“Cô Ôn, chúng tôi cũng đang nỗ lực điều tra, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra manh mối. Nếu có tin tức gì tôi sẽ thông báo ngay cho cô.”
Sau khi nói chuyện điện thoại, tâm trạng của Ôn Nhiên đột nhiên trầm xuống, nghĩ đến cha mẹ đã khuất, anh trai nằm bất tỉnh trong bệnh viện, lòng cô lại cảm thấy đau đớn vô cùng.
Ngay lúc mà cô đang chìm đắm trong buồn bã, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, giọng Bạch Tiểu Tiểu từ ngoài của vang lên: “Nhiên Nhiên, nhanh chóng thu dọn đi, buổi trưa cùng tớ hẹn hò chứ. Hả, cậu làm sao vậy?”
Bạch Tiểu Tiểu sải bước đến bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của Ôn Nhiên, trên mặt chợt hiện lên vẻ quan tâm,
Ôn Nhiên cố kìm nén nỗi đau trong lòng, lắc đầu, thẳng thừng nói: “Không có chuyện gì, cậu hẹn hò cái gì?”
Bạch Tiểu Tiểu cau mày, đoán rằng cô ấy chắc là đang nhớ đến cha mẹ nên không hỏi thêm nữa, giả bộ vội vàng nói: “Hẹn hò với người đàn ông tốt, tớ cũng muốn tìm một người đàn ông tốt, có cuộc hôn nhân chớp nhoáng như cậu.”
“Cậu không sốt đó chứ?”
Ön Nhiên từ sau bàn làm việc đi ra, đi tới chỗ Bạch Tiểu Tiểu, đưa tay sờ trán cô ấy.
Bạch Tiểu Tiểu liếc cô một cái rồi gạt tay cô ra: “Cậu mới phát sốt đó. Dù sao thì Mặc Tu Trần nhà cậu đi công tác chưa về, buổi trưa cũng không có người đón, nên cùng tớ đi hẹn hò đi, giúp tớ tham khảo một chút.”
Ôn Nhiên liếc cô ấy một cái, nghiêm túc hỏi: “Thật sự muốn hẹn hò sao?”
Bạch Tiểu Tiểu gật đầu thế: “Thật hơn vàng thật, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ngay.”
“Đối phương kia là ai, các cậu gặp ở đâu?”
Ôn Nhiên quay lại vừa thu dọn tài liệu vừa hỏi, Bạch Tiểu Tiểu trả lời từng câu từng câu một, nhưng từ câu trả lời của cô ấy Ôn Nhiên đã đoán được rằng cô ấy không hề thật lòng muốn hẹn hò.
Quả nhiên, khi đến Ý Phẩm Hiên, Ôn Nhiên cuối cùng cũng biết được rằng Bạch Tiểu Tiểu là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.
Trong sảnh tầng hai, Tiêu Dục Đình và một người đẹp gợi cảm đang dùng bữa lãng mạn, hai người không biết đang nói gì, người phụ nữ đang cười mê hoặc, còn Bạch Tiểu Tiểu thì nghiến răng.
“Nhiên Nhiên, đầu tiên cậu tới bàn số mười giúp tớ ứng phó một chút, lát nữa tớ tới.”
Bạch Tiêu Tiêu khịt mũi, buông một câu với Ôn Nhiên bên cạnh, rồi đi về hướng họ.
“Tiểu…”
Ön Nhiên cau mày kinh ngạc nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Tiểu đang sải bước rời đi, một lúc sau, cô đành cam chịu tới bàn số mười thay thế cô ấy ứng phó với người đàn ông hẹn hò kia.
Nếu sớm biết rằng Bạch Tiểu Tiểu con nhỏ chết tiệt kia vì đế gặp Tiêu Dục Đình và từ đầu đến cuối chỉ xem bóng đèn kia là mối tận tâm hơn bất cứ ai, dù nói cái gì thì Ôn Nhiên cũng sẽ không đi cùng cô ấy tới buổi hẹn hò này.
Bởi vì người đàn ông đeo kính hẹn hò với cô ấy là một cực phẩm. Khi cô giới thiệu mình là bạn của Bạch Tiểu Tiểu, người đàn ông đeo kính liền nói rằng anh ta thích kiểu người như cô. Không để cô kịp nói, anh ta đã lốp bốp giới thiệu tổ tiên mười tám đời của mình.
“… Cô Ôn, vì chúng ta có duyên phận như vậy, sao cô không thử hẹn hò với tôi một thời gian. Đây là thẻ ngân hàng, thẻ tập thể dục của tôi … Cô Ôn, cô đừng đi, nghe tôi nói trước…”
Nhìn thấy Ôn Nhiên đứng dậy chuẩn bị rời đi, người đàn ông đeo kính cũng vội vàng đứng lên, dáng người cao lớn chặn Ôn Nhiên lại, đem các thẻ trong tay đưa cho cô.
Ôn Nhiên cau mày, thật sự không nói nên lời đối với người đàn ông cực phẩm trước mặt, chìm xuống mặt nói: “Tôi đã kết hôn rồi, anh nên đi tìm người khác đi.”
“Cô Ôn, cô còn trẻ như vậy sao có thể kết hôn rồi được.”
Người đàn ông đeo kính không tin, tưởng cô đang miễn cưỡng với mình, anh ta hưng phấn nắm lấy tay cô. Ôn Nhiên đang nhìn về phía Bạch Tiểu Tiểu và Tiêu Dục Đình, không ngờ anh ta có thể hành động như vậy, tay bị anh ta nắm lấy. Trên gò má xinh đẹp hiện lên vẻ khó chịu: “Anh làm cái gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT