Khi Mặc Tử Hiên rời đi, anh ta đã yêu cầu Ôn Nhiên không được nói với người khác về việc anh ta đã tới tìm cô.
Ôn Nhiên đồng ý với anh ta.
Anh ta bước đến cửa, sau đó quay đầu lại nhìn cô thật sâu rồi mới sải bước đi.
Ôn Nhiên không biết anh ta đang suy nghĩ gì, nhưng cô không hối hận vì đã nói cho anh ta biết quá khứ. Mặc Tử Hiên có thể nhất thời không nhớ ra những chuyện đó, nhưng ít nhất anh ta biết mình đã quên cái gì.
Tiêu Văn Khanh và người đàn ông tên Ngô Thiên Nhất kia gian díu, những năm gần đây bà ta thường xuyên làm việc cho ông ta, đục khoét tập đoàn MS. Cho dù Mặc Tu Trần và Mặc Tử Hiên có thù địch nhau đến mức nào thì hai người họ cũng đều họ Mặc.
Không thể để anh ta giúp người ngoài làm những việc tổn hại đến nhà họ Mặc.
Ôn Nhiên uống thêm một ngụm cà phê, đang định đứng dậy rời đi thì chuông điện thoại vang lên.
Nghe đến nhạc chuông, trong mắt cô hiện lên ý cười, lấy điện thoại ra ấn nút trả lời, đôi môi đỏ mọng khẽ nhéch lên: “Alo, Tu Trần.”
Tại bãi đậu xe bên ngoài quán cà phê, Mặc Tử Hiên mở cửa xe, trước khi lên xe anh ta quay đầu nhìn lại, qua lớp kính anh ta nhìn thấy Ôn Nhiên đang ngồi nói chuyện điện thoại, trên mặt cô mang theo nụ cười ám áp như mặt trời mùa thu.
Anh ta mím môi, cúi người ngồi vào xe.
“Em vẫn đang bận à? Dừng lại nghỉ ngơi một chút đi em. Vừa rồi Đàm Mục gọi điện thoại đến, ngày mai cậu ấy sẽ trở lại.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần mang theo sự ấm áp của ánh nắng mùa thu xuyên vào màng nhĩ, trong vô thức nụ cười dịu dàng hiện ra giữa lông mày và đôi mắt của Ôn Nhiên. Cô hiểu ý anh, đó chính là ngày mai cô có thể đến làm thư ký của anh rồi.
Sợ rằng mục đích thực sự của anh không phải là ở bên cạnh anh trong một tuần này, mà là để giữ cô ở bên cạnh anh, dõi theo cô mọi nơi mọi lúc.
Ôn Nhiên nói đùa: “Anh ấy đang đi công tác cho nhà máy dược phẩm, làm sao lại có thể thông báo cho anh biết đầu tiên thé, nghe như có mùi gián điệp ý nhỉ.”
“Haha, cậu ấy không tiết lộ thông tin gì cả. Cậu ấy chỉ hỏi anh rằng mẹ cậu ấy đã đi chưa, anh nói bà ấy đi rồi, sau đó cậu ấy mới nói cho anh biết ngày mai cậu ấy sẽ về.”
Mặc Tu Trần ở đầu dây bên kia cười vui vẻ, tiếng cười vui vẻ từ tính, dễ chịu, Ôn Nhiên không nhìn thấy nụ cười của anh nhưng cô có thể tưởng tượng dáng vẻ khi anh cười chắc chắn rất đẹp trai và quyến rũ.
“Vậy lát nữa em sẽ nói với anh em một tiếng, xem anh ấy có đồng ý hay không.”
Nhà máy dược phẩm vẫn cần cô, đương nhiên Ôn Nhiên sẽ không chỉ nghĩ đến bản thân, mặc kệ anh trai cô vất vả.
“Nếu anh ấy không cho thì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ nói chuyện với anh ấy, anh ấy có điều kiện gì anh đều đáp ứng anh ấy.” Giọng điệu của Mặc Tu Trần nghe có vẻ nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng thực chất là ngang ngược và kiên quyết, rõ ràng là đã chắc chắn Ôn Nhiên phải đến bên cạnh anh.
“Thôi không cần đâu anh, để em tự nói cho anh em biết, em sợ anh và anh ấy nói chuyện sẽ thành cãi nhau.”
Hiển nhiên là lần trước Mặc Tu Trần ở bệnh viện ghen bóng ghen gió đã khiến Ôn Nhiên bị ám ảnh, bắt cứ lúc nào cô cũng sẽ nghĩ đến.
Mặc Tu Trần khẽ giật mình, cười xin lỗi: “Nhiên Nhiên, em yên tâm đi, anh sẽ không cùng anh trai em cãi nhau đâu, anh sẽ nhường anh ấy.”
Cuối cùng, anh nói thêm một câu, để cho lời xin lỗi ban đầu biến mắt.
“Em không nói với anh nữa, em phải cúp máy đây.”
Ôn Nhiên chết lặng trước lời nói của anh, anh lại nói sẽ nhường anh trai cô, sao lại nghe như hai đứa trẻ đang tranh giành đồ chơi vậy.
Khi Ôn Nhiên quay trở lại nhà máy dược phẩm, cô đi thẳng đến phòng làm việc của Ôn Cẩm, phía sau bàn gỗ lớn anh ấy đang chăm chú nhìn thuốc trong tay, ngay cả tiếng mở cửa anh ấy cũng không nghe thấy.
“Anhi”
Ôn Nhiên mỉm cười gọi, nhanh nhẹn đi về phía anh ấy.
Ôn Cầm ngắng đầu lên, trên gương mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười, anh ấy nhẹ nhàng hỏi: “Nhiên Nhiên, sao em lại ở đây, công việc xong hết chưa?”
Ôn Nhiên nhướng mày, tự hào đáp: “Đương nhiên là em làm xong rồi, em còn mua trà chiều cho anh nè. Anh nghỉ ngơi trước đi, ăn chút gì đó đã.”
Vừa nói cô vừa nâng chiếc túi trong tay lên, trong mắt Ôn Cẩm lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó anh ấy nở nụ cười cưng chiều: “Vẫn là Nhiên Nhiên tốt nhát.”
“Bây giờ anh cảm thấy em tốt, đến khi anh tìm được chị dâu, anh sẽ cảm thấy em không bằng chị dâu. Chao ôi, anh phải nhanh chóng tìm chị dâu cho em đi, anh không cần phải lo lắng về những chuyện này đâu.”
Ôn Nhiên vừa suy nghĩ miên man vừa đặt đồ ăn nhẹ và đồ uống lên bàn làm việc, vì Ôn Cẩm không tiện di chuyển nên cô chỉ để anh ấy ngồi trên ghế văn phòng và ăn chút gì đó.
Ôn Cẩm trừng mắt nhìn cô: “Em chán ghét anh trai em như thế à, ước gì tặng được anh cho người khác?”
Ôn Nhiên cười vui vẻ, cắm ống hút, đưa đồ uống cho anh ấy: “Anh đoán đúng rồi đó, em chán ghét anh không thôi, ngày mai anh có muốn tự mình đóng gói đem đi tặng người khác không?”
“Con nhóc vô tâm, anh yêu thương em như vậy. Anh trai của em là hàng hoá à, còn đóng gói đem tặng người khác. Nếu em không tìm được một người phụ nữ làm anh hài lòng về làm chị dâu em, em sẽ phải lo lắng về chuyện này cả đời đó.”
Ôn Cẩm cầm lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng, đổi chủ đề, nghiêm túc hỏi: “Em vừa ra ngoài à?”
“Vâng, anh à, Mặc Tử Hiên vừa đến gặp em, hỏi em và anh ta có phải đã từng quen nhau hay không.”
Khoé mắt Ôn Cẩm có chút giật mình, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, anh ấy bình tĩnh nhìn chằm chằm Ôn Nhiên: “Ý của em là gì? Cậu ta không có giở trò gì đâu chứ?”
Mặc Tử Hiên “mất trí nhớ” chẳng qua cũng chỉ là chuyện của mấy ngày nay, Ôn Cẩm còn chưa biết, đột nhiên nghe thấy Ôn Nhiên nói lời này, cũng không trách được sau khi anh ấy nghe xong sẽ giật mình và nghĩ như vậy.
Trong lòng Ôn Nhiên khẽ lay động, cô an ủi nói: “Anh, anh đừng lo lắng như vậy. Không biết tại sao Mặc Tử Hiên lại mắt đi một phần ký ức, hình như là đã quên em.”
Sắc mặt Ôn Cẩm thay đổi: “Cậu ta chỉ quên em? Hay là quên hết mọi thứ?”
“Có lẽ anh ta chỉ quên em thôi, anh ta vẫn nhớ Chu Lâm, mẹ anh ta, và những thứ khác.”
Nghe vậy, Ôn Cẩm nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó anh ấy hỏi: “Cậu ta tìm em nói những gì thế, em có nói cho cậu ta biết trước đây hai người từng quen nhau không?”
“Ừm, em đã nói rồi, mấy ngày nay anh ta đã giúp Tiêu Văn Khanh làm rất nhiều việc. Đây có thể là nguyên nhân khiến anh ta mắt đi một phần trí nhớ, Tiểu Văn Khanh có thể khống chế anh ta tốt hơn.”
Sắc mặt của Ôn Cẩm có chút nghiêm trọng, trong đầu anh ấy chọt lóe lên vài suy đoán, anh ấy nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, em nói với cậu ta là đúng đó. Mặc dù Mặc Tử Hiên chưa hết hy vọng với em, khiến người ta cảm thấy chán ghét, nhưng nếu cậu ta nhớ lại quá khứ, ít nhất cậu ta sẽ không làm tổn thương em.”
“Cậu ta chỉ quên duy nhất một mình em, vậy thì chỉ có một khả năng, không biết Tiêu Văn Khanh đã dùng phương pháp gì khiến cậu ta quên đi em, muốn cậu ta gây khó dễ cho em.
Trong cuốn nhật ký của Chu Minh Phú có chút manh mối, anh đã giao cho cảnh sát rồi, anh tin bọn họ có thể tìm ra sự thật.”
“Nếu những chuyện đó của Tiêu Văn Khanh bị phát hiện, bà ta sẽ chó cùng rứt giậu, khó tránh khỏi sẽ không ra tay với em.
Bởi vì, cho dù là đối phó với anh hay Mặc Tu Trần, làm tổn thương em là việc bà ta muốn làm nhát.”
Phải biết rằng, Ôn Nhiên chính là bảo bối của bọn họ, là thịt trong tim, nếu Ôn Nhiên thật sự xảy ra chuyện gì thì Ôn Cẩm và Mặc Tu Trần sẽ đau đớn tột cùng, việc này so với đối phó với bọn họ còn có hiệu quả hơn nhiều. Tiêu Văn Khanh thật sự đủ tàn nhẫn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT