hàn trầm lặng nghe Bạch Tử Phong nói, đáy mắt thu lại sự bình thản, thay vào đó là nét cảnh giác cao độ.
- Có chuyện này tôi vẫn luôn thắc mắc, việc cô ấy mang súng vào JZ Club, không thể nào mà bọn họ không phát hiện ra nó được, có thể vì tôi quá đa nghi, nhưng chỉ có thể tin rằng, khẩu súng mà cô ấy mang, nó có gì đó rất đặc biệt.
Bạch Tử Phong nhìn anh với biểu cảm thăm dò, đột nhiên lại là Lâm Tiêu đứng phía sau lên tiếng.
- Boss! Còn có chuyện này...
Mạc Tư Hàn tựa người vào ghế, khẽ gật đầu..
- Không phải hôm đầu tiên tiểu thư đi làm, cô ấy... cũng mang theo khẩu Glock 19 đó sao?
Mắt Mạc Tư Hàn bổng mở to đột ngột.
- Tại sao khi ấy cậu không nói!
Lâm Tiêu thấy nét biến đổi trên mặt Boss, liền vội vàng giải thích.
- Không phải ngài đã đặc cách cho cô ấy mang theo vào AIM sao?
- Tôi không biết chuyện này.
- Lúc đó, tôi là người đã đích thân kiểm tra đồ dùng của cô ấy. Tuy nhiên, khi thấy khẩu Glock 19, biết đó là vật mà lão gia rất coi trọng, nên mới để cô ấy mang vào bên trong.
- Không đúng!
Lâm Tiêu đột ngột phủ định lời nói của của chính mình.
- Nếu như không phải là ngài, thì tiểu thư làm sao có thể..., trừ khi...
Lâm Tiêu bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, chưa kịp nói lên điều mình suy nghĩ thì Bạch Tử Phong đã vội vàng chen ngang.
- Tôi nói có đúng không, chắn chắc khẩu súng đó vô cùng đặc biệt, lúc ở phòng mổ, lẽ nào khẩu súng đó đã làm nhiễu mọi tín hiệu...
- Boss...chuyện này...
Hai tay đan vào nhau, Mạc Tư Hàn ngồi trên ghế với khuôn mặt lạnh lùng, suy tư. Ánh mắt anh biểu lộ sự thật không mấy hài lòng.
- Khẩu Glock 19 không có gì đặc biệt.
Bạch Tử Phong nôn nóng hỏi:
- Vậy....
Mạc Tư Hàn phóng ra tia sáng lạnh lẽo từ đáy mắt, ngũ quan cũng trở nên căng thẳng hơn.
- Điều đặc biệt....
- Là ở....cô ấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT