Đây đáng ra sẽ là nụ hôn, sự đụng chạm thân xác vô cùng hạnh phúc sau bao ngày xa cách, nhưng sao cô lại thấy trái tim mình dường như có thêm một lớp màn ngăn cách với anh. Tuy mỏng, nhưng lại không có cách nào phá vỡ được. Vả lại cô không muốn làm tổn hại đến bé con, đành cắn chặt môi tìm lí do từ chối.
- Hàn...em mệt lắm!. Chuyện này để sau được không?
Cô nằm quay lưng về trước mặt anh, giọng nói yếu ớt, không có ý muốn tiếp tục. Bàn tay Mạc Tư Hàn dừng lại, anh nhẹ nhàng chuyển lên vuốt ve trước bụng của cô.
- Xin lỗi..., chắc em mới trở về, nên mệt lắm phải không?
Tịnh Kỳ không trả lời, tay cô nắm chặt lấy ga giường, chừng 1 phút sau cô mới lên tiếng hỏi:
- Hàn..., anh không hỏi xem em đã ở đâu?. Hay ở với ai sao?
Mạc Tư Hàn nhận thấy bờ vai Tịnh Kỳ thoáng chốc run lên, anh khẽ nhích người ôm chặt lấy cô vào lòng.
- Vậy Tịnh Kỳ, nói anh nghe em đã ở đâu?
- Em đã ở cùng Henry, tại biệt thự Anh Quốc.
Cô thẳn thắng thừa nhận.
Ngay lập tức bàn tay của Mạc Tư Hàn chợt cứng lại. Rất nhanh, Tịnh Kỳ tiếp tục phủ thêm cho anh vài câu khiêu khích.
- Anh không hỏi xem giữa em và hắn ta đã xảy ra chuyện gì sao?. Hay làm cách nào mà em có thể bình an quay trở về?. Lẽ nào, những điều này cũng là đều nằm trong kế hoạch của anh phải không?
Nghe cô hỏi những lời oán trách như thế, Mạc Tư Hàn liền ngây người mất mấy giây, anh nhanh chóng thu lại bàn tay mình từ trên người cô. Từ từ ngồi dậy rời khỏi giường.
Tịnh Kỳ biết, khi cô buông lời nói những điều đó sẽ khiến Mạc Tư Hàn cảm thấy rất đau lòng. Nhưng cô thì sao?. Cô cũng có quyền hờn trách anh, giận dỗi anh. Nếu cô không quay trở về, có phải anh cũng sẽ không đi tìm cô. Thật ra, cô chỉ muốn lần gặp lại này, cô có thể trực tiếp hỏi anh những điều mà Henry đã nói. Cả hai có thể bình tĩnh mà nói chuyện. Nhưng thấy anh rồi, mọi ấm ức lại không thể nào kiềm chế nổi.
Trong màn đêm tối, bóng dáng lạnh lẽo của Mạc Tư Hàn đứng lặng im bên cạnh giường của cô, anh cúi xuống, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại, giọng nói chứa đựng sự xót xa, day dứt.
- Tịnh Kỳ, chắc em đã mệt rồi, mau ngủ đi!
Nói xong, Mạc Tư Hàn quay người sải bước ra bên ngoài. Bàn tay giữ chặt lấy nắm cửa lạnh ngắt.
"Tịnh Kỳ, dù sau này xảy ra chuyện gì, xin em...hãy tin tôi"
Cô nằm trên giường, bàn tay vẫn ôm lấy bé con trong bụng, nước mắt chậm chạp rơi xuống bên gối, sau khoảng thời gian dài xa cách, cô cũng không biết Mạc Tư Hàn sau lưng cô đang tính toán những điều gì. Nhưng dường như anh và cô đã hình thành một khoảng cách rất rõ ràng. Mệt mỏi thế nào cô cũng chịu được, vất vả thế nào cô cũng cắn răng vượt qua được. Chỉ nghĩ rằng đến khi cô quay về, anh sẽ vui mừng chạy đến mà ôm cô vào lòng "Tịnh Kỳ, cảm ơn em đã bình an trở về".
Lẽ nào điều đó rất khó sao?
Bên dưới bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau, cô đưa tay vội gạt đi dòng nước mắt, hít hít cánh mũi đã ửng đỏ, có lẽ bé con không muốn cô khóc, nên đã phản ửng lại với cô đây mà. Tịnh Kỳ nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng nhỏ trấn an.
"Xin lỗi bé con, mẹ hứa sẽ không để con phải buồn theo mẹ nữa, lần sau khi cha con về, mẹ sẽ giới thiệu hai người gặp nhau nhé".
"Chắc cha con sẽ vui lắm, ngoài việc không biết nấu ăn, tính tình rất khó gần, lại kiêu ngạo, dữ dẵn, cộng thêm lạnh lùng và tí chút khó ở thì còn lại đều rất tốt".
"Bé con, mẹ phải bắt đầu mở lời với cha con thế nào đây, nếu như là trước kia, mẹ sẽ không ngần ngại mà lên tiếng, nhưng bây giờ... mẹ còn gia đình, mẹ còn bé con của mẹ nữa...".
"Mẹ phải quyết định thế nào đây?..."
...
Một tuần sau, Mạc Tư Hàn vẫn chưa quay lại Nguyệt Tịnh An, ngay sau khi Tư Hàn rời khỏi đó, cô đau lòng phát hiện ra rằng đây vốn không phải là ngôi nhà dành riêng cho ba người bọn họ, mà nó giống với chiếc lồng giam cao cấp hơn. Từ điện thoại đến các thiết bị truyền tin đều không hề có sóng kết nối, truyền hình chỉ có những thứ giải trí được cài định sẵn. Bên ngoài cổng lớn lúc nào cũng có vệ sĩ canh gác 24/7, cô bên trong chỉ có thể ăn, ngủ và quanh quẩn khắp vườn.
Thật đau đớn, Henry kẻ cô coi như kẻ thù, hắn ta cũng không đối xử với cô như thế này. Làm gì, hắn đều để ý đến cảm nhận của cô, chỉ sợ cô không được thoải mái, hài lòng. Từ sau lần nhìn thấy cô tự huỷ hoại bản thân vì hắn, hắn liền không dám thô bạo đụng chạm cơ thể cô, chỉ cần cô thấy không thích, hắn sẽ biết ý mà rời đi.
Nhưng tại sao, người cô yêu say đắm lại đối xử với cô như thế này. Anh tự ý giam lỏng cô ở đây, chưa từng hỏi xem cô cảm thấy như thế nào, có lòng hay không?
"Mạc Tư Hàn em vẫn luôn muốn tin anh, nhưng tại sao những lời Henry nói, ngày càng khiến lòng tin trong em rạn nứt thế này, anh làm ơn hãy xuất hiện, hãy giải thích mọi chuyện với em đi"
Cô lặng lẽ đưa đôi mắt trong veo nhìn vào màn đêm đen tối, chậm chạp khoác thêm chiếc áo bước ra bên ngoài khu vườn, tiếng A Hoa đang dọn gần đó vội vang lên:
- Tiểu thư, thời tiết đang giao mùa, trời tối rồi cô đừng ra ngoài đó, không khéo lại cảm lạnh.
Tịnh Kỳ vẫn từ từ bước xuống bậc thềm.
- Không sao đâu, trong này ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.
- Vậy cô cẩn thận, có gì thì gọi tôi nhé! Tôi đi pha cho cô cốc sữa, lát quay vào cô nhớ uống hết nha, dạo này cô không ăn uống gì, chỉ sợ lúc ngài ấy về, lại quở trách chúng tôi không chăm sóc tốt cho cô.
A Hoa ngẩng đầu nhìn theo bóng cô bước ra vườn, giọng nói lanh lảnh vang lên.
Tịnh Kỳ không đáp trả, chỉ gật đầu ra hiệu đồng ý. Cô bước ra bên ngoài cửa chính, vẫn là những cánh tay cản lại của đám vệ sĩ.
- Tiểu thư, trời tối rồi cô quay vào bên trong biệt thự đi.
Tịnh Kỳ khẽ thở dài nhìn họ lên tiếng.
- Boss của các anh khi nào mới quay trở lại đây?. Có thể cho tôi liên lạc với anh ấy được không?. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói.
- Xin lỗi thưa tiểu thư, chúng tôi không có quyền được biết lịch trình của ngài ấy.
Cô bất lực nhìn bọn họ, có hỏi đám người này cũng chỉ vô dụng mà thôi, nên cô đành quay người bước vào bên trong biệt thự.
Vừa đến trước cửa phòng, đang định bước vào thì chợt nghe thấy giọng của A Hoa bên trong vang lên:
- Tiểu thư sao?, cô ấy vừa ra bên ngoài rồi thưa cậu. Dạo này cô ấy ăn uống kém lắm, là do cô ấy không chịu ăn đấy ạ!
...
- À không! Cô ấy vẫn chưa biết về chuyện lễ đính hôn đâu, cậu an tâm. Vậy....
"RẦM"
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, Tịnh Kỳ bước vào nhìn chìm chằm A Hoa. Trông thấy cô, A Hoa hoảng sợ vội vã kêu lên được tiếng "tiểu thư" rồi vội vàng tắt máy.
Cô giận dữ bước đến trước mặt, hoá ra không phải tín hiệu ở đây có vấn đề như lời họ nói, mà là chỉ riêng mình điện thoại của cô đã bị mã hoá riêng biệt mà thôi. Tịnh Kỳ nhìn A Hoa bằng ánh mắt lạnh lẽo, thất vọng lên tiếng:
- Tôi nghe thấy cô nói đến "lễ đính hôn", nó là của ai?
A Hoa run sợ, miệng lắp bắp những từ rời rạc.
- Tôi... tiểu thư....cái đó....cái đó...
Tịnh Kỳ nhanh như chớp giật vội chiếc điện thoại trên tay A Hoa.
- Nếu không muốn nói, tôi sẽ trực tiếp hỏi người mà cô vừa nói chuyện.
Quá bất ngờ, cô ta kinh sợ túm chặt lấy tay Tịnh Kỳ vội la lên:
- Là của ngài Mạc Tư Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT