Ôn Nhiên suy nghĩ một lúc, cô lại lên tiếng, giọng nói hơi lạnh lùng: “Nếu chuyện này là có người tính k tỉ mỉ, tớ nghĩ, người đó là Chu Minh Phú. Ông ta biết rõ hành trình của tớ, cũng có thể dễ dàng điều tra ra bây giờ tớ đang ở trong phòng khách sạn nào. Ông ta càng biết rõ hơn việc lấy lý do ‘tai nạn xe’ có thể khiến tớ mất lý trí nhất. Nếu vừa rồi tớ vội vã rời khỏi thành phố F, ngay khi vừa ra khỏi khách sạn, liền trúng kế của bọn họ.”

Mặc dù Bạch Tiểu Tiểu cũng nghĩ đến điều này, nhưng khi Ôn Nhiên nói rõ ràng như vậy cô ấy vẫn bị sốc, sau cái chết của cha mẹ Ôn Nhiên, ông ta bức bách cô, không giấu giếm lòng lang dạ thú của mình, bây giờ Ôn Cẩm đã tỉnh, khó có thể đảm bảo ông ta sẽ không tức nước vỡ bờ!

“Nhiên Nhiên, bây giờ chúng ta phải làm sao, chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua à?”

Bạch Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đứng ở ven đường, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa khách sạn, thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu, trong xe, một người đàn ông khác xuống xe, không biết anh ta nói gì với người đàn ông đó.

Cả hai lại liếc nhìn lên lầu rồi quay lại xe, một lúc sau, chiếc xe Minibus màu đen rời đi.

Xe Minibus biến mất trong bóng đêm, Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu trở lại giường bật đèn lên, cô bình tĩnh nói: “Tiểu Tiểu, ngày mai cậu về thành phố Đà Nẵng đi.”

Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu thay đổi, không do dự dứt khoát từ chối cô: “Tớ sẽ không rời đi. Nếu Chu Minh Phú muốn hại cậu, thất bại lần thứ nhất, thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Tớ sẽ ở lại với cậu, so với một mình cậu thì mạnh hơn.”

Ôn Nhiên cảm động nhìn cô ấy, mím môi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tiểu, có lẽ Chu Minh Phú là hung thủ giết ba mẹ tớ, làm anh tớ hôn mê nửa tháng, nhưng tớ không có chứng cứ, bên phía cảnh sát cũng không có manh mối. Mấy ngày trước, anh tớ dặn tớ phải cẩn thận, vì sợ Chu Minh Phú sẽ gây bất lợi cho tớ. Chuyện vừa rồi cậu cũng thấy rồi đó.”

“Mặc dù tớ không chắc chiếc xe đó đang đợi tớ hay không, nhưng cuộc gọi đó hoàn toàn là thật. Cậu không thể ở lại đây nữa, sáng mai cậu về thành phố Đà Nẵng đi.”

Bạch Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận: “Ôn Nhiên, cậu coi Bạch Tiểu Tiểu tớ là loại người gì hả, trừ phi cậu cùng tớ trở về thành phố Đà Nẵng, nếu không, cậu về lúc nào thì tớ sẽ về lúc đó.”

“Cậu nói gì cũng vô dụng, tớ nói không đi thì sẽ không đi.”

Bạch Tiểu Tiểu nói xong, tức giận nằm xuống giường, kéo chăn quấn người lại, lại trở mình, đối mặt với Ôn Nhiên.

Nhìn dáng vẻ tức giận của cô ấy, Ôn Nhiên vô cùng cảm động, cũng bất lực, đưa tay kéo chăn của cô ấy ra, nói: “Tiểu Tiểu, cậu ló đầu ra đi, cẩn thận ngạt thở hỏng đầu đó.”

“Tớ muốn ngạt thở đấy, ngạt chết luôn đi!”

Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, cậu ở lại đi, nhưng chuyện xảy ra tối nay, cậu đừng nói cho anh tớ biết, thân thể anh ấy còn chưa hồi phục, tớ không muốn anh ấy phải lo lắng cho tớ nữa.”

Trong giây tiếp theo, Bạch Tiểu Tiểu vén tấm chăn che đầu cô ấy ra, trấn an cô bằng một nụ cười rạng rỡ: “Yên tâm, tớ sẽ không nói với anh Cẩm đâu. Mặc Tu Trần đã biết rồi, để cho anh ấy xử lí đi.”

***

Lúc Lạc Hạo Phong đến khách sạn nơi Ôn Nhiên đang ở, chiếc xe kia vừa rời đi chưa đầy mười phút. . Truyện mới cập nhật

Anh ta dừng ở cửa khách sạn gần mười phút, gọi điện cho Ôn Nhiên, biết được cô đã ngủ say, anh ta lại tìm quản lý khách sạn, xem qua camera giám sát, mới gọi điện thoại cho Mặc Tu Trần.

Mặc Tu Trần đã trở về nhà, anh vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc quần đùi dựa vào ghế sô pha, khuôn ngực đầy sức sống và gợi cảm lộ ra, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện sau làn khói thuốc, đôi lông mày lộ rõ vẻ đẹp trai.

Một tay anh cầm điện thoại di động để bên tai, tay kia cầm điếu thuốc, nghe Lạc Hạo Phong ở đầu bên kia điện thoại nói: “…Lúc tôi đến, chiếc xe đã đi rồi. Vừa rồi, tôi đã xem qua camera giám sát. Căn cứ vào thời gian chiếc xe kia xuất hiện, cùng với phản đoán hành vi của người đó, chắc là nhằm vào cô Ôn.”

Cố Khải đã nói nguyên nhân qua điện thoại, anh ấy vội vàng chạy đến ngay, nhưng vẫn chậm mấy phút.

“Nhìn rõ người nọ là ai không?”

Ánh mắt Mặc Tu Trần xẹt qua một tia hung ác, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn trước một chút, cho dù người đó là ai, dám có ý đồ xấu với người phụ nữ của anh, anh sẽ khiến người đó phải trả giá đắt.

“Ánh sáng quá mờ, không thể nhìn rõ, nhưng không cản trở việc tìm người.”

“Cậu gửi video cho tôi.”

Mặc Tu Trần gạt tàn thuốc trên tay, lạnh lùng nói.

“Được!”

Lạc Hạo Phong nhanh chóng đáp ứng, có một số chuyện Mặc Tu Trần không nhúng tay vào, rất nhiều chuyện đều là do anh ấy và Đàm Mục giải quyết, chuyện của Ôn Nhiên có thể khiến anh đích thân tham gia, xem ra anh thật sự không chỉ có quan tâm thôi đâu!

***

Cùng lúc đó, tại một phòng nào đó ở bệnh viện Nhân Dân, vẻ mặt của Chu Minh Phú ảm đạm, phân phó qua điện thoại: “Nếu Ôn Nhiên không bị lừa, vậy thì ngày mai thực hiện kế hoạch thứ hai. Đúng vậy, nhất định phải là ngày mai, có thể cô ta đã phát hiện ra gì đó, không thể đợi thêm nữa.”

Lúc trước ông ta cũng đã đoán trước được Ôn Nhiên có thể không bị lừa, nhưng ông ta vẫn còn hy vọng kế hoạch đầu tiên sẽ thành công.

Nếu rượu mời cô không uống, thì chỉ có thể uống rượu phạt.

Người ở đầu dây bên kia không biết nói gì, ông ta khịt mũi nói: “Nếu không làm tốt việc này, một xu các người cũng không được nhận. Nếu làm tốt, tôi sẽ cho các người gấp đôi, visa đã làm xong rồi. Đến lúc đó, các người đi nước ngoài vui chơi, ai có thể tìm thấy các người chứ!”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới đáp lại: “Anh em chúng tôi nhất định sẽ làm tốt!”

Từ xưa đến nay, có tiền muốn mua tiên cũng được, vì tiền thì có người sẽ làm được tất cả, huống hồ bọn người đó đều là du côn, không có công việc đàng hoàng, từ khi nhìn thấy ảnh của Ôn Nhiên, họ đã thèm nhỏ dãi vì cô xinh đẹp, vừa có tiền vừa được chơi gái đẹp thì ai chả muốn.

Hơn nữa, Ôn Nhiên không ở thành phố Đà Nẵng, đây là thành phố F. Cô không quen chỗ ở, lại là phụ nữ yếu đuối, rất dễ bị bọn họ bạc đãi, nếu không bị lừa thì sẽ bị bắt cóc, trực tiếp ra giá, chiếm người.

Chu Minh Phú ừ một tiếng, nghĩ đến mấy ngày nay đều bị Ôn Nhiên đánh bại, dặn dò vài câu: “Ôn Nhiên rất thông minh, các người nên cẩn thận. Không thể phạm sai lầm.”

Đầu dây bên kia liên tục nói vâng vâng, lúc này Chu Minh Phú mới yên tâm ngắt cuộc gọi.

Nghĩ đến ngày mai Ôn Nhiên sẽ bị vô số đàn ông hủy hoại, từ thiên kim tiểu thư biến thành hoa tàn bại liễu, Ôn Cẩm nhất định sẽ tức chết, Mặc Tu Trần sẽ càng mất mặt, tâm trạng ông ta rất tốt, biến thái cười ha ha.

Đồng dạng Ôn Hồng Duệ đã chết, huống chi là Ôn Cẩm và Ôn Nhiên, cho dù có thông minh đến đâu cũng không bao giờ nghĩ tới ông ta lại có thủ đoạn này.

Cười xong, ông ta nhấc điện thoại lên gọi cho con gái Chu Lâm, cô ta và Mặc Tử Hiên đến thành phố F. Không biết bây giờ hai người họ như nào rồi.

Sau khi điện thoại vang lên vài lần, giọng nói của Chu Lâm truyền đến, Chu Minh Phú lập tức hỏi: “Lâm Lâm, tình huống bên con như thế nào, Mặc Tử Hiên đối xử với con tốt không?”

“Anh ta làm sao có thể đối tốt với con được? Ngay cả khi phát hiện ra con có thai, anh ta vẫn mặc kệ con. Vừa rồi anh ta trở về trong tình trạng say xỉn, nôn thốc nôn tháo rồi một mình ngủ thiếp đi… Ba, con thật sự không chịu nổi trong lòng anh ta vẫn yêu Ôn Nhiên, khi nào thì ba mới xử lý Ôn Nhiên xong?”

“Rất nhanh, hai ngày nữa, cô ta sẽ là hoa tàn bại liễu!”

Lời nói của Chu Minh Phú mang đầy vẻ tàn bạo và kiên định!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play