Đầu óc của Tiêu Văn Khanh nhất thời rối rắm, lấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên làm ví dụ, hoàn toàn quên mắt lời nói của mình, thật giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của Mặc Tử Hiên.
Khuôn mặt tuần tú của anh ta trắng bệch, hung hăng mím môi.
Mặc Tu Trần nhíu mày, khóe miệng cong lên một đường cong lạnh lùng.
“Đừng so sánh Chu Lâm với Ôn Nhiên, cô ta còn không sánh được với một cọng tóc của Ôn Nhiên.”
Mặc Tử Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Văn Khanh, nỗi đau lớn của anh ta là người phụ nữ mình yêu đã kết hôn với người đàn ông khác, hơn nữa, người đàn ông đó còn là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, hận anh ta đến tận xương tủy.
Có lẽ Tiêu Văn Khanh muốn ám chỉ, Ôn Nhiên đã yêu Mặc Tu Trần rồi, đối với Mặc Tử Hiên mà nói thì tình cảm đó đã biến mắt từ lâu, để anh ta không phải mê luyến những đoạn tình cảm trong quá khứ của mình nữa. Nhưng trong lòng Mặc Tử Hiên, tất cả đều là thủ đoạn của Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên là một cô gái đơn thuần, đương nhiên rất dễ bị lừa.
Cho dù Ôn Nhiên thực sự yêu Mặc Tu Trần, anh ta cũng sẽ không ghét bỏ cô, có hận, chỉ có thể là hận Mặc Tu Trần.
Hơn nữa, ở trong lòng anh ta, Ôn Nhiên luôn là người tốt nhát, không ai có thể so sánh, người phụ nữ đáng ghét Chu Lâm kia làm sao có thể so sánh với cô được. Cho dù cô ta mang thai đứa con của anh ta, một lòng một dạ yêu anh ta, anh ta cũng sẽ không cảm thấy thương tiếc cho Chu Lâm chút nào.
Tiêu Văn Khanh có chút tức giận, nhưng ở trước mặt Mặc Tu Trần, bà ta không dám nói xấu Ôn Nhiên, đành phải thỏa hiệp: “Được, cho dù Chu Lâm không tốt bằng Ôn Nhiên, nhưng con bé đang mang thai đứa con của con, bây giờ ba con bé gặp chuyện, con bé bàng hoàng, lỡ động gì đến thai nhi thì sẽ không tốt.”
Mặc Tử Hiên hừ lạnh một tiếng nói: “Con mặc kệ lý do là gì, dù sao thì con cũng sẽ không tiền hành hôn lễ sớm đâu. Muốn kết hôn thì mẹ tự đi mà lấy.”
Nói xong, anh ta thậm chí còn không quan tâm đến sự hiện diện của Mặc Kính Đằng, xoay người liền rời đi.
“Tử Hiên…”
Tiếng hét của Tiêu Văn Khanh bị Mặc Kính Đằng cắt ngang, giọng điệu thờ ơ: “Bà đừng luôn ép buộc Tử Hiên nữa, nó có thể đồng ý kết hôn với Chu Lâm vào cuối năm đã là giới hạn của nó rồi. Nếu bà chỉ quan tâm đến đứa con của Chu Lâm thì tốt hơn hết là để cô ta sinh con xong, rồi cho cô ta một khoản tiền bảo cô ta rời đi.”
Chu Lâm đó, Mặc Kính Đằng thực sự không thích chút nào.
Mặc dù Tử Hiên không giỏi bằng Tu Trần, nhưng chúng đều là con trai của ông, trong mắt ông, chúng đều rất xuất sắc.
Sắc mặt của Tiêu Văn Khanh tái nhợt, bà ta muốn nói gì đó, miệng vừa cử động, lại nuốt xuống.
xw* Khi Mặc Tu Trần trở lại văn phòng, Ôn Nhiên đã nói chuyện điện thoại xong, đang ngắn người ngồi trên sofa, anh mở cửa rất khẽ, cô đang lang thang trong không gian nên không có phát hiện ra anh đã vào.
Cô đang dựa vào ghê sofa, lông mày rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mặc Tu Trần vào phòng làm việc, dùng tay trái đóng cửa lại, tao nhã đi về phía sofa, cho đến khi bóng dáng thon dài dừng lại trước ghế sofa, bóng lưng phủ lên đầu Ôn Nhiên, cô mới chợt hoàn hồn: “Anh quay lại rồi à!”
“Em đang nghĩ gì mà ngây ngắn cả người thế?”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cô, ngả người ra sau, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, giật giật khóe miệng cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là em đang nghĩ, anh là chủ tịch, sau này có phải càng thêm oai phong không.”
Khóe miệng của Mặc Tu Trần giật giật, giả vờ hỏi: “Thật không, không có nói dối anh?”
Thật ra anh biết Ôn Nhiên đang nói dối.
Ôn Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, chủ tịch Mặc quay lại sớm như vậy, chuyện đã giải quyết xong chưa?”
xw* Khi Mặc Tu Trần trở lại văn phòng, Ôn Nhiên đã nói chuyện điện thoại xong, đang ngắn người ngồi trên sofa, anh mở cửa rất khẽ, cô đang lang thang trong không gian nên không có phát hiện ra anh đã vào.
Cô đang dựa vào ghế sofa, lông mày rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mặc Tu Trần vào phòng làm việc, dùng tay trái đóng cửa lại, tao nhã đi về phía sofa, cho đến khi bóng dáng thon dài dừng lại trước ghế sofa, bóng lưng phủ lên đầu Ôn Nhiên, cô mới chợt hoàn hồn: “Anh quay lại rồi à!”
“Em đang nghĩ gì mà ngây ngắn cả người thế?”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cô, ngả người ra sau, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, giật giật khóe miệng cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là em đang nghĩ, anh là chủ tịch, sau này có phải càng thêm oai phong không.”
Khóe miệng của Mặc Tu Trần giật giật, giả vờ hỏi: “Thật không, không có nói dối anh?”
Thật ra anh biết Ôn Nhiên đang nói dối.
Ôn Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, chủ tịch Mặc quay lại sớm như vậy, chuyện đã giải quyết xong chưa?”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, duỗi cánh tay dài ra, động tác tự nhiên đem cô ôm vào lòng, Ôn Nhiên nhíu mày, cũng không có giãy dụa.
“Tiêu Văn Khanh muốn tổ chức đám cưới sớm cho Mặc Tử Hiên và Chu Lâm.”
Mặc Tu Trần thản nhiên nói, trong giọng điệu mang theo vẻ châm biếm sâu sắc.
Ôn Nhiên nghe xong kinh ngạc mở to mắt, “Tại sao lại muốn tổ chức sớm, là ý của Chu Lâm sao?”
Cô nói ra rồi lại nhíu mày, cảm thấy không đúng, cho dù là ý của Chu Lâm, Tiêu Văn Khanh cũng không nên nóng lòng như vậy, trừ phi có lý do quan trọng.
Ngón tay thon dài của Mặc Tu Trần nhặt lấy một sợi tóc của cô nghịch ngợm, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chu Minh Phú đã bị bắt, với sự hợm hĩnh của Tiêu Văn Khanh, lúc này bà ta nên nghĩ cách thoát khỏi Chu Lâm.”
Trong mắt Ôn Nhiên hiện lên một tia xúc động, sau đó cô nói: “Cho dù Chu Lâm mang thai đứa con của Mặc Tử Hiên, Tiêu Văn Khanh cùng lắm sẽ để cô ta sinh đứa trẻ ra, sau đó đuổi cô ta đi.”
Lúc đó gia đình cô xảy ra chuyện, Tiêu Văn Khanh không chỉ sợ cô làm liên lụy đến Mặc Tử Hiên, không phải còn muốn hạ thuốc cô sao?
Tại sao khi ba của Chu Lâm gặp chuyện, bà ta lại nóng lòng muôn cô ta vào nhà họ Mặc như vậy.
Bên trong chuyện này, nhất định có trò mèo”*!
*Trò mèo: chuyện không hợp lẽ thường.
Trên môi của Mặc Tu Trần tràn ra một chút lạnh lẽo, sau đó lên tiếng, trong giọng nói truyền ra cũng mang theo một chút lạnh lẽo khác với nhiệt độ của phòng làm việc này: “Có thể, trong tay Chu Minh Phú có nhược điểm của Tiêu Văn Khanh, Chu Minh Phú dùng nó uy hiếp bà ta, để bà ta tổ chức đám cưới trước, để Chu Lâm vào nhà họ Mặc.”
Ánh mắt của Ôn Nhiên thay đổi vài lần, Tiêu Văn Khanh và Chu Minh Phú có thông đồng với nhau, điều này trước đó cô đã nghỉ ngờ nhưng không có bằng chứng. Bây giờ Tiêu Văn Khanh muốn cho Chu Lâm vào nhà, ngược lại đã tự vạch trần rồi.
“Nhiên Nhiên, đây là chuyện tốt.”
Mặc Tu Trần cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cười xoa dịu.
Trên mặt Ôn Nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải Mặc Tử Hiên không đồng ý.”
Mặc Tu Trần nói ừ một tiếng, Ôn Nhiên thông minh, nghĩ một chút liền ra.
“Mặc Tử Hiên kiên quyết không đồng ý, lần này ba anh cũng ủng hộ Mặc Tử Hiên, không đồng ý cho Chu Lâm gả vào nhà họ Mặc. Nếu Tiêu Văn Khanh muốn Chu Lâm gả vào nhà họ Mặc, e rằng sẽ phải mắt chút thời gian và công sức, một khi không cần thận thì sẽ đắc tội đến Chu Minh Phú. Đến lúc đó chó cắn chó, sẽ có kịch hay để xem rồi.”
“Có lẽ, chúng ta có thể thêm củi góp lửa!”
Ôn Nhiên mím môi, ánh mắt lạnh lùng.
Chu Minh Phú và Tiêu Văn Khanh còn cấu kết làm những việc đáng xấu hề, rốt cuộc là chuyện gì? Cô đột nhiên rất muốn biết, trước đây cô còn tưởng rằng Chu Minh Phú là kẻ giết ba mẹ cô, bây giò xem ra, có lẽ Tiêu Văn Khanh cũng nhúng tay vào!
Mặc dù suy nghĩ này là táo bạo, thậm chí không có chút chứng cứ nào, nhưng cô nghĩ đến điều này, cô liền cảm thấy không có gì là không thể.
Mặc Tu Trần đem suy nghĩ của Ôn Nhiên đặt vào trong mắt, trong mắt sâu thẳm hiện lên một tia đau lòng, dịu dàng hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải em nghĩ, Tiêu Văn Khanh cũng có thể liên quan đến vụ tai nạn xe hơi giết chết ba mẹ em?”
Ôn Nhiên giật mình: “Làm sao anh biết em đang nghĩ cái gì?”
Mặc Tu Trần nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt lóe lên, cố ý hạ thấp giọng điệu, ám muội nói: “Dựa vào việc mỗi đêm hai chúng ta đều giao tiếp với khoảng cách âm cực, em đang nghĩ cái gì, anh đương nhiên biết rồi!”
Ôn Nhiên há hốc mồm, không thể tin nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận mang tai, nhìn anh càng cười càng thấy thoải mái, cô thẹn quá hoá giận mắng: “Mặc Tu Trần, anh là đồ lưu manh!”
Hahal Tiếng cười sảng khoái của Mặc Tu Trần tràn ngập phòng làm việc rộng lớn, nhìn thấy Ôn Nhiên đứng dậy định rời đi, anh liền vươn tay kéo cô vừa đứng dậy vào lòng mình, tay còn lại giữ đầu cô, cúi đầu, đôi môi mỏng che lại đôi môi đỏ mọng của cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT