Trước kia ta cho rằng Hoa Tích Nhan là không hy vọng Vũ Lâm Hanh đi gặp sư phụ của nàng, tránh cho mang đến hiểu lầm không cần thiết và phiền phức. Hiện tại nhìn lại, nàng thật ra rất mong muốn Vũ Lâm Hanh với nàng cùng đi Thanh Huyên gặp sư phụ nàng, thế nhưng, nàng lại không muốn để cho Vũ Lâm Hanh biết được quan hệ thầy trò bọn họ, mà là lấy “Một vị bằng hữu” để thay thế.
Hoa Tích Nhan lại hướng ta nhìn thoáng qua, cũng hướng Lạc Thần bên kia nhìn một chút, nét mặt nhu hòa, có vài phần khẩn cầu. Lạc Thần nét mặt không có biểu thị gì, biểu tình vẫn rất nhạt, thế nhưng ta hiểu được, nàng hẳn là trong lòng cùng ta đang có ý tưởng cùng thắc mắc giống nhau, có thể nàng một tiếng cũng không nói ra, rất rõ ràng nàng là muốn để lại cho Hoa Tích Nhan một lối thoát.
Hoa Tích Nhan làm như vậy luôn luôn có đạo lý riêng của nàng, Vì vậy ta cũng quyết định không nói thêm gì nữa.
Vũ Lâm Hanh đâu hiểu được suy nghĩ của ba người chúng ta lúc này, tùy ý nói: “Ta vốn là nghĩ đem việc trong cốc tạm thời bỏ xuống, đi ra ngoài giải sầu, mở mang hiểu biết ngắm cảnh núi sông, ngươi đã muốn đi, ta ngược lại cũng muốn đi. Chỉ là không hiểu được ở Thanh Huyên, có ngắm cảnh được hay không?”
Lạc Thần tiếp lời Vũ Lâm Hanh nhẹ giọng nói: “Thanh Huyên là một thôn trấn rất đẹp, rất tốt để du ngoạn.”
Vũ Lâm Hanh nhíu mày: “Ma quỷ, nghe ngươi nói thế, ngươi trước đây đã đi qua?”
Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu: “Đã từng đi qua hai lần, lần thứ hai ở lại hồi lâu.” Thanh âm của nàng rất nhẹ, biểu hiện trêи mặt mang theo chút buồn.
Ta hướng Lạc Thần nói: “Ta nhớ ngươi đã từng đề cập qua Thanh Huyên, dường như là ngươi từng tại nơi đó gặp được một cô nương, ngươi là ở Thanh Huyên cùng tiểu cô nương kia cùng một chỗ sao?”
Lạc Thần nói: “Đúng vậy.”
Ta đây trở nên thích thú, Lạc Thần đã từng ở Thanh Huyên, làm ta đối với Thanh Huyên cũng muốn tới. Có thể đi đến những nơi nàng trước đây đi qua nhìn một cái, với ta mà nói là một chuyện rất đáng mong chờ.
Ta nói: “Ngươi lúc trước nói tiểu cô nương kia được ngươi tìm kiếm, nàng hiện tại đang ở nơi nào, có muốn trở về Thanh Huyên nhìn một cái không? Ta thấy ngươi một năm nay, cũng không cùng ngoại nhân từng có liên hệ, ngươi cùng nàng có vẻ tình cảm rất tốt, ngươi chẳng lẽ không muốn gặp lại nàng?”
Lạc Thần nhìn con mắt của ta, mỉm cười: “Tất nhiên là muốn gặp. Lần này đi Thanh Huyên nói không chừng còn có thể gặp gỡ nàng.”
Ta cũng cười nhẹ, trong lòng thay nàng cảm thấy tự đáy lòng vui mừng. Nàng phụ mẫu đều mất, thân tỷ tỷ đã không còn trêи thế gian, ít có người làm bạn, tới tới lui lui bất quá chỉ cùng chúng ta mà thôi, hôm nay chung quy còn có một người có ý nghĩa với nàng, luôn cảm thấy đúng là chuyện tốt.
Vũ Lâm Hanh vỗ tay nói: “Như vậy cũng tốt, ngươi đã ở Thanh Huyên thì sẽ có bạn cũ, ta cũng có bạn làm ăn, cùng nhau đi chơi đùa giỡn.”
Ta khoát tay áo nghiêm mặt nói: “Ai, yêu nữ ngươi là đi chơi, chúng ta là phải đi lo công việc.”
Vũ Lâm Hanh xem thường, cúi đầu, lấy đũa gắp thức ăn: “Các ngươi đi lo công việc, bỏ hết đi cho ta.”
Ta không thèm nói lại, chỉ là cười, Hoa Tích Nhan lại đối với ta dùng ánh mắt cảm kϊƈɦ.
Cứ như vậy nói chuyện phiếm, nhoáng cái đêm đã khuya, Vũ Lâm Hanh gọi đệ tử đang làm nhiệm vụ trong cốc đem trong phòng tàn cục thu dọn xong, lập tức đứng dậy, che tay ngáp: “Đêm đã khuya, ta phải trở về nghỉ ngơi. Ngày tốt như vậy, nếu là ở trong phòng các ngươi lâu hơn, ta sợ có vài người không vui, ha ha. Ma quỷ, ngươi nói có phải thế không?”
Lạc Thần nhãn thần nhẹ nhàng đáp: “Chính xác.”
Vũ Lâm Hanh hừ nói: “Ngươi người này quá trực tiếp, cũng không chịu giả bộ một chút, mất hứng quá. Họ Hoa, chúng ta đi, không nên ở lại quấy rầy.”
Hoa Tích Nhan lại cười nói: “Được, đi thì đi.”
Ta mặt có chút hồng, bốn người cùng nhau đi ra ngoài cửa phòng, ta nói: “Trở về nên mang theo dù, trêи đường trở về nếu như tuyết có rơi, coi như có cái che chắn.”
Hoa Tích Nhan nói: “Có mang theo, để ở ngoài cửa phòng.”
Đi tới bên ngoài phòng, do lúc nãy sưởi ấm hồi lâu bên cạnh bếp lửa, bên ngoài không khí lạnh như băng, lại mang theo vài phần nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ thú vị. Tuyết cũng chưa rơi, trêи mặt đất đắp một tầng tuyết đọng thật dày, hơi hiện lên chút ánh sáng.
Vũ Lâm Hanh hướng ta và Lạc Thần phất tay: “Đi.”
Hoa Tích Nhan lại hướng hai người chúng ta gật đầu: “Sư Sư, Lạc cô nương, mới vừa rồi đa tạ.”
Ta hiểu được ý của nàng, cười nói: “Không có gì, trêи đường cẩn thận.”
Sau khi nói lời từ biệt, Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan sóng vai mà đi, trở về nơi ở. Hoa Tích Nhan một tay cầm đèn lồng, Vũ Lâm Hanh trong tay lại mang theo hộp đựng thức ăn, hai thân ảnh cao gầy mảnh khảnh ở giữa ánh sáng hồng nhẹ, đặc biệt yên tĩnh, dưới chân cái bóng đổ dài trêи mặt đất, càng lúc càng xa.
Ta đứng tại chỗ nhìn một lúc, lúc này mới quay đầu đi: “Mới vừa rồi Tích Nhan rốt cuộc là có ý gì, nàng đã muốn Vũ Lâm Hanh cùng chúng ta cùng nhau đi đến Thanh Huyên, rồi lại không muốn báo cho Vũ Lâm Hanh biết mục đích chuyến đi này, là vì mời sư phụ nàng giúp ta xem bệnh, chỉ nói để vấn an một vị cố nhân.”
Lạc Thần trầm ngâm một hồi, mới nói: “Chắc là nàng có chút lo lắng thôi. Nàng cố ý hướng Lâm Hanh giấu diếm thân phận sư phụ nàng, chỉ sợ là Lâm Hanh nếu biết được người nọ đúng là sự phụ nàng, lại miên man suy nghĩ. Ngươi cũng hiểu được, Lâm Hanh đối với sự tồn tại chiếc chuông của Tích Nhan cô nương vẫn rất lưu ý, coi như cùng kẻ thù nhà nàng có quan hệ, khó bảo toàn nàng sẽ không nghĩ tới chuông kia là. . .” Nói đến đây, dừng lại, không nói thêm nữa.
Ta nói: “Ngươi cũng nghĩ như vậy? Thế nhưng ta luôn cảm thấy khả năng này không lớn. . .”
Lạc Thần nói: “Ta không biết, chớ có suy nghĩ nhiều. Bất quá nhìn biểu hiện của Tích Nhan cô nương mới vừa rồi, đoán trước việc mà nàng phải làm chính nàng tự biết suy xét, chúng ta chỉ cần yên lặng. Hơn nữa ta cũng hiểu được Tích Nhan cô nương cũng đã sắp xếp thỏa đáng, Lâm Hanh lần này đi cùng chỉ vì giải sầu, rất nhiều việc nàng đã trải qua, vui vẻ kɧօáϊ hoạt mới tốt, nên cũng không cần phải biết về sư phụTích Nhan cô nương làm gì.”
“Ân.” Ta nhẹ gật đầu, đột nhiên cảm giác trêи cổ một mảnh lạnh lẽo, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Tuyết lại rơi.”
Lạc Thần nói: “Nếu tuyết rơi, chúng ta mau trở lại phòng thôi, chớ có để bị lạnh.”
Ta lắc đầu: “Chút tuyết mà thôi, ta muốn đ dạo một lúc.”
Nàng cười nhẹ: “Ngang bướng, có cái gì cần đi dạo đây.”
Ta không có đáp nàng, nhưng trong lòng cảm thấy không khỏi nhẹ nhõm sung sướиɠ. Hoa tuyết từ rất cao trêи bầu trời đáp xuống tinh tế vỡ ra, trêи hành lang lúc có lúc không hiện ra vài ngọn đèn đỏ thẫm, màu đỏ của đèn chiếu vào ngân bạch trêи mặt tuyết, tựa như ảo mộng.
Lạc Thần một thân bạch sắc hồ cừu, đứng ở trong tuyết nhìn ta, phía sau đèn rọi chiếu, dưới chân lại đạp tuyết quang, khiến cho thân ảnh cao gầy của nàng nhuộm vài phần cảm giác mê hoặc.
Ta ngồi chồm hổm, viên tròn hai người tuyết, chậm rãi nặn. Lạc Thần đi tới, dưới chân tuyết đọng vang xào xạt, cúi người xuống, thấy ta ống tay áo kéo trêи mặt đất, liền giúp ta nâng lên nói.
“Nặn cái gì?” Nàng hỏi.
Ta đem viên tuyết tròn tròn dời đến trước mắt nàng: “Ngươi đoán.”
“Con chó nhỏ.”
“Nói càn.”
“Con mèo nhỏ.”
“. . . Nhãn lực thật kém.” Ta liền nặn mấy cái, nặn ra một đầu: “Rõ ràng cho thấy hai người, ta và ngươi.”
“Quá xấu. Ta là xấu như vậy?” Nàng mâu quang lóng lánh, ra vẻ đưa tay sờ sờ mặt mình.
“Có đầu có mình thì sẽ thành thôi.” Đem hai tiểu người tuyết cận thận đến trước mặt, mặt mày miệng mũi cũng không có, một viên trong suốt, liền nhìn tới có chút ngờ ngẩn. Nhìn một lát, ta đem người tuyết đặt vào trong tuyết: “Đặt nó ở đây, ngày mai ta vừa ra khỏi cửa, là có thể nhìn thấy được chúng.”
Nàng xoa nhẹ tóc của ta: “Ban đêm tuyết lớn, sáng sớm ngày mai, cái gì cũng sẽ bị che mất.”
Ta suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ta đặt ở trêи bậc thang.” Quay trở về, đem hai người người tuyết đặt song song ven bậc thang, sau khi đặt xong, vuốt tuyết đọng trêи tay, nói: “Được rồi, chúng ta trở về nhà thôi.”
Lui lại mấy bước, thắt lưng lại bị Lạc Thần ở phía sau nắm chặt, nàng hai tay nâng ta, đem ta chặn ngang.
Ta mặt đỏ bừng, cúi đầu khẽ kêu lên: “Ngươi là. . . Làm cái gì đấy?”
Nàng khóe môi cười cười: “Đương nhiên là ôm ngươi, không nhìn ra?”
Ta đưa tay vòng lên cổ của nàng, có chút lo lắng nói: “Buổi sáng ngươi ôm ta bước đi có chút không vững, ngươi. . .”
“Đó là buổi sáng, ta hơi mệt chút, hiện nay khá hơn, tất nhiên là cần đòi lại.” Nàng cúi người : “Thê tử ngoan, ta ôm ngươi quay về đi ngủ, được không?”
Ta mơ hồ đáp lời, phát hiện trêи mái tóc dài của nàng còn dính một chút nhỏ vụn hoa tuyết, liền lấy tay phất phất, qua một lúc, sợi tóc hơi loạn, nhịn không được kéo khóe miệng lén cười.
Người yêu của ta.
Nàng là ở đây.
Ta cúi đầu, ánh mắt dừng trêи gương mặt nàng, hôn xuống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quân đạo mang kính râm cầm loa hô to: “Hảo, CUT! 200 tập, ngày hôm nay đã xong, kết thúc công việc! Này, bên kia hai nữ nhân vật chính, đừng … hôn nữa, kết thúc công việc, ngày mai tiếp tục, mọi người lấy hộp cơm đi ăn cơm thôi!”
Lạc / sư: “. . .”
Quân đạo: “Đừng nhìn, không lấy hộp cơm thì không có cơm ăn.”
Lạc: “. . .”
Quân đạo: “Nữ hiệp. . . Tha mạng.”
P/s: Đã qua chương 200, Dò Hư Lăng rốt cuộc cũng đã qua chương 200!!!!!!200!!!!!! Đối với Quân đạo mà nói quả thật rất là vui mừng và xúc động (lệ rơi đầy mặt, nói năng lộn xộn…….)
Lời của editor: Bình thường mình không hay edit mấy cái đoạn “tác giả nói ra suy nghĩ của mình….”, nhưng cái đoạn này dễ thương quá nên chia sẻ cho các bạn luôn ^_^
P/s: Thực chất chương này ở bản gốc là chương 200, nhưng vì 1 vài lý do, ở bản edit này, theo thứ tự mới là 199, đề phòng các bạn nếu có ai thắc mắc “trêи dưới không đồng nhất” thì mình giải thích trước luôn 😀
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT