Lều trại của Chủ tướng và đồn quân đang đóng ở bên ngoài, những hạt mưa tanh tách vang dội như đang vỗ trống trận.

Hôm nay ở ngoại vi Yên Vân Hải gió mưa vần vũ, rét mướt vô cùng. Thật ra đây cũng không phải là ngày giờ tốt để xuất chiến. Nhưng lần này ta đâu phải lãnh binh để đi công thành chiếm đất, đối với ta mà nói, có thể sớm đón nàng trở về mới là chuyện khẩn yếu nhất.

Ta một khắc cũng không thể trì hoãn.

Vì thế, khi tự ý phát lệnh chiến, các thủ hạ của ta từ Thần Hoàng, Chiến Quỷ cho đến Nhược Diêu, ba cỗ lực lượng này đã tập họp lại thành một đội ngũ và bắt đầu mạo hiểm tiến công trong cơn mưa bão.

Tại lều trại trung tâm có đặt một bếp than hồng, ta ra lệnh cho người lót một tấm thảm lông mềm mại bên cạnh bếp lò, cùng Doãn Mặc Hàn và Mười Bốn, ba người ngồi trên thảm, một mặt vây quanh bếp lò hâm rượu uống, một mặt chờ đợi chiến tin của phân đội Thần Hoàng đã phái ra khi trước.

Ô Bằng chính là rào cản vững chắc đầu tiên ở bên ngoài Yên Vân Hải. Ta đã từng thấy qua những thứ có hình thể to lớn này rồi, những con đại điểu đen kia có móng sắc mỏ nhọn, cánh dài giương cao, nên đã biết được chúng lợi hại đến đâu. Nếu như muốn phá cửa ải phòng thủ thứ nhất của Yên Vân Hải thì chuyện quan trọng bây giờ là phải hạ được những cánh chim đen mà Quỹ Trĩ đang ỷ lại kia.

Phân đội Thần Hoàng ta đã điều ra là từ hai trăm bảy mươi sáu nam tử trẻ tuổi của Thần Hoàng tộc tạo thành, dực cấp mặc dù chỉ quanh quẩn có từ bốn đến sáu cánh, nhưng cũng dư sức để  đối phó với những Ô Bằng ở trên không.

Chiến lệnh thứ nhất phát vào lúc sáng sớm, bây giờ bấm tay nhẩm ra, đã qua nửa canh giờ. Ta đón lấy rượu ấm mà Doãn Mặc Hàn đưa tới, nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ cũng nên thắng rồi.

Quả nhiên, không lâu lắm đã có một tên Thần Hoàng trẻ tuổi khoác hoàng giáp, lưng đeo ống mũi tên vén rèm lên, đi tới, quỳ một chân trên đất, lớn giọng nói: “Điện hạ, bầy ô bằng đã bị chúng thần gϊếŧ chết hơn một nữa, phòng tuyến được phá vỡ, điện hạ có thể cho đội quân còn sót lại sau trận chiến với ô bằng đột nhập vào bên trong Yên Vân Hải được rồi.”

Ta ra hiệu cho hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Rất tốt, cực khổ rồi.”Nói xong, ra lệnh cho Mười Bốn đưa cho hắn chung rượu ấm, nói: “Bên ngoài mưa to, tạm thời ngươi uống chút rượu để làm ấm thân thể. Đến lúc khải hoàn, ta sẽ hậu thưởng các ngươi.”

“Đa tạ điện hạ. Tất cả chúng thần không mong được ban thưởng, chỉ mong có thể ra tay gϊếŧ được kẻ thù, thay tộc chủ, thay ngàn vạn tộc nhân đã chết trước kia đòi lại nợ máu.”

Ta không lên tiếng.

Người trẻ tuổi uống rượu xong, khom người hành lễ, rồi vén rèm rời khỏi lều.

Doãn Mặc Hàn nhìn tấm mành lông bị gió lạnh thổi qua có chút lay động, khẽ mỉm cười, hắn đặt chén rượu ngon trên tay lên thảm lông, nhấc thanh trường kiếm Thanh Phong tựa cạnh bàn lên, nói: “A Cẩn, Cuối cùng bây giờ cũng đến lượt ta.”

Ta nói: “Ta và ngươi cùng đi.”

Đang định đứng dậy, Doãn Mặc Hàn lại khom lưng, hai tay đặt lên đầu vai của ta, mắt nhìn thẳng vào ta: “Đừng, A Cẩn, ngươi không cần đi. Ngươi thân là điện hạ của Thần Hoàng, chỉ cần yên lặng chờ đợi ở đây, chũng ta sẽ đem toàn bộ những thứ mà ngươi muốn dâng đến trước mặt ngươi. Đợi khi ta bắt Quỹ Trĩ về, tất cả xem như chấm dứt. Ngươi trở vào bên trong đón nàng về thôi.”

Không đợi ta trả lời, hắn nâng cặp mắt màu mực kia lên, sắc mặc có chút phức tạp, rồi nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn làm chút chuyện cho ngươi. Nghe ta làm tiền phong cho tốt.”
Gần đây hắn quen ngoan ngoãn, nghe lời ta; lần này càng mềm mỏng hơn, thậm chí có ý cầu xin, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Hắn lại tự giễu cợt thêm một câu: “Tất nhiên, ta cũng muốn vì Thiều Nhi làm vài chuyện.”

“Được thôi, ta chờ tin tốt từ ngươi.”

Ta biết tất cả những đều hắn làm, nguồn gốc cũng vì mẹ của ta, Lưu Thiều.

Ta không phật ý tốt này của hắn.

Doãn Mặc Hàn thấy ta đồng ý, khóe miệng hở ra một nụ cười nhàn nhạt, lại nhìn ta một lúc, rồi mới vén rèm đi ra ngoài.

Sau khi Doãn Mặc Hàn đi, ta gọi vào một tên Thần Hoàng thị vệ, nói: “Truyền lệnh xuống, những người đột nhập vào Yên Vân Hải, tất cả điều phải nghe theo sự chỉ huy của Chiến Quỷ Lang Gia tướng quân Doãn Mặc Hàn, mệnh lệnh của Lang Gia tướng quân cũng là mệnh lệnh của ta. Sau khi tiến vào Yên Vân Hải, người già, phụ nữ, và trẻ con bình thường không được động vào; không động người giao vũ khí đầu hàng, nhất là những cung nhân trong Lạc Thủy Thập Cung, càng cần phải tử tế đỗi đãi, nhất định không được lạm sát người vô tội, người trái lệnh sẽ bị xử lý theo tộc quy. Chiến lực chủ yếu của Yên Vân Hải là Tu La tử sĩ do Quỹ Trĩ bồi dưỡng ở Vân Yên điện, nếu gặp Tu La tử sĩ nào còn ngoan cố chống cự, quyết gϊếŧ không tha.”
Thị vệ kia khom người hô “Vâng”, rồi tuân lệnh lui ra.

Trong lều đột nhiên yên lặng trở lại, thậm chí ta còn có ảo giác tiếng mưa ngoài kia cũng đã bị chôn vùi. Ta không khỏi cảm thấy mỏi mệt, tay phải đỡ trán tựa vào cạnh bàn, tay trái di dời chung rượu nhỏ tinh tế kia.

“Điện hạ, người mệt mỏi sao, có muốn nằm xuống nghĩ ngơi trước không?” Mười Bốn nữa ngồi nữa quỳ bên cạnh ta, nói: “Điện hạ đừng lo lắng, lần này chúng ta nắm chắc phần thắng rồi, điện hạ nên bớt buồn bã mà nghĩ ngơi mới phải.”

“Ta không có lo lắng, ta biết ta sẽ thắng. “Liếc mắt nhìn gương mặt trẻ tuổi nghiêm túc chín chắn của Mười Bốn, ta nói: “Ta cũng không mệt, chỉ có chút nhàm chán thôi, Mười Bốn, ngươi đánh cờ với ta đi.”

Mười Bốn xấu hổ nói: “Điện hạ, hạ thần không giỏi chơi cờ.”
“Cờ tướng mà thôi.”

Lúc này trên nét mặt Mười Bốn mới lộ ra vài tia vui vẻ rất khó phát hiện.

Ta nhìn một cái thì thấu được suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi rất thạo?”

Mười Bốn lập tức đỏ mặt nói: “Thần hạ lo lắm, chỉ biết sơ sơ thôi.”

Ta dặn bảo: “Trong lều của Doãn Mặc Hàn có một bộ cờ tướng được khắc bằng ngà voi, ngươi tới đó lấy đi.”

“Vâng, điện hạ.”

Mười Bốn đi một lúc thì mang bộ cờ tướng được điêu khắc bằng ngà voi trở về. Ta nhìn nàng bày cờ ra bàn, hai người ngồi cạnh bếp lò, đối trận chém gϊếŧ.

Trước đây lúc Côn Luân dạy kỳ nghệ cho ta, ta thích cờ tướng hơn cờ vây, kỳ nghệ cờ tướng tất nhiên cao hơn rất nhiều, mà Lạc Thần thì lại rất giỏi cờ vây. Nhớ lại những lúc cùng nàng chơi cờ khi ấy, ta chưa từng thắng nổi nàng.
Ta cũng không còn cơ hội thắng nàng nữa.

Mười Bốn đúng là rất giỏi cờ tướng, cùng ta đối đầu, bất phân cao thấp. Hai người qua qua lại lại ở trên bàn cờ công thành chiếm đất, bên ngoài mưa to gió lớn, chiến hỏa ngất trời, mà bên trong lều tuy rằng chỉ rơi ra vài tiếng động nhỏ nhưng tình hình giao chiến cũng cực kỳ khẩn trương.

Cùng Mười Bốn chơi cờ như vậy cũng làm phân tán tâm trạng của ta, ta chìm vào chiến cuộc không tiếng động này, ta không còn lo lắng việc tiến công Yên Vân Hải nữa.

Ta chỉ muốn một cái kết cục mà thôi.

Kết cục định sẵn, ta sẽ thắng.

Cũng không biết qua bao lâu, ta cảm thấy ngón tay cầm quân cờ có chút tê dại, bụng đói cồn cào, ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn đang thấp ở trong lều, vầng sáng chói chang.

Mà đang lúc ấy thì một tên thần hoàng thị vệ vén rèm đi vào, quỳ xuống đất lớn tiếng nói: “Điện hạ, đôi quân đã đột nhập vào bên trong Yên Vân Hải, vừa thấy Lang Gia tướng quân cùng thủ lĩnh của địch quân đang đánh nhau một trận ở trận tiền, đã bắt về thủ lĩnh của định quân và một nhóm người nữa, bây giờ tặc nhân đang bị trói bên ngoài lều trướng, chờ điện hạ xử lý. Về phần tàn dư còn sót lại của Yên Vân Hải, vẫn còn đang vùng vẫy lần cuối, ngoan cố chống lại, không chịu đầu hàng. Kính xin điện hạ an tâm, chưa đến hai canh giờ, quân ta có thể tiêu diệt toàn bộ.”
Mười Bốn nghe được tin tức này, ngẩn người, lúc này mới ngập ngừng nói: “Điện hạ.”

Ta không tỏ thái độ, chỉ khiển con Mã ra, nhàn nhạt nói: “Chiếu tướng.” Nói xong , lấy quân cờ “soái” hết đường của Mười Bốn xuống.

Mười bốn vội nói: “Điện hạ, thần hạ thua rồi.”

Ta đem quân “soái” khắc bằng ngà voi ném xuống đất, trầm giọng nói: “Dẫn bọn hắn vào đây. Lang Gia tướng quân đã trở về chưa, hay vẫn còn đang tiêu diệt tàn dư?”

“Thưa điện hạ, Lang Gia tướng quân…đã trở về, đang hầu ở bên ngoài lều.”

Ta nghe tên thị vệ kia ấp a ấp úng bẩm báo, thì lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Chuyện gì?”

Thị vệ kia đem đầu đặt sát thảm lông, nói rất nhỏ: “Kính xin điện hạ bớt giận.”

Hắn đứng lên, hướng ngoài lều hô lên, lúc này rèm mới được vén ra, hai tên mặc giáp bạc mang một người từ từ tiến vào trong lều.
Hai tên chiến quỷ kia sau khi đi vào, đứng yên bất động, mặt vô biểu tình, mà người được họ đặt lên thảm lông, tóc đen xốc xếch ẩm ướt, giáp bạc dính nước mưa và máu tươi trở nên tối tăm, u ám. Mà gương mặt vốn ôn nhuận tuấn tú của hắn giờ phút này dính đầy máu, dường như không còn sinh khí nữa.

Ta nhìn nam tử trên đất hồi lâu, cuối cùng đi tới, liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Giọt nước màu đỏ trên lông mi của Doãn Mặc Hàn khẽ run, từ từ mở mắt ra, nói đứt quãng: “A Cẩn, ta mang…Quỹ Trĩ về…cho ngươi, nàng ta…nàng ta đang ở bên ngoài…ta nói rồi…thứ ngươi muốn, ta sẽ dâng tới trước mặt ngươi hết.”

Ta đẩy hắn ngồi xuống, nói: “Ngươi thân là Lang Gia tướng quân của chiến quỷ, sao lại biến thành thế này được? Quỷ trĩ hoàn toàn không gϊếŧ được ngươi, ta biết mà.”
Nói đến đây, lòng ta đột nhiên phát ra sự giận dữ, gay gắt quát hắn: “Nàng không gϊếŧ được ngươi, không thắng được ngươi, trừ phi là chính ngươi không muốn sống! Chính ngươi không muốn sống!”

Doãn Mặc Hàn thở gấp một lúc rồi ho ra một ngụm máu lớn.

Ta nghiêng đầu sang nơi khác, hỏi hai tên thị vệ đứng bên cạnh: “Hai người các ngươi, đem chuyện vừa rồi của Lang Gia tướng quân nói cho ta biết.”

Một tên trong đó là phó tướng của Doãn Mặc Hàn, tên gọi Tạ Chẩn, nghe ta hỏi, trên mặt không chút gợn sóng nói: “Tướng quân vừa cùng thủ lĩnh của địch quân giao chiến, chỉ để ý tấn công, không lo phòng bị, mặc cho trường kiếm của đối phương chém tới, tuy là thành công bắt về được, nhưng bản thân cũng bị thương nặng.”

Hắn quả nhiên là Chiến Quỷ, cho dù tướng quân của hắn có phải bỏ mình, hắn cũng không chút nào buồn đau.
Chiến Qủy, nói đến thương hại và tình cảm, hoàn toàn là dư thừa.

Doãn Mặc Hàn ho khan một trận, khóe miệng kéo ra một nụ cười: “A Cẩn, ta sống đã quá lâu, sống đủ rồi. Đến đây, không còn hối tiếc nữa.”

Những người bên cạnh ta đã rời đi quá nhiều, từng người một từ từ biến mất khỏi cuộc sống của ta, cuối cùng không còn một dấu vết. Ta vốn nghĩ rằng lòng ta đã chết theo họ, trở nên tê liệt rồi, nhưng mà bây giờ, ta lại cảm thấy xót xa quá.

Ta lạnh lùng nói: “Doãn Mặc Hàn, ngươi cho rằng ngươi chọn cái chết thì có thể hy vọng xa vời rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi sao, có thể hy vọng xa vời rằng mẹ ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi sao. Lúc trước ta đã nói như thế nào, ta đã nói, mạng ngươi là của ta, chỉ có thể do ta lấy đi, bây giờ ai đồng ý để cho ngươi tự mình lấy đi!”
“Ta…không hy vọng xa vời.” Doãn Mặc Hàn nhẹ giọng trả lời ta, màu đỏ trong đôi mắt dần rút đi, trở lại màu mực trầm trầm như lúc ban đầu ta đã thấy hắn, bên trong chứa đựng mưa xuân của Giang Nam. Hắn cố gắng giơ tay lên, muốn sờ mặt của ta một cái, nhưng vẫn buông xuống.

Hắn nói giọng khàn khàn: “A Cẩn, ngươi hãy nghe ta nói…Thiều Nhi là Chiến Quỷ mạnh nhất, cho nên nàng mới bị lực phản phệ mạnh nhất từ Hóa Huyết Châu, do đó nàng chẳng những không thể khống chế Hóa Huyết Châu mà còn tự hủy hoại chính mình…nhưng ngươi không giống vậy, ngươi và mẹ ngươi không giống nhau, ngươi chỉ có một nửa…một nửa huyết thống của chiến quỷ, ngươi đừng lo sẽ chịu phản phệ lực. Hóa Huyết Châu…Hóa Huyết Châu, trước khi đi ta đã giao cho Cô Cô của ngươi, để nàng thay ngươi bảo quản…Ngươi hãy tìm nàng…ta sẽ không…sẽ không lừa ngươi. Ngươi sau này tuổi thọ lâu dài, một người vẫn rất tịch mịch…ngươi sẽ gặp người nào khác luôn mang lại niềm vui cho ngươi…chỉ cần ngươi uống Hóa Huyết Châu vào…trừ đi Chiến Quỷ lệ huyết…ngươi…có thể cùng người đó ở bên nhau…sẽ không sợ phải làm tổn thương đến họ nữa.”
“Ta đã nói, nàng chết rồi, chết rồi! Ta sẽ không yêu bất kỳ kẻ nào nữa!” Ta quát: “Ngươi đã trải qua một ngàn năm, mẹ của ta cũng đã chết một ngàn năm, nhưng ngươi có yêu người khác không! Miệng của tên khốn nhà ngươi chỉ toàn là những lời xằng bậy! Ngươi nói cho ta biết! Ngươi có thể yêu người khác được sao!”

Hắn há miệng cười một tiếng, máu trào mạnh ra: “Cho nên…ta rất hối hận. Ta nên yêu người khác, như vậy…ta mới không phạm quá nhiều lỗi lầm như thế này.”

“Doãn Mặc Hàn, ngươi câm miệng! ngươi đứng lên rời khỏi đây cho ta!”

“Bình thường, ta có thể vâng lời ngươi nói mà cút đi…bây giờ không được rồi.” hắn vươn ngón tay đầy máu không ngừng run rẩy tới đây, chạm vào lọn tóc đang rũ xuống của ta, nói: “Ngươi…ngươi có cái gì gọi là vật niệm tưởng cho ta không…bất cứ cái gì…cái gì cũng được.”
Ta bảo Mười Bốn mang kiếm đến, cắt lấy một lọn tóc dài, đặt vào lòng bàn tay của hắn.

Ngón tay hắn run rẩy không ngừng, không nắm lại được, ta cúi đầu, thắt nút vào ngón tay của hắn.

“Được, Tốt lắm.” Hắn nắm lọn tóc dài kia, ánh mắt sáng rực nhìn ta, khẽ nói: “Thiều Nhi, tốt quá, ta cuối cùng…cuối cùng cũng có thể đến gặp nàng rồi. Xuống dưới đó, ta chỉ xa xa nhìn nàng cùng Thương Phách…”

Ta ngây người nhìn hắn.

“…Sẽ không quấy rầy các người.”

Nói xong mấy lời này, tay hắn không còn run rẩy nữa, chỉ lặng lẽ nắm hờ lọn tóc dài.

Ánh đèn nhu hòa trong lều chiếu lên gương mặt ôn nhuận của hắn.

Đôi mắt cất chứa mưa xuân của hắn từ từ khép lại.

Hạt bụi ngàn năm, cuối cùng cũng đã về nơi an nghỉ.

Ta đứng dậy, yên lặng hồi lâu rồi nói: “Mang Lang Gia tướng quân trở về lều của hắn, tắm rửa thay quần áo, bản tính hắn ưa sạch, để hắn ra đi được sạch sẽ một chút.”
Tạ Chẩn nói: “Điện hạ, khi tướng quân còn sống đã căn dặn, nếu như ngài ấy chết, mong điện hạ có thể táng ngài ấy vào Hoàng Đô.”

“Cho phép.”

Ta Chẩn khom người hành lễ, cùng một gã Chiến Quỷ khác mang thi thể của Doãn Mặc Hàn ra khỏi lều.

Ngồi xuống bên cạnh bàn, Mười Bốn thay ta rót một chén rượu.

Ta nâng chén rượu, hướng ngoài lều nói: “Mang những người ở bên ngoài vào đây.”

Rất nhanh, mấy tên bị mưa làm thấm ướt bị giải đến, đen kịn một mảng lớn quỳ trước mặt ta, phần lớn đều đầu tóc rối bời, có vẽ nhếch nhác không chịu được. Đứng đầu là một kẻ nọ tóc bạch kim xõa ra, một thân áo đen, bị Thần Hoàng thị vệ đè trên nền đất, không thể tự giãy giụa, miệng bị nhét khăn mềm, phát ra ư a những tiếng không rõ ràng.

Trừ Quỹ Trĩ, còn lại những người quỳ dưới đất ta đều không biết là ai.
Ta ngồi bất động, nhàn nhạt liếc nhìn Quỹ Trĩ, nói: “Lấy khăn ra, để nàng ta nói.”

Một tên thị vệ thưa: “Điện hạ, bởi vì nàng ta lớn tiếng mắng chửi điện hạ, lời lẽ dơ bẩn, hạ thần mới che miệng lại, tránh để làm bẩn lổ tai của điện hạ.”

“Không sao, cứ để nàng mắng.” Ta nói.

Khăn mềm được tháo ra, trói buộc sau lưng của Quỹ Trĩ cũng lỏng từng chút, lúc này nàng mới có thể ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn ta, nói: “Tiện nhân.”

Ta cúi đầu cười một tiếng, từ từ nhấp rượu.

Vẻ mặt nàng càng phát ra căm hận, cắn răng nói: “Ngươi cũng chỉ dựa vào tên nam nhân Doãn Mặc Hàn đã mang một nhóm Chiến Quỷ kia đến giúp ngươi, dựa vào Thần Hoàng và Nhược Diêu người đông thế mạnh, nếu đơn độc chiến đấu, ngươi không thể thẳng nổi ta! Ngươi còn có thể ở đây ung dung được sao?”
Ta nhẹ cười một tiếng, đứng lên, đi tới trước mặt nàng, gở bạch lăng che mắt xuống.

Những ngày qua ta luôn che đi như vậy, đã quen rồi, lần này đôi mắt đột nhiên đến trước mặt hù doạ Quỹ Trĩ , nàng nhìn thấy đôi mắt ta toàn màu đỏ rực, sắc mặt tái  nhợt, vô thức lui về phía sau.

Ta cười khinh bỉ, đến gần nàng một chút, nói: “Có thể dựa vào bọn họ, đó cũng là bản lãnh của ta, có tư cách để dựa vào, sao ngươi không dựa vào đi? Chuyện khác, nói về đơn độc chiến đấu, ngay cả khi ta che đôi mắt này lại rồi đánh với ngươi, thì bây giờ ngươi cũng không thắng được ta. Ngươi nhất định sẽ thua to.”

Nàng định phát giận, ta giơ tay lên, tát nàng một bạt tay.

Nàng bị ta đánh đến mờ mịt không biết gì, khóe miệng chảy máu.

“Một tát này, là thay cha ta, Thương Phách đánh ngươi. Người tàn nhẫn sát hại, cắt thịt moi tim, nấu máu đun thịt, cát ra mà ăn, chỉ tính riêng chuyện này cũng đủ để cho ngươi chết không chỗ chôn rồi.”
Ta giơ tay, lại một bạt tay lên mặt: “Một tát này, là thay ngàn vạn tộc nhân đã chết kia đánh ngươi, bọn họ đều là những người không tranh với đời, trên kính mẹ cha, giữa đối thê tử, dưới nuôi con cái. Vốn dĩ đã có những ngày an ổn thư thả ở Cổ Thành, chính lúc ấy thì bị sự tham lam của ngươi hủy đi trong một buổi sáng.”

“Bốp” Một âm thanh vang dội, cái bạt tay thứ ba, đánh vào mặt bên trái của nàng, gò má của nàng sưng lên rất to.

“Cái bạt tay cuối cùng này, là thay Côn Luân cùng thất thúc, hai người đã chết oan dưới tay ngươi. Ngươi vì muốn cướp đoạt Tam Khí, mà lại hạ độc thủ với họ như vậy, phóng hỏa hủy đi Huyên Hoa Hiên. Ngươi cũng biết là hai chân Côn Luân tật nguyền, đi đứng bất tiện, người còn phóng hỏa đốt người! Người nuôi ta suốt mười năm, mười năm! Mười năm ân tình nuôi dưỡng của nghiêm sư dưỡng mẫu, ngươi là loài súc sinh vô lương tâm, ngươi làm sao mà hiểu được!”
Quỹ Trĩ nhếch môi, cười bừa như điên, cười xong mới nói: “Cái bạt tay cuối cùng của ngươi đó ư? Tại sao không phải là vì thay vị Lạc Thần mà ngươi luôn tâm tâm niệm niệm đó đánh ta?”

Ta lạnh lùng cười: “Ngươi xứng sao?”

Quỹ Trĩ sững sốt, đột nhiên điên dại hét to: “Nàng chết rồi! Chết rồi! Ta biết, bây giờ nhất định là ngươi sống không bằng chết! Dù ngươi có ra vẻ như vậy, nhưng thực sự thì trong lòng đau đến không thể đau hơn, ngươi có gϊếŧ chết ta, lật ngược cả Yên Vân Hải, ngươi cũng không thể tìm được nàng dù chỉ là một sợi tóc! Suy cho cùng, ngươi vẫn thua!”

Mặt ta trầm xuống, liếc nhìn nàng.

Mười Bốn ở một bên vội vàng quỳ xuống, nói: “Điện hạ, trước khi đi, Ti Hàm đại nhân đã dùng mọi cách nhắc nhở, xin điện hạ đừng tức giận, tránh động lệ khí.”
Ta hít sâu một hơi, xiết ngón tay đến kêu khanh khách, cuồi cùng cũng từ từ buông ra.

Lúc này, một cô nương mặc chiếc áo mỏng quỳ bên cạnh Quỹ Trĩ nhẹ giọng nói: “Có phải tên của ngươi là Sư Thanh Y?”

Ta sững sốt, không khỏi nhìn nàng nhiều lần.

Mi mắt nàng bình thường nhu hòa, rất có khí chất, trên người những người khác đều loang lỗ vết máu, nàng lại không giống như vậy, trên người chỉ bị mưa thấm ướt, chưa hề bị thương.

Ta hướng một bên thị vệ ý hỏi, thị vệ kia đáp: “Cô nương này là người trị thương cho phe địch, bị hạ thần bắt trói mang về. Điện hạ đã phân phó những ai nộp vũ khí đầu hàng đều không thể động đến, lúc ấy hạ thần thấy nàng cũng không phản kháng, nhìn như trói gà không chặt, nên mới mang nàng cùng trở về, chưa từng thương tổn nàng.”
Sau đó ta gật đầu, nói: “Phải, tên của ta là Sư Thanh Y.”

Cô nương nọ khẽ mỉm cười, bảo: “Thiếp là Diệp Nhân Tâm, là một đại phu. Những ngày qua trong khi trị thương cho Lạc cung chủ, trong cơn mơ màng, luôn nghe nàng nhắc đến cái tên này, thiếp không khỏi có chút lưu ý mà nhớ cái tên này.”

Nàng vừa dứt lời, ta cảm thấy trời đất như đang xoay chuyển, đáy lòng dâng lên sự vui sướng cùng kinh ngạc, dâng trào đến làm tạng phủ của ta muốn tê liệt.

Vô tình làm ta lơ đãng đứng không vững phải lui về phía sau mấy bước, được Mười Bốn ở bên cạnh đỡ lấy.

Nàng vẫn còn sống.

Nàng…nàng vẫn còn sống!

Lần này Quỹ Trĩ hoàn toàn điên dại, lớn tiếng mắng: “Diệp Nhân Tâm, con tiện nhân này, ngươi dám phản bội ta, ta thành quỷ cũng sẽ không ta cho ngươi!”

Diệp Nhân Tâm đối với những lời mắng chửi của Quỹ Trĩ như điếc tai không nghe thấy, chỉ cười nhạt nói: “Đêm qua Lạc cung chủ đến thiếp lấy ít đồ, để nàng có thể thuận lợi rời khỏi Yên Vân Hải. Lần này người lãnh binh tiến vào, Yên Vân Hải hỗn loạn, nàng là một nữ nhân thông minh, sẽ nhân cơ hội này mà bỏ trốn. Thiếp nghĩ giờ phút này, nàng có thể đã đến được Quỷ Lâm của Yên Vân Hải, Quỷ Lâm đã nói có thể thông ra ngoài, Sư cô nương, nếu ngươi không đi, nàng sẽ đi mất.”
Ta không chần chờ nữa, lấy một thanh trường kiếm ở một bên, vén rèm ra, nói: “Sai người tới đây, theo ta đến Qủy Lâm nhanh lên!”

Sau lưng truyền tới tiếng gào thét của Quỹ Trĩ: “Ngươi đi cũng vô ích! Quỷ Lâm sát cơ tứ phía, nàng bây giờ chỉ là một người sắp chết, làm sao mà nàng ra được! Ngươi đi cũng chỉ nhìn thấy một cái xác mà thôi, ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được nàng! Ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được nàng!”

Ta không để ý, dẫn đầu đoàn người tiến vào mưa bão bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play