Ta gần đây rất hay buồn ngủ.

Đại khái là cách ngày chú ấn phát tác đã gần kề, thân thể càng thêm hư nhược, có chút không chịu đựng được, chỉ đành dựa vào giấc ngủ để giảm bớt một ít. Có lúc mơ màng ngủ được lâu lắm, sau khi tỉnh lại, nhìn ngọn đèn dầu trong phòng ngủ, mới giật mình, nhớ tới gương mặt trong suốt nhu hòa của nàng, lại bắt đầu hối hận, bản thân lẽ ra nên ngủ nhiều thêm chút nữa.

Ngủ nhiều thêm một chút, cũng sẽ không cần nhớ đến nàng nhiều lần như thế.

Ta biết, nhớ nàng nhiều hơn một khắc, thân thể cũng tựa như suy sụp nhanh hơn một chút. Ta không muốn thân thể mình suy sụp nhanh như thế, ta muốn giữ lại cái mạng này của mình tốt một chút, sống trêи thế gian này nhiều thêm vài ngày, để cùng nàng nói lời tạm biệt.

Vì vậy, đáy lòng ta thà rằng ít nhớ nàng một chút.

Có những ngày, ta vẫn chưa từng ra khỏi phòng ngủ Thiền Điện, phần lớn thời gian đều tựa trêи giường, cũng không biết được bên ngoài cụ thể là sắc trời gì nữa. Là ban ngày, hay là đêm tối, ta cũng không có một khái niệm rõ ràng, dù sao trong Thiền Điện, bất luận lúc nào, đều là đèn đuốc sáng trưng.

Mãi đến một đêm ta tựa trêи gối mềm nghỉ ngơi, Chu Du nhẹ nhàng đến đẩy vai ta, ta mở mắt ra, nghe thấy tiếng tí tách bên ngoài, liền hỏi: “A Du, trời mưa sao?”

“Đúng vậy, Cung Chủ. Ngày xuân nước mưa luôn rất dồi dào.”

Ta tỉ mỉ nghe tiếng mưa, lẩm bẩm: “Đúng là mùa xuân rồi.”

Trong ấn tượng luôn lưu lại cảnh trí tuyết trắng trắng xóa, trong lúc ngẩn ngơ, ta vẫn luôn cho rằng bên ngoài vẫn là ngày đông.

Nàng ngồi xổm trêи tuyết đắp hai người tuyết, bộ dáng tuyết trắng rơi xuống đầy người, ta vẫn luôn nhớ rõ.

Chu Du cẩn cẩn dực dực trả lời ta: “Cung Chủ trở về, cũng đã nhiều ngày, bên ngoài hiển nhiên cũng đã vào xuân. Trong tiết xuân, Cung Chủ thân thể không khỏe, chi bằng chú ý nhiều hơn, tránh để nhiễm xuân hàn. Sau này chớ nên tựa trêи gối ngủ như vậy, chăn mền rất dễ bị trượt xuống.”

Ta nhẹ giọng nói: “Hảo.”

Tuy là đáp lời như vậy, ta lại nhắm mắt lại, lại có chút buồn ngủ. Chu Du vội vã ôm lấy eo ta, đỡ ta ngồi lên, dịu dàng nói: “Cung Chủ, vừa mới tỉnh, ngươi sao lại ngủ rồi.”

“Có lẽ là do xuân mệt mỏi thôi.” Ta thản nhiên nói.

“Cung Chủ không nên ngủ mãi, ngày ngủ, đêm ngủ, người dễ ngủ đến mơ hồ, thân thể cũng sẽ trở nên không linh hoạt.”

Chu Du nói không sai, gần đây ta dường như ngủ suốt.

Quỹ Trĩ từng đến Thiền Điện nhìn ta rất nhiều lần, thấy ta đang ngủ, ngồi một hồi, chờ tới không kiên nhẫn, liền sẽ rời đi. Diệp Nhân Tâm thay ta gạt nàng, nàng vẫn cho rằng ta không thể nói chuyện, ngay cả lúc ta tỉnh, nàng cằn nhằn lải nhải, hoặc châm chọc, hoặc nói móc, hoặc thị uy, hoặc mềm mỏng, ta cũng chưa bao giờ đáp lời nàng.

Dần dần, hứng thú nói chuyện của nàng bị ta đè xuống.

Ta hiểu tính khí như trẻ con của nàng, ở trước mặt ta, vẫn luôn có chút ấu trĩ kỳ lạ. Nàng từ nhỏ đã là như vậy, nếu ta biểu hiện ra bất luận cái gì oán ghét nàng, hoặc là tỏ ý tuyệt vọng, nàng sẽ càng thêm hài lòng. Ngược lại ta không nói tiếng nào như vậy, biến thành một kẻ câm ham ngủ, quả đấm của nàng từng quyền đánh vào cây hoa, tất nhiên cảm thấy vô cùng tẻ nhạt vô vị.

Sau này, lời của nàng càng ngày càng ít, cuối cùng bất quá chỉ còn vài câu mà thôi.

Kết quả này, quả thật ra khiến ta vui mừng.

Cuối cùng, phần lớn thời gian nàng cũng chỉ là ngồi ở bên cạnh ta, gắt gao trừng mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng, dường như hận không thể mang ta lập tức xé xác ăn vào bụng.

Ta mặc cho nàng nhìn, không bao lâu lại nghiêng người ngủ mất.

Nàng chung quy cũng không có thể thực sự ăn ta.

Chu Du cầm châm khều lên vài tim đèn dầu, ngược lại lại nói: “Cung Chủ, a Du đi chuẩn bị nước nóng, cho ngươi tắm rửa nghỉ ngơi. Lần này đổi đến Thang Điện tắm rửa, đi bộ một chút, thân thể Cung Chủ cũng có thể linh hoạt một chút.”

Ta nghĩ một lúc, nói: “Cũng tốt.”

Nước nóng chuẩn bị hồi lâu, mới xem như thoả đáng. Chu Du ở trêи người ta khoác một cái áo choàng lông thật dày, đẩy cửa ra đi tới hành lang, một tay bung dù che đi nước mưa bên ngoài thổi tới, một tay đỡ bên eo ta, dọc theo hành lang quanh co đi tới Thang Điện nối liền với Thiền Điện phía trước.

Bọn Tu La tử sĩ Yên Vân Điện phái tới canh giữ ở chỗ khá xa, trong ngoài phòng ngủ là nơi ta hằng ngày sinh hoạt, Quỹ Trĩ vẫn chưa để cho bọn họ tới gần.

Bên ngoài đã vào đêm u ám, mưa xuân tí tách rơi xuống, có gió lạnh thổi tới mưa phùn, lướt qua trêи mặt, đúng là lạnh lẽo thấu xương.

Ta bước đi có chút bất ổn, cúi đầu cười tự giễu: “A Du, ta ngay cả bước đi cũng phải nhờ ngươi đỡ, qua vài ngày nữa làm sao đi được ra ngoài?”

Chiếc dù trong tay Chu Du thoáng nghiêng xuống, ngạc nhiên nhìn ta: “Cung Chủ.”

“Ta vẫn là muốn rời khỏi Yên Vân Hải.” Thanh âm của ta xen lẫn trong tiếng mưa xuân, đặc biệt nhỏ nhẹ: “Thời gian đã không còn nhiều, ta muốn ra ngoài gặp một người.”

Chu Du nói: “Cung Chủ đi nơi nào, ta liền đến đó. Cung Chủ muốn rời khỏi, nếu là không đi nổi, a Du liền cõng người đi.”

“Chỉ có hai người chúng ta, ngươi không biết võ công, ta cũng coi như là phế nhân, đi không được vài bước, hai chúng ta nhất định sẽ lại bị bắt trở về.” Ta dừng bước, nói: “Sự kiên nhẫn của Quỹ Trĩ, đã sắp đến cực hạn rồi. Nếu lần này chúng ta trốn đi thất bại, kết quả là không cách nào tưởng tượng được.”

“Nếu lại bị bắt trở về, Chủ Thượng cũng sẽ không động Cung Chủ. Cùng lắm sẽ chỉ giết a Du mà thôi.”

Thần tình nàng rất là ngây thơ, lồng đèn treo dọc hành lang ánh sáng nhu hòa chiếu đến nàng, nét mặt không có nửa điểm sợ hãi.

Ta liếc nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Biết nàng sẽ giết ngươi, ngươi còn cười đến vui vẻ như vậy. Ngươi không sợ sao?”

“Cung Chủ, ngươi sợ sao? Ngươi sợ ta sẽ chết sao?”

“Sợ.”

“Ta cũng sợ, chết nhất định rất đau, a Du từ nhỏ cũng rất sợ đau. Thế nhưng a Du đã sống lâu quá rồi, rất lâu rất lâu, nếu thật sự chết, mà còn vì Cung Chủ mà chết, kỳ thực cũng không có gì đáng tiếc nuối. Ta sống lâu như vậy, cuối cùng được gặp lại Cung Chủ, ta kỳ thực có lời rồi.”

“Ngươi là cô nương ngốc.” Ta nhìn ánh mắt của nàng, nói: “Sống lâu như vậy, lại dường như cũng không có lớn lên, còn ngốc như vậy.”

Chu Du nở nụ cười có chút ngây thơ.

Trong lúc nói những lời này, đã đến trước cửa Thang Điện. Chu Du đem cây dù xếp lại, cởi giày vớ, đóng cửa lớn Thang Điện lại, dẫn ta đi tới thảm nhung lót trêи mặt đất.

Trong bồn tắm nhiệt khí lượn lờ, Chu Du nhìn chung quanh, nói: “Những tỳ nữ chuẩn bị nước tắm trước kia, ta đã đem các nàng sai đi cả rồi, Cung Chủ người an tâm tắm rửa là được, không có người khác ở đây.”

Nàng tới gần, định giúp ta cởi áo, bị ta nhẹ giọng cự tuyệt: “Ta tự mình làm. Ngươi quay lưng lại, đừng nhìn ta.”

Mắt nàng ánh sáng ảm đạm, bất quá vẫn là theo lời xoay người đi.

Ta trút bỏ hết quần áo, dọc theo bậc thang chân trần đi xuống, chậm rãi đi vào trong bồn nước nóng.

Chờ sau khi ta xuống nước, Chu Du lúc này mới đi tới, ngồi xuống cạnh bậc thang, chống cằm nhìn ta phía dưới, có chút ủy khuất nói: “Cung Chủ đây là thế nào? Sau khi trở về, hình như có chút bất đồng với trước đây, trở nên ghét bỏ a Du rồi. Xưa nay đều là a Du hầu hạ Cung Chủ tắm rửa, giờ đây Cung Chủ ngay cả thân thể yếu đuối, như là lau thân thể, hoặc là chăm sóc bên người các loại tắm rữa hầu hạ, ngươi ngược lại không cho ta làm, lúc thay quần áo, cũng luôn bảo ta xoay qua chỗ khác. A Du nhìn thân thể của Cung Chủ ngươi, sẽ bị đau mắt sao? A Du trước đây cũng không phải chưa từng nhìn qua.”

Ta nhất thời chẳng biết làm sao giải thích với nàng. Lát sau mới nói: “Ta năm đó sau khi ra ngoài, vẫn luôn một mình, đã không còn thói quen có người hầu hạ bên cạnh như vậy nữa. Không phải lỗi của a Du ngươi.”

“Thật sao?”

“Một nửa là thật.”

“Vậy còn một nửa là cái gì?”

Ta vốc lên một bụm nước, nghiền ngẫm một hồi, hỏi ngược lại: “A Du có để ý ai chưa?”

Chu Du lắc đầu: “Không có. Những năm gần đây vẫn có người lần lượt nói thích ta, thế nhưng a Du cũng không hề thích bọn họ.”

“Vậy ta đổi cách hỏi khác. Nếu ngươi có trượng phu rồi, ngươi có còn để nam tử khác nhìn thân thể của ngươi không?”

Chu Du đáp rất lớn tiếng, như đinh đóng cột: “Tất nhiên là không! Nếu ta thành thân rồi, tất nhiên chỉ cho phép phu quân ta xem thôi.” Dứt lời, nàng tự cảm thấy mất tự nhiên, bỗng dưng đỏ mặt.

Ta cười nói: “Chính là vậy đó.”

“Thế nhưng Cung Chủ, ta cũng không phải nam tử gì cả, ta và Cung Chủ như nhau, đều là nữ nhân. Hơn nữa, hơn nữa, Cung Chủ người còn chưa lập gia đình mà.”

Nàng nói đến đây, đột nhiên ngơ ngẩn: “Cung Chủ, ngươi. . .”

Ta nói: “Phải, ta xuất giá rồi.”

Chu Du nhìn có vẻ hoảng loạn hồi lâu, thật vất vả mới đưa tay dụi mắt, ưu tư nói: “Không ngờ Cung Chủ đã xuất giá, a Du lại vẫn chỉ là một bà cô già, còn là loại bà cô rất già rất già nữa.”

“Ta cũng là kéo dài tới lúc rất già rất già, mới lập gia đình. Thành thân còn chưa đầy một năm.”

Chu Du chợt nhẹ giọng nói: “Chẳng trách Cung Chủ lại như vậy, còn vội vã muốn đi ra ngoài, nhất định là do ngươi nhớ hắn. Cung Chủ không sợ, a Du sẽ giúp Cung Chủ.”

Ta nhìn gương mặt có chút ngớ ngẩn của nàng, đã nhiều năm như vậy, lại vẫn chỉ như đứa bé, mãi cũng không trưởng thành, bất giác mỉm cười.

Nếu không có nàng ở bên cạnh ta, ta hôm nay nửa chết nửa sống, nhất định sẽ ít đi rất nhiều tư vị.

Tắm một hồi, ta lại nhớ tới một chuyện quan trọng, mở miệng hỏi Chu Du: “Ta trước kia nhờ ngươi tìm một ngọc tượng tay nghề tốt, lấy chút sát huyết ngọc trở về giúp ta tu bổ Hồng Lý Ngọc Bội bị vỡ, ngươi đã đi làm chưa?”

Chu Du gật đầu: “Ta lén đem chuyện này giao cho Diệp Nhân Tâm Cung Chủ, Diệp Cung Chủ mấy ngày trước đã tìm người đi tu bổ rồi, nàng đáp lời nói mấy ngày này hẳn là đã tu bổ xong.”

“Như vậy, làm phiền nàng. Sau khi sửa xong, ngươi liền nhanh chóng đem Ngọc bội trả lại cho ta, đồng thời tặng ít tạ lễ cho Diệp Nhân Tâm.”

“Dạ.”

Bên ngoài trời mưa rất lớn, cho dù cửa Thang Điện đã đóng, tiếng mưa rơi vẫn nghe được rõ ràng.

“Cung Chủ, a Du cùng người nói chuyện, người chớ nên ngủ khi đang tắm.”

“Hảo.”

“Hôm qua Cung Chủ bảo ta đi tìm Diệp Cung Chủ, bảo nàng lúc điều chế thuốc, kê thêm một ít thuốc tị trừ chướng khí trong đó. Diệp Cung Chủ cái gì cũng không nói, cười híp mắt đáp ứng, thế nhưng a Du không hiểu. Tại sao muốn kê thuốc tị trừ chướng khí?”

“U Đàm chướng khí rất nặng, sau này ta phải xuất nhập U Đàm một chuyến, cho nên cần uống chút thuốc chuẩn bị.”

“Thế nhưng Cung Chủ thuở nhỏ đã ra vào U Đàm thuần thú, vốn không sợ chướng khí mà.” Chu Du nói, hậu tri hậu giác hiểu ra, buồn bã nhẹ giọng nói: “Ta đã quên, Cung Chủ thân thể hiện tại không khỏe, không giống lúc xưa, không chống cự nổi.”

“Ân.”

“Cung Chủ tại sao muốn đi U Đàm? U Đàm thật đáng sợ, bên trong có nhiều Phệ Tâm Cổ như vậy, còn có quái vật khác. Ta nhớ trước kia Chủ Thượng rất giận dữ, từng bức Cung Chủ vào đó cho Phệ Tâm Cổ làm máu người dẫn cổ, liên tục mất máu suốt vài tháng, sau khi ra ngoài mặt trắng như tờ giấy, ta sợ đến mức đứng run cầm cập, ta khi đó còn tưởng rằng Cung Chủ người sẽ chết.”

“Quỹ Trĩ sẽ không để cho ta chết, nàng chỉ muốn cho ta chịu chút cực khổ mà thôi.” Ta tựa lưng vào mép bể tắm, nhắm mắt lại, nói: “Ta đi U Đàm tìm người giúp đỡ. Không có người giúp đỡ, ta hôm nay cái bộ dáng này, làm sao đi được đây?”

“Trong U Đàm có người giúp đỡ sao? Trong đó hình như không có người.”

“Có người giúp đỡ. A Du ngươi không biết đó thôi.”

Chu Du lúc này mới yên tâm lại: “Vậy là tốt rồi. Ba người đi, dù sao cũng tốt hơn hai người.”

Nàng lại dịch người xuống mấy bậc thang, cầm khăn mềm thay ta nhẹ nhàng chà lưng, một mặt nhẹ giọng nói: “Cung Chủ, người thật thơm.”

Lạc Thần, ngươi thật thơm.

Trong hoảng hốt, nhớ lại có người lúc thay ta lau thân thể, từng giả vờ không nghiêm túc mà nói như thế.

Nàng khi đó đại khái là muốn trêu đùa ta một chút, chỉ tiếc rằng, lúc nói câu này, mặt lại vẫn đỏ như hoa đào.

Nàng không biết được, lúc trêu đùa nếu đỏ mặt, hiệu quả sẽ giảm đi nhiều.

Lồng ngực căng thẳng, ta bật người dậy, thấy có máu từng giọt lớn rơi vào trong nước nóng, tơ máu rất nhanh liền tan ra, ẩn trong sương mù trắng xóa.

Ta bất động thanh sắc đưa tay vốc chút nước, lau đi vết máu bên môi.

Chu Du đến xoay vai của ta, do dự nói: “Cung Chủ. . . Ngươi khóc sao.”

“Sao có thể. Nước nóng trong bể tắm bắn trúng mà thôi.”

“Cũng đúng. Ta từ nhỏ đến lớn, xưa nay chưa từng thấy Cung Chủ khóc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play