Vừa ra khỏi phòng riêng, Mặc Tu Trân liên buông tay Ôn Nhiên ra.
Đôi tay được bao bọc ấm áp đột nhiên mát lạnh, trong lòng Ôn Nhiên khẽ giật mình, ngước mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh. Dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt của anh thoáng hiện lên một tầng lạnh lùng, đôi môi mỏng hiện lên vẻ không hài lòng.
Anh đang tức giận?
Ôn Nhiên ngây người chớp mắt, vừa rồi ở trong phòng riêng, giọng điệu của anh không tốt lắm, nhưng biểu cảm lại không giống như hiện tại.
Cô hoàn toàn không hiểu tại sao Mặc Tu Trần lại tức giận, hơn nữa còn là giận cô. Ở trong thang máy, Mặc Tu Trần cũng không nói chuyện với cô.
Ra khỏi Ý Phẩm Hiên, bên ngoài trời đang gió, như thể sắp mưa.
Gió lạnh thổi tới trên người, Ôn Nhiên không mặc nhiều quần áo không khỏi rùng mình, vô thức đút hai tay vào túi áo, siết chặt áo khoác.
Giây tiếp theo, cơ thể cô ấm lên, một chiếc áo vest mang theo hơi thở nam tính khoác lên đôi vai gầy của cô.
“Mặc vào.”
Giọng nói trầm tháp của Mặc Tu Trần rơi vào tai, Ôn Nhiên nhướng mắt nhìn vào đôi mắt sâu như rám nắng của anh, mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Anh đang giận em à?”
Từ trên lâu đi xuông, dọc theo đường đi cô nghĩ ngợi lung tung, nghĩ khả năng anh đang tức giận có lẽ là vì những lời cô nói ở trong phòng riêng.
Môi mỏng của Mặc Tu Trần mím thành một đường chỉ, không trả lời cô, anh sải bước đi về phía bãi đậu xe.
Cô đoán đúng, Mặc Tu Trần đang giận cô, bởi vì ở trong phòng riêng cô đã từ chối đi cùng anh, sự né tránh của cô khiến anh tức giận.
Trước đây anh đã nói với cô, nếu có người phụ nữ nào đó có ý với anh, cô sẽ làm thê nào.
Mặc Tu Trần mở cửa xe cho Ôn Nhiên, sau đó đi vòng qua đầu xe, tự mình ngồi vào ghé lái. Không như mọi khi, đợi cô lên xe rồi đóng cửa xe cho cô, sau đó mới rời đi.
Sự tức giận của anh biểu hiện rất rõ ràng.
Ôn Nhiên ngồi vào ghế phụ, vừa đóng cửa xe, cổ tay đã bị lòng bàn tay mạnh mẽ của Mặc Tu Trần siết chặt. Thân thể cô mạnh mẽ bị kéo về phía anh, giây tiếp theo, đầu cô bị anh siết chặt bằng bàn tay khác. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông lướt qua…
Trong não Ôn Nhiên có một tiếng nổ, ý thức bị xâm chiếm bởi khí chất nam tính mạnh mẽ và bá đạo của anh, chỉ để lại một khoảng trống.
Ngay khi cô nghĩ mình sắp chết ngạt, Mặc Tu Trần đột nhiên buông môi ra, nhìn chằm chằm cô thật sâu, khàn giọng hỏi: “Có phải em không hê quan tâm đên người phụ nữ khác quấy rầy chồng của em một chút nào đúng không?”
Ôn Nhiên đang há to miệng hít thở không khí, đột nhiên nghe được Mặc Tu Trần chất vấn, tim như bị bóp nghẹn, hai mắt mờ mịt ngơ ngác nhìn anh.
“Lúc đầu, nếu không phải vì Ôn thị, em cũng sẽ không cưới một người xa lạ. Những ngày qua, tuy rằng em thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của một người vợ, nhưng, em cũng chỉ vì lời hứa ban đầu, không phải vì thích anh, đúng không?”
Mặc Tu Trần khóa chặt tầm mắt của cô, không cho phép cô nhìn anh với thái độ lảng tránh, mỗi lần anh quan tâm đến cô, anh đều hy vọng cô sẽ đáp lại tình cảm của anh.
Mà không phải đơn giản là thực hiện lời hứa!
Tim Ôn Nhiên đập nhanh, tâm trạng hỗn loạn, Mặc Tu Trần dùng ánh mắt thâm thúy và sắc bén nhìn cô chằm chằm, giống như có cảm giác áp chế mạnh mẽ, khiến cô có chút khó thở.
Có lẽ, là không gian quá nhỏ, không khí trong xe trở nên loãng hơn vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi của anh.
Cô không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của anh, một số lời nói của anh là sự thật cô không thể bác bỏ. Lúc đầu lấy anh, thật sự là vì công ty.
Và những ngày qua, cô nỗ lực để trở thành một người vợ tốt, ngoài lời hứa ban đầu, cô vẫn đang cố gắng đền đáp sự giúp đỡ của anh đã dành cho cô khi cô bắt lực nhất.
Còn vê việc có thích hay không thì bản thân cô cũng không rõ.
Điều chắc chắn duy nhất là cô không ghét sống chung với anh, cho dù sống với anh cả đời cũng không thấy chán ghét.
Cô míim chặt môi, đè nén sự bối rối trong lòng, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh, nhẹ nhàng đáp: “Ban đầu em lấy anh, quả thật là vì công ty. Sau này, em cố gắng học để trở thành một người vợ có đủ tư cách, vì lời hứa em đã hứa cũng là thật. Những ngày qua em cùng anh sớm chiều sống chung với nhau…”
Ôn Nhiên chưa kịp nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp ngắt quãng.
Đó là tiếng chuông điện thoại di động của Mặc Tu Trần, ánh sáng trong xe mờ mịt không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng ánh mắt thâm thúy và u ám, nhìn chằm chằm Ôn Nhiên như thiêu đốt.
Anh mặc kệ điện thoại di động đang đổ chuông, chỉ chăm chú nhìn Ôn Nhiên, tuy rằng lời nói phía trước khiến anh rất buồn bực, nhưng anh cảm thấy, những lời nói phía sau của cô, nhất định là điều anh muốn nghe.
“Điện thoại của anh đổ chuông kìal”
Tiếng chuông điện thoại bên tai quá lớn, giọng nói của Ôn Nhiên dừng lại, không tiếp tục nói nữa mà nhẹ giọng nhắc nhở Mặc Tu Trần.
Còn vê việc có thích hay không thì bản thân cô cũng không rõ.
Điều chắc chắn duy nhất là cô không ghét sống chung với anh, cho dù sống với anh cả đời cũng không thấy chán ghét.
Cô mim chặt môi, đè nén sự bối rối trong lòng, bình tính đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh, nhẹ nhàng đáp: “Ban đầu em lấy anh, quả thật là vì công ty. Sau này, em cố gắng học để trở thành một người vợ có đủ tư cách, vì lời hứa em đã hứa cũng là thật. Những ngày qua em cùng anh sớm chiều sống chung với nhau…”
Ôn Nhiên chưa kịp nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp ngắt quãng.
Đó là tiếng chuông điện thoại di động của Mặc Tu Trần, ánh sáng trong xe mờ mịt không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng ánh mắt thâm thúy và u ám, nhìn chằm chằm Ôn Nhiên như thiêu đốt.
Anh mặc kệ điện thoại di động đang đổ chuông, chỉ chăm chú nhìn Ôn Nhiên, tuy rằng lời nói phía trước khiến anh rất buồn bực, nhưng anh cảm thấy, những lời nói phía sau của cô, nhất định là điều anh muốn nghe.
“Điện thoại của anh đổ chuông kìa!”
Tiếng chuông điện thoại bên tai quá lớn, giọng nói của Ôn Nhiên dừng lại, không tiếp tục nói nữa mà nhẹ giọng nhắc nhở Mặc Tu Trần.
Còn vê việc có thích hay không thì bản thân cô cũng không rõ.
Điều chắc chắn duy nhất là cô không ghét sống chung với anh, cho dù sống với anh cả đời cũng không thấy chán ghét.
Cô mim chặt môi, đè nén sự bối rối trong lòng, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh, nhẹ nhàng đáp: “Ban đầu em lấy anh, quả thật là vì công ty. Sau này, em cố gắng học để trở thành một người vợ có đủ tư cách, vì lời hứa em đã hứa cũng là thật. Những ngày qua em cùng anh sớm chiều sống chung với nhau…”
Ôn Nhiên chưa kịp nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp ngắt quãng.
Đó là tiếng chuông điện thoại di động của Mặc Tu Trần, ánh sáng trong xe mờ mịt không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng ánh mắt thâm thúy và u ám, nhìn chằm chằm Ôn Nhiên như thiêu đốt.
Anh mặc kệ điện thoại di động đang đổ chuông, chỉ chăm chú nhìn Ôn Nhiên, tuy rằng lời nói phía trước khiến anh rất buồn bực, nhưng anh cảm thấy, những lời nói phía sau của cô, nhất định là điều anh muốn nghe.
“Điện thoại của anh đổ chuông kìal”
Tiếng chuông điện thoại bên tai quá lớn, giọng nói của Ôn Nhiên dừng lại, không tiếp tục nói nữa mà nhẹ giọng nhắc nhở Mặc Tu Trần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT