Tịnh Kỳ đặt hộp đồ cứu thương trên giường, hồi hộp đi đi lại lại trong phòng của Mạc Tư Hàn, đang mãi mê suy nghĩ đến lúc ngẩng đầu đã trông thấy thân hình cực phẩm hiện diện ngay trước mắt.
Mạc Tư Hàn chỉ quấn khăn che đi nửa người phía dưới, nên toàn bộ cơ bụng 6 múi kèm khuôn ngực rắn chắc đều phơi bày trước mặt của Tịnh Kỳ.
"Cái thân hình quyến rũ này, tại sao nó lại hoàn hảo đến vậy, thật muốn chạm vào cơ bắp đó một chút quá!"
Mạc Tư Hàn vừa đi vừa lau mái tóc ướt, trông thấy vẻ mặt háo sắc của Tịnh Kỳ liền tiện tay phủ tấm khăn lên đầu cô, thoáng chốc tiến đến bên cạnh giường cất giọng ra lệnh.
- Lại đây!
Tịnh Kỳ lúng túng giữ lấy chiếc khăn, nghe Mạc Tư Hàn gọi tới liền hoảng hốt kêu lên.
- Anh định làm gì?
Cô vừa dứt lời đã trông thấy ánh mắt giận giữ của Mạc Tư Hàn nhìn về phía mình. Đối với Mạc Tư Hàn có lẽ chỉ mình cô mới có những suy nghĩ khiến anh phải bất lực như thế này. Anh đưa ngón tay gõ gõ vài nhịp lên hộp cứu thương, Tịnh Kỳ như chợt hiểu ra liền kêu lên.
- À... vết thương!
Cô vội vàng tiến đến bên cạnh anh, mùi cam bergamot dịu nhẹ, thanh mát, như kích thích tâm trạng người đối diện bằng thứ hương đầy gợi cảm, lôi cuốn. Cô nhẹ nhàng cúi người, khẽ liếc nhìn gương mặt đẹp đẽ đầy nam tính ngay bên cạnh "đúng là yêu nghiệt".
- Tịnh Kỳ! Thuốc sát trùng.
- À..., phải rồi, cần làm sạch vết thương trước đã.
Bên bắp tay rắn chắc của Mạc Tư Hàn là một vết thương trượt dài, không thể tưởng nổi uy lực từ khẩu Glock19 tạo ra. Tịnh Kỳ vẫn còn nhớ như in khi lần đầu được trông thấy nó.
Khi ấy cô vẫn là cô nhóc 10 tuổi, một lần Mạc Tư Đồ gọi cô tới phòng luyện bắn, ông nói cô hãy chọn lấy một khẩu súng rồi ông sẽ dạy cô cách sử dụng nó như thế nào, Tịnh Kỳ đã bị cuốn hút bởi khẩu Glock 19 và đã chọn lấy nó không chút chần chừ.
Về sau Mạc Tư Đồ đem khẩu Glock 19 cải tiến rồi tặng nó cho cô.
Trông thấy vẻ mặt đăm chiêu đang mãi mê suy nghĩ của Tịnh Kỳ, Mạc Tư Hàn thoáng ngắm nhìn rồi chợt lên tiếng.
- Lưu Thiên Uyển bị cướp đi rồi!
Bàn tay Tịnh Kỳ đột ngột dừng lại, rõ ràng cô muốn hỏi anh rất nhiều nhưng câu nói vừa rồi lại như một dấu chấm kết thúc mọi chuyện, cô ngước lên nhìn anh với gương mặt lo lắng.
- Sao cơ? Anh nói bị cướp đi là thế nào?
-Chuyện gì đã xảy ra lúc em rời đi? Khi ấy em đã nghe thấy tiếng nổ lớn nhưng Lâm Tiêu không đồng ý quay lại đó.
Mạc Tư Hàn liếc mắt nhắc nhở cô tiếp tục công việc đang làm rồi chầm chậm lên tiếng.
- Bọn chúng đã sử dụng loại bom từ trường SK2 không ngòi nổ và được kích hoạt bằng tần sóng cố định, nhân lúc hỗn loạn đã dùng tàu ngầm bố trí sẵn để đưa người đi.
"Tuy uy lực của SK2 không lớn nhưng nó đã phá huỷ đi toàn bộ tàu chở hàng, khi ấy nếu không nhờ câu nói của Tịnh Kỳ nhanh chóng ra hiệu cho mọi người di chuyển về phía trước thì có lẽ đám vệ sĩ đã mất mạng rồi"
- Đó là kẻ nào? Không lẽ là người nhà họ Lưu muốn đưa Lưu Thiên Uyển chạy trốn. Không đúng, Lưu Thiên Đông đã được anh giúp đỡ thì không lí do nào hắn ta phải mạo hiểm tính mạng của em gái hắn cả, vậy bọn chúng là ai?
- Chưa điều tra ra!
- Tư Hàn..., tại sao anh lại giúp Lưu Thiên Uyển? Bọn họ có thể đe doạ được anh sao? Hay là anh và cô ta có chuyện gì đó không minh bạch?
Tịnh Kỳ vừa dứt lời đã bị Mạc Tư Hàn dùng ánh mắt sắc lẹm mà lườm, cô vội vàng đem miếng băng gạc đặt lên vết thương mà lảng tránh. Cứ tưởng anh sẽ không trả lời nào ngờ lại thành thật khai báo với cô.
- Lưu Thiên Đông có thứ tôi cần, đó là thông tin về người mà tôi đang tìm kiếm.
Tịnh Kỳ thoáng chút im lặng, vẫn chăm chú xử lí vết thương, sau đó bình thản lên tiếng hỏi:
- Là người phụ nữ có tên Arum sao?
Mạc Tư Hàn vội vàng tóm chặt lấy cánh tay cô, dùng giọng điệu đa nghi mà chất vấn.
- Làm sao cô biết? Lẽ nào cô và người đó thật sự quen biết nhau?
- Không quen, em chỉ nghe Bạch Tử Phong kể lại sau lần em bị Lưu Thiên Uyển bẫy ở KING thôi.
Tịnh Kỳ không chút ái ngại mà nhìn thẳng vào mắt Mạc Tư Hàn.
- Tư Hàn, người đó đối với anh rất quan trọng sao?
- Rất quan trọng.
Mạc Tư Hàn vẫn ghì chặt lấy cánh tay Tịnh Kỳ, 3 từ nói ra đều được nhấn mạnh rõ ràng.
"Chỉ khi tìm được người đó thì vụ việc năm xưa cùng đứa bé mới có thể sáng tỏ".
Phút chốc hình ảnh lúc sáng gợi lên trong tâm trí Mạc Tư Hàn.
Sau khi kết quả dự thầu được công bố, Lâm Tiêu liền vội vã chạy đến bên cạnh anh, vừa nghe Lâm Tiêu nói Mạc Tư Hàn đã nhanh chóng rời khỏi vị trí, tiến về khu vực phòng chờ.
Trông thấy Lưu Thiên Đông, Mạc Tư Hàn liền dùng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói đầy vẻ khẩn trương.
- Nó đâu?
Lưu Thiên Đông vội vã lấy từ bên trong áo vest ra một tấm ảnh, mau chóng đưa nó đến trước mặt Mạc Tư Hàn.
Vừa trông thấy nó, sắc mặt Mạc Tư Hàn hoàn toàn biến đổi.
"Thật sự vẫn còn sống sao?"
Bên trong là hình ảnh một người phụ nữ mặc áo choàng, đội chiếc mũ vành rộng, đang sải bước trên đường phố london, mặc dù đôi mắt đã ẩn giấu đi sau cặp kính màu đen nhưng đối với Mạc Tư Hàn từng đường nét quen thuộc kia dù có hoá thành tro anh cũng có thể nhận ra.
"Đó chính là Arum".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT