“Nhưng trên thực tê, cô đem mọi tội lôi đẩy hêt cho Chu Minh Phú. Sao cô không nói Chu Minh Phú là người xúi giục công nhân làm rơi gạch? Thậm chí người bỏ thuốc vào món súp vi cá mập ở Ý Phẩm Hiên mà Nhiên Nhiên uống, cũng là Chu Minh Phú?”

Trình Giai bị Mặc Tu Trần chất vấn, không nói nên lời!

Thật lâu sau, cô ta run rẫy nói: “Cậu Mặc, tôi…”

“Nếu cô còn muốn nói dối thì một chữ cũng đừng nói nữa, tôi không có hứng thú với lời nói dối của cô. Chuyện cô không muốn nói, tôi chỉ cần dành thêm một chút thời gian là có thể điều tra được rõ, nếu cô không thật lòng thì lập tức biến cho khuất mắt tôi, quay về bên cạnh Tiêu Văn Khanh.”

Sau này, anh sẽ không nhân từ với cô ta nữa!

Chân của Trình Giai mềm nhũn, cơ thể cô ta lảo đảo lùi lại một bước, cô ta không chịu nổi sự thờ ơ và sự tuyệt tình của Mặc Tu Trần.

“Cậu Mặc, tôi xin lỗi, tôi nói, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả những gì tôi biết, mặc kệ có chứng cứ hay không, chỉ cần những gì tôi biết thì tôi có thể thề với trời, nếu tôi nói dối một chữ thôi, tôi ra đường sẽ bị xem đâm chết!”

Ngón tay của cô ta cũng đang run rầy.

Nhưng trong đôi mắt ngập nước lại có sự kiên định.

Mặc Tu Trần nghiêm nghị nhìn cô ta, anh không nói được hay là không được, nhưng hơi thở thoát ra từ cơ thể anh lại áp bức và lạnh lẽo.

Không khí trong phòng làm việc như bị hút đi, trong chốc lát loãng đến mức khiến người ta khó thở.

Trong không khí ngưng đọng, Trình Giai còn không dám thoát ra khỏi bầu không khí này, trái tim cô ta như bị ném lên không trung, lơ lửng mà không rơi xuống.

Cô ta biết Mặc Tu Trần sẽ không dễ dàng tin mình, cô nên nghĩ đến sớm hơn, anh không dễ lừa như vậy.

Nếu không, anh cũng sẽ không thể sống yên ổn cho đến bây giờ, lại còn tự tay điều khiển tập đoàn, cô ta chọt cảm thấy có chút ngỡ ngàng, không biết cô ta yêu anh là may mắn hay là Xót Xa.

Dù yêu đến mấy anh cũng sẽ không đáp lại cô ta, thậm chí là không nhìn thẳng vào cô ta.

Nhưng mà, cho dù là như vậy, cô ta cũng không nỡ rời khỏi anh, thậm chí là nhìn từ xa cũng tốt hơn là không bao giờ nhìn thấy, nghĩ đến đây, cô ta bật thốt lên: “Cậu Mặc, thật ra là Chu Minh Phú…”

Điện thoại trong túi của Mặc Tu Trần đột nhiên vang lên.

Nhạc chuông trong veo, du dương nghe rất vui tai, anh chỉ vừa nghe thấy nhạc chuông, còn chưa lấy điện thoại ra xem, sự lạnh lùng và thờ ơ ở giữa hai lông mày biến mắt thay vào đó là sự ấm áp, dịu dàng, tràn đầy tình cảm.

Chỉ là biểu cảm của anh như vậy giống như dùng một nhát dao sắc nhọn đâm vào trái tim của Trình Giai, tim cô ta rướm máu, mười móng tay đang nắm chặt lại đâm sâu vào da thịt.

Mặc Tu Trần nhìn cũng không thèm nhìn Trình Giai, anh lấy điện thoại ra, dùng ngón tay thon dài ấn vào nút trả lời rồi thốt lên bằng một giọng nói dịu dàng và dễ chịu: “Alo, Nhiên Nhiên!”

“Tu Trần, buổi tối em phải tăng ca, anh không cần đến đón em đâu nhé.”

Bên kia điện thoại, giọng nói của Ôn Nhiên truyền đến, Mặc Tu Trần nhíu mày, ngang ngược nói: “Không được, hai ngày nay trời đã giảm nhiệt, trời quá lạnh, em có việc gì chưa hoàn thành thì có thể mang về nhà làm, không cho phép em tăng ca ở phòng làm việc.”

“Em tăng ca cùng công nhân, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai phải xuất hàng, nhưng tạm thời xảy ra chút chuyện, em cần phải ở lại tăng ca.”

“Xảy ra vấn đề gì thế, hay là thế này đi, anh để Hạo Phong đến xử lý giúp em, lúc trước cậu ấy quản lý xí nghiệp dược phẩm, chắc không có vấn đề gì có thể làm khó cậu ấy.”

Mặc Tu Trần người đàn ông trọng sắc khinh bạn, lúc quan trọng anh bán cả bạn bè mà không thèm chớp mắt.

Trình Giai đứng trước mặt anh, nghe anh nói chuyện điện thoại với Ôn Nhiên, cô ta không thể nói rõ được sự khó chịu của mình, chỉ cần anh dịu dàng đối xử với mình bằng một phần nghìn như khi anh đối xử với Ôn Nhiên, cô ta sẵn sàng làm tất cả vì anh.

Ôn Nhiên ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy Mặc Tu Trần nói như vậy, cô có chút do dự hỏi: “Như vậy không tốt đâu, mấy ngày trước Lạc Hạo Phong xử lý việc thay anh mà, khó khăn lắm hôm nay mới được nghỉ, thôi để em tăng ca cũng được, giải quyết xong vấn đề là được ạ.”

Cô còn nhớ hôm đó ở nhà, Lạc Hạo Phong bị dáng vẻ của anh làm cho tức đến mức muốn giết người, nêu hôm nay lại để anh ấy đến tăng ca thay cô thì khó bảo đảm Lạc Hạo Phong sẽ không cắt đứt quan hệ với anh chàng Mặc Tu Trần trọng sắc khinh bạn này.

“Không sao, anh đã cho cậu ấy nghỉ trước một ngày rồi, cậu ấy cũng đã nghỉ ngơi được một ngày, buổi tối đi tăng ca một lúc cũng không sao cả. Cứ làm như vậy đi, bây giờ anh gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến nhà máy tìm em.”

Mặc Tu Trần nói xong, khóe miệng nhếch lên một vòng cung vui vẻ, không đợi Ôn Nhiên trả lời anh đã cúp điện thoại của cô, bám số của Lạc Hạo Phong.

Nhà máy dược phẩm của tập đoàn MS không nhỏ hơn nhà máy dược phẩm của Ôn thị. Ngoài ra, nghe giọng điệu của Ôn Nhiên, đó cũng không phải là vấn đề đặc biệt nghiêm trọng.

Đề Lạc Hạo Phong đến giải quyết chắc cũng không khó.

Đối với việc trọng sắc khinh bạn, ở trong lòng của Mặc Tu Trần không có khái niệm về bán đứng anh em, anh chỉ cần Nhiên Nhiên không phải làm việc vất vả là được, anh em này ấy à, chỉ dùng để sai bảo thôi.

Không biết là Lạc Hạo Phong cảm nhận được Mặc Tu Trần tìm mình là chẳng có việc tốt đẹp gì hay là không nghe thấy chuông điện thoại, hoặc là anh ấy không hề mang theo điện thoại. Mặc Tu Trần nghe tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, Lạc Hạo Phong ở đầu bên kia lại không nghe máy, vòng cung trên miệng anh dần dần biến mát.

“Cậu Mặc, anh có thể gọi điện thoại cho trợ lý Đàm, lúc trước anh ấy đã giúp cô Ôn xử lý mọi chuyện, về lĩnh vực này anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tu Trần trầm xuống, Trình Giai nhẹ giọng nhắc nhở.

Mặc Tu Trần ngẳng đầu liếc nhìn cô ta, nụ cười của cô ta còn chưa kịp thành hình thì anh đã nhìn sang chỗ khác, suy nghĩ một chút rồi bám số của Đàm Mục.

Trình Giai vui mừng khôn xiết, cô ta biết Mặc Tu Trần đã nghe theo lời của mình.

Lần này, điện thoại không đổ chuông rồi tự dừng lại, đổ chuông hai lần liền được nhắc máy, giọng nói của Đàm Mục truyền đến: “Tu Trân, có chuyện gì vậy?”

“Cậu đã giải quyết xong chuyện trên công trường chưa?”

Mặc Tu Trần dựa vào sô pha, giữa hai lông mày đẹp trai hiện lên dấu vét lười biếng, giọng điệu bình tĩnh hỏi.

“Vừa mới xử lý xong, tôi chuẩn bị quay lại công ty.”

Giọng nói của Đàm Mục hòa cùng tiếng gió yếu ớt, còn có tiếng ồn ào trên công trường, Mặc Tu Trần môi mỏng mím nhẹ, anh thản nhiên dặn dò: “Không cần vội vàng trở lại công ty đâu, bây giờ cậu đến nhà máy dược phẩm một chuyến đi, bên Nhiên Nhiên xảy ra chút vấn đề nhỏ, cậu đến hỗ trợ giải quyết càng sớm càng tốt, đừng kéo dài tăng ca đến tối.”

“…Vấn đề nhỏ gì thế?”

Đàm Mục không hiểu ra sao, trong lòng tràn đầy nghỉ hoặc.

“Tôi cũng không biết cụ thể, cậu đến đó cô ấy sẽ nói cho cậu biết.”

“…Được rồi!”

Đàm Mục miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều này không ảnh hưởng đến nụ cười lan tràn trên môi của Mặc Tu Trần, chỉ cần có người tăng ca thay cho Nhiên Nhiên của anh, mặc kệ là Hạo Phong hay Đàm Mục thì cũng không quan trọng.

Khi tâm trạng tốt, giọng nói của anh cũng mang theo chút vui vẻ: “Đợi thời gian này bận xong, cậu nghỉ dài hạn cho khoẻ, chỗ tôi còn có chút việc, cậu mau qua đó đi nhé!”

Đây gọi là cái gì hả, anh coi Đàm Mục nhà người ta thành con nít mà dỗ dành à, nói xong, chủ tịch Mặc cũng không đợi Đàm Mục nói mấy lời như “kích động” hay “cảm ơn”, liền cúp điện thoại, khuôn mặt cười của anh nói không nên lời có bao nhiêu đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play