Đồng thời lúc này, bệnh viện Khang Ninh.

Chu Lâm đã đợi cả buổi chiều và cả đêm, không đợi được Mặc Tử Hiên đến, trái tim cô ta đã hoàn toàn chết lặng.

Mặc Tử Hiên ghét mình đến mức, mình dùng người nữ anh yêu đe doạ anh cũng đều vô ích, cô ta không hiểu rõ, rốt cuộc là mình hận anh hay yêu anh.

Ngay khi cô ta đang do dự không biết có nên nói với giới truyền thông về thân thế của Ôn Nhiên hay không, trả thù cho sự tàn nhẫn của Mặc Tử Hiên đối xử với mình, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhạc chuông đó là cô ta cài riêng cho Mặc Tử Hiên.

Một tia vui sướng bừng lên trong đôi mắt vắng lặng của cô ta, cô ta cầm lấy điện thoại di động, liếc nhìn cuộc gọi, vui vẻ trả lời điện thoại: “Alo, Tử Hiên.”

“Là tôi!”

Âm thanh lọt vào tai giống như một chậu nước lạnh, dập tắt niềm vui của cô ta, cô ta sửng sốt một lúc mới phản ứng lại: “Dì Tiêu, sao dì lại dùng điện thoại di động của Tử Hiên?”

“Tử Hiên là con trai tôi, tôi dùng điện thoại của nó thì có gì kỳ lạ. Tôi hỏi cô, tại sao cô lại giấu tôi về thân thế của Ôn Nhiên.”

Chu Lâm nghe xong giật mình, suy nghĩ xoay chuyển, giả ngu nói: “Dì Tiêu, cháu không hiểu ý của dì, cái gì gọi là thân thế của Ôn Nhiên?”

“Hừ, đến bây giờ cô còn giả ngu với tôi, cô từng điều tra thân thế của Ôn Nhiên, cô ta không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, không phải là em gái ruột của Ôn Cẩm đúng không?”

Tiêu Văn Khanh không có tâm trạng nghe Chu Lâm nói dối, từng câu từng chữ đều là hỏi trọng điểm.

Trong lòng bà ta cũng kinh ngạc, Ôn Nhiên lại không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ, tin tức quan trọng như vậy mà Chu Lâm lại giấu mình, nói không chừng là ngay cả Chu Minh Phú cũng không biết.

“Dì Tiêu, cháu thực sự không biết dì đang nói gì, cái gì gọi là thân thế của Ôn Nhiên? Cô ấy không phải là con gái của Ôn Hồng Duệ thì là của ai2 Sao dì lại hỏi như thế, Tử Hiên đâu ạ, anh ấy không ở đó sao?”

Vốn dĩ Chu Lâm muốn trả thù Mặc Tử Hiên, nói với giới truyền thông về thân thế của Ôn Nhiên, nhưng khi Tiêu Văn Khanh hỏi như vậy, cô ta đột nhiên hối hận rồi.

Tiêu Văn Khanh qua cầu rút ván, không chỉ hại chết ba mình mà còn muốn hại đứa con trong bụng của mình, cô ta cũng không ngốc, sao có thể để bà ta được như ý.

Lúc đầu, cô ta cho rằng Ôn Cẩm và Ôn Nhiên hại chết ba mình, nhưng sau đó cô ta nghĩ thông rồi, điều Ôn Cảm và Ôn Nhiên muốn là ba cô ta bị người đời mắng mỏ và bị chịu sự trừng phạt của pháp luật, không thể để ba cô ta được thoải mái như vậy, khiến ông ta chết dễ dàng như thế.

Và cô ta chắc chắn Tiêu Văn Khanh hại chết ba mình, là sau khi Tiêu Văn Khanh ra tay với đứa con trong bụng của cô ta.

Làm sao cô ta có thể để bà ta lợi dụng mình nữa, néu được lựa chọn, bây giò cô ta thật sự tình nguyện chọn Ôn Nhiên còn hơn là chọn làm việc cho Tiêu Văn Khanh.

Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Văn Khanh tức giận đến mức tái mặt, lạnh lùng nói: “Chu Lâm, bây giờ cô giả ngu cũng vô dụng, tôi đã xem tin nhắn cô gửi cho Tử Hiên, biết được Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ. Rốt cuộc thì cô ta có nguồn gốc như thế nào, nếu cô chủ động nói cho tôi biết, tôi còn có thể để cô quay lại, nếu không thì đứa con trong bụng của cô, mơ tưởng mà giữ lại.”

Nói ra những lời này, Tiêu Văn Khanh coi như ngả bài với Chu Lâm, buộc cô ta phải đưa ra quyết định.

Chu Minh Phú chết rồi, bà ta không cần giữ Chu Lâm nữa, trên thực tế, ngay cả đứa con trong bụng của cô ta bà ta cũng muốn bỏ.

“Dì Tiêu, đứa bé trong bụng tôi cũng là máu thịt của nhà họ Mặc, sao bà có thể tàn nhẫn như vậy.”

Chu Lâm vừa sợ vừa giận, sức lực cầm điện thoại không ngừng tăng lên, cô ta thật sự không biết Tiêu Văn Khanh làm sao lại có thể nói ra những lời không bằng cầm thú như vậy.

“Không phải tôi tàn nhẫn mà là cô không biết cố gắng, tôi cho cô ba ngày, cô hãy suy nghĩ cho kỹ, ngoài ra đừng dùng Ôn Nhiên để uy hiếp Tử Hiên nữa. Sau này nó sẽ không vì Ôn Nhiên mà bận tâm gì cả, nếu cô nghe lời tôi, cô còn có thể tiếp tục làm vợ chưa cưới của Tử Hiên, nếu cô hết lòng, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ thực sự yêu cô.”

Tiêu Văn Khanh chơi cả mềm và cứng, chỉ có một mục đích duy nhất, đó là để Chu Lâm nói ra bí mật về thân thế của Ôn Nhiên.

Bà ta nói xong, không cho Chu Lâm cơ hội từ chối, cúp điện thoại, nhìn chăm chú vào tin nhắn, đầu óc quay nhanh, cố gắng nhớ lại xem, Chu Lâm biết thân thế của Ôn Noãn từ khi nào.

Hai phút sau, Tiêu Văn Khanh nhớ ra, khi Ôn Nhiên đang đi công tác, con trai Mặc Tử Hiên của bà ta vì Ôn Nhiên mà đã đề nghị cùng Chu Lâm đến thành phố F để chụp ảnh cưới, mà nhà họ Ôn hình như chính là từ thành phố F chuyển đến đây.

Thành phố F!

Trong đầu bà ta đột nhiên có thứ gì đó xẹt qua, không kịp nắm bắt, lại đễ nó vuột mát.

Bà ta nhớ, Mặc Tử Hiên về trước, Chu Lâm ở lại thành phố F.

Sau đó, Tử Hiên đến đón cô ta, cũng là từ lúc đó Chu Lâm chuyển đến nhà họ Mặc, con trai bà ta vẫn ghét Chu Lâm, nhưng thái độ tốt hơn trước nhiều.

Chẳng lẽ, tất cả đều là vì Ôn Nhiên.

Chắc hẳn lúc đó Chu Lâm đã tìm ra thân thế của Ôn Nhiên, mà Mặc Tử Hiên nhận được tin tức, cho nên nhanh chóng đến đó, cuối cùng hai người đã đạt được thoả thuận nào đó…

Trong nháy mắt sắc mặt của Tiêu Văn Khanh thay đổi, bà ta nhớ đi nhớ lại, thành phố F, năm đó, Mặc Tu Trần suýt chết ở thành phó F, nếu không phải con bé đáng chết đó cứu nó, nó cũng không còn sống mà trở về.

Con bé đó, còn là con gái của nhà họ Cốt Không ai biết những bí mật này.

Ngoại trừ bà ta, Ngô Thiên Nhất, còn có một số đám người Phó Kinh Nghĩa biết, năm đó, vốn dĩ bà ta muốn giết con bé đó, nhưng sau đó lại để nó trốn thoát…

Cảnh tượng quá khứ ùa về trong đầu, sắc mặt của Tiêu Văn Khanh dần trở nên tái nhợt, không thể nào, Ôn Nhiên chính là…

Đúng rồi, tại sao trước đó bà ta lại không nghĩ đến điều này?

Nếu thực sự đúng như những gì bà ta đã đoán, vậy thì Mặc Tu Trần đã lừa dối tất cả mọi người.

Anh cưới Ôn Nhiên, nhất định đã biết điều gì đó, không phải để trả thù Mặc Tử Hiên. I Lúc đầu bà ta định hủy hoại Ôn Nhiên, nhưng Mặc Tu Trần đã can thiệp và giao dịch với Chu Lâm, cuối cùng Chu Lâm đã leo lên giường Mặc Tử Hiên, Mặc Tu Trần kết hôn với Ôn Nhiên.

Chẳng trách, cậu ta đối với Ôn Nhiên tốt như vậy.

Không đúng, có gì đó không ổn, Tiêu Văn Khanh nhíu mày thật chặt, bà ta không thể phân biệt được chỗ nào không đúng, nhưng cứ cảm thấy không đúng, đây chỉ là suy đoán của bà ta, nó không phải là sự thật.

“Mẹ, sao mẹ gọi điện cho ba lâu thế?”

Tiêu Văn Khanh bước ra khỏi phòng, Mặc Tử Hiên đã ăn xong một bát sườn, đang bưng bát đi đến cầu thang lầu hai, nhìn thấy bà ta, anh ta không vui hỏi.

Tiêu Văn Khanh vội vàng bước tới, cười xin lỗi rồi cầm lấy cái bát trong tay anh ta: “Mẹ nói nhiều với ba con vài câu, con ăn xong rồi à? Còn muốn ăn thêm nữa không, mẹ lấy cho con bát nữa.”

“Con không ăn nữa đâu, mẹ trả lại điện thoại cho con.”

Mặc Tử Hiên đưa tay về phía bà ta.

Tiêu Văn Khanh mỉm cười trả lại điện thoại di động cho anh ta, nói: “Đã muộn rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đến công ty làm việc.”

“Con biết rồi.”

Mặc Tử Hiên gật đầu, quay trở lại phòng của mình.

Tiêu Văn Khanh đứng ở hành lang trên lầu hai, gọi người giúp việc ở dưới lầu, người giúp việc lon ton lên lấy bát, bà ta trở về phòng, đóng cửa lại, lập tức bám một dãy số.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play