Có vẻ cô vẫn còn quyến luyến chưa muốn rời, từ từ nhìn hắn, rồi đưa ngón tay cái lên miệng quệt đi vết rượu còn sót lại sau vụ ân ái. Mạc Tư Hàn dùng ánh mắt giận giữ nhìn cô, trông hắn lúc này như con cừu non bị cô đùa bỡn trước khi làm thịt vậy.
- Chuyện gì vậy jack? Cô ấy là ai?
Ả chân dài bên cạnh liền quay sang hỏi Tử Phong.
Sau khi chứng kiến màn bá đạo vừa rồi của Tịnh Kỳ lại thêm động tác đầy quyến rũ của cô, Tử Phong cảm thấy cổ họng có phần khô lại, liền nuốt nước miếng đưa tay chỉ lên miệng, vẻ mặt ngây ngô nói.
- Tịnh Kỳ, anh cũng muốn uống.
- CẬU DÁM!
Mạc Tư Hàn vội vàng quay sang lớn tiếng quát Tử Phong, không kịp để Tịnh Kỳ đắc ý, hắn liền ngoảnh mặt lại giận dữ hỏi cô.
- Cô! Đang làm cái trò gì vậy?
Tịnh Kỳ không vội trả lời câu hỏi của Tư Hàn, mà nhìn sang người phụ nữ vẫn đang ngồi cạnh anh. Gương mặt trở về dáng vẻ kiêu ngạo, liền dùng một câu tiếng anh để cảnh cáo ả ta.
- This man is mine, go away!
- Cô...
Người phụ nữ định lên tiếng phản bác, thấy Tử Phong nói nhỏ với bạn cô ta vài câu, rồi ra hiệu cho bọn họ rời đi thì thôi không dám nói nữa, đành hậm hực đứng lên đi với dáng vẻ rẻ tiền.
Tư Hàn nhíu chặt đôi mày vẻ khó chịu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
- Tịnh Kỳ, đừng lúc nào cũng bám theo tôi mãi như thế. Cô không thấy mệt sao? Tôi thì chán ngấy rồi!
- Không sao, em là người rất giỏi kiên trì, chạy theo anh cả đời cũng không thấy mệt.
Cô vẫn có thể tươi cười mà nói.
- Lúc nhỏ đã như vậy, bây giờ lớn thì thôi đi. Cô biết rõ người tôi không muốn nhìn thấy nhất chẳng phải là cô đó sao.
Tư Hàn rút ra 1 điếu thuốc, ngữ khí trầm ổn mà lạnh nhạt.
Tịnh Kỳ cảm thấy chỉ còn lại vị cay trên đầu lưỡi, mùi vị này lại khiến lồng ngực thật khó chịu.
Ngày còn nhỏ thì mắng chửi cô là đồ độc ác, xấu xa. Bây giờ lớn thì vô liêm sỉ, thủ đoạn.
Những câu như tránh xa tôi ra, biến đi... cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, lâu dần đã trở lên chai lì với loại cảm giác đau đớn này...
Nhưng không sao, được nói ra, được theo đuổi đó cũng là một loại hạnh phúc.
- Em có thể thay đổi, bất kể là gì...
- Điều anh không muốn, em sẽ không bao giờ làm nữa. Điều anh cần, em sẽ cố gắng nỗ lực hơn gấp trăm lần.
- Vậy có thể thử chấp nhận em được không?
Tịnh Kỳ cảm thấy hơi run sợ, trái tim một lần nữa bị cô đem ra đánh cược. Dù lần nào nhận về cũng là thương tích đầy mình, vết thương cũ chưa khỏi vết thương mới lại hằn lên, khiến nó rướm máu đến khó nhận ra.
Chỉ vì một cái nhìn, mà đem hình bóng vô tình đó ghi sâu tận trong tim, ép nó phải yêu đến điên cuồng, ngây dại.
- Cô cần gì phải tỏ ra yếu đuối như thế, là sợ người khác biết bản chất thật của mình sao?
- Còn muốn tôi chấp nhận ư?
- Đáng tiếc, làm gái qua đường cô còn không xứng, thì lấy tư cách gì đòi tôi chấp nhận cô?
Mạc Tư Hàn bình thản châm thuốc hút, giọng điệu đầy mỉa mai, coi thường. Tử Phong bên cạnh vẻ mặt đã rất khó coi, trong lòng tức giận không nghĩ tới dạng người như Tư Hàn từ lúc nào mà miệng lưỡi có thể cay nghiệt như thế.
Tịnh Kỳ đứng im không chút phản ứng. Đúng thế, cô và anh ta ngay từ vạch xuất phát ban đầu đã không giống nhau. Bởi vậy, mười năm qua là quá trình gian khổ cô lao đầu vào việc học. Không thể xứng vì xuất thân, chỉ có thể theo đuổi bằng năng lực.
Để có thành tích như bây giờ, cô không ngại ép bản thân mỗi ngày chỉ được ngủ hai tiếng.
Những ngày ôn thi, cô tự nhốt mình trong phòng trắng, có lần cơ thể suy kiệt thần trí rơi vào trạng thái mê sảng. Lúc bác sĩ của trường đại học đến sơ cứu, chứng kiến cảnh mười đầu ngón tay vẫn còn ấn chặt vào da thịt đến rỉ cả máu, phải khó khăn lắm mới gỡ được từng ngón tay cô ra. Bèn cảm thấy thật kinh sợ và ám ảnh, không nghĩ tới chỉ vì sợ thiếp đi mà cô lại hành bạ bản thân thành ra như vậy.
Thời gian trước, vì đem ba năm học Đại học ép xuống thành ba tháng mà cô đã tìm tới thuốc kích thích thần kinh Ritalin để giữ tỉnh táo, sử dụng nó mỗi ngày suốt một tháng trời. Hệ quả cô gặp phải là tổn thương dây thần kinh thị giác, khiến mắt cô xảy ra tình trạng mờ đột ngột.
Vì anh ta cái gì cũng không hối hận.
Vậy mà...
Làm gái qua đường cô còn không xứng?
- Mạc Tư Hàn, anh cho rằng nói những lời nhục mạ đó thì em sẽ buông tay sao? nếu để ý, em đã từ bỏ anh từ 10 năm trước rồi!
Cô vẫn mặt dày bình thản trả lời, nhưng thâm tâm có lẽ đã không còn sức trụ nổi nữa.