Đàm Mục ở phía sau trợn tròn mắt, đôi diện với bóng lưng cương nghị của Mặc Tu Trần, lầm bẩm phản đối: “Có vợ thì sướng rồi, mỗi ngày đều đề tôi tăng ca một mình!”
Anh ấy nói rất nhỏ, theo lý mà nói, Mặc Tu Trần đang nghe điện thoại không thể nghe thấy anh ấy nói, nhưng giọng nói của anh ấy vừa dứt, người đàn ông đã đi được mười bước đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sâu sắc bắn về phía anh ấy.
Vẻ mặt Đàm Mục sững sờ một hồi, rất nhanh liền trở lại bình thường.
Mặc Tu Trần thật sâu liếc anh ấy, cất điện thoại đi, cách đó mấy mét, bình tĩnh nói: “Cậu phải mau tìm người kết hôn liền đi, cũng có thể như tôi, không cần làm thêm giờ!”
Nói xong anh quay lưng bỏ đi.
Khóe miệng Đàm Mục giật giật, lần này anh ấy cũng không dám than thở nữa, trong lòng thầm mắng Mặc Tu Trần, có một người vợ mà khoe như trúng giải mấy chục tỷ ấy, mình mới không thèm thấy hiếm!
Trong điện thoại, Mặc Tu Trần không nói anh còn nhờ Cố Khải giúp đỡ, để chắc chắn 100% giúp cô đối phó được với Chu Minh Phú.
Trên đường đến nhà hàng, Mặc Tu Trần cũng không nói tối nay ăn cơm cùng nhau còn có Cố Khải đi cùng.
Khi đến Ý Phẩm Hiên, người phục vụ đưa họ lên lầu ba, phòng riêng, mở cửa ra, nhìn thấy Có Khải đang ngồi bên
Chương 149. Có vợ thì sướng rồi trong, sự ngạc nhiên vụt qua mặt Ôn Nhiên.
“Nhiên Nhiên, sao em lại có cái biểu cảm này, không hoan nghênh anh à?”
Cố Khải đứng dậy, ở trước bàn tròn lớn, nhìn Ôn Nhiên mỉm cười.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Ôn Nhiên tan biến, cô nhướng mày cười cười, nhẹ nhàng nói: “Sao có thể, em chỉ là không biết anh Cố cũng ở đây thôi.”
Cố Khải liếc nhìn Mặc Tu Trần đang đi đến trước bàn, kéo ghế cho Ôn Nhiên, anh ấy nói đùa: “Hiếm khi Tu Trần gọi điện mời anh đi ăn, cho dù anh bận đến mấy cũng phải đến chứ.”
Lời nói của anh ấy thu hút ánh mắt của Mặc Tu Trần, “Nhiên Nhiên, ngồi xuống trước đi!”
Mặc Tu Trần nói một câu đó với Ôn Nhiên, sau đó kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, hỏi Cố Khải: “Cậu gọi món chưa?”
Cố Khải lắc đầu: “Tôi không biết Nhiên Nhiên thích ăn gì, đặc biệt đợi cậu đến gọi món.”
Kỳ thực, trong lòng anh ấy và Mặc Tu Trần đều biết rõ sở thích của Ôn Nhiên, nhưng trước đó Mặc Tu Trần đã cảnh cáo, anh ấy cẩn thận không muốn khiêu khích anh nữa làm anh không thoải mái, nói mình không biết.
Mặc Tu Trần chỉ liếc mắt, không có vạch trần anh ấy, gọi người phục vụ gọi đồ ăn.
Gọi đô ăn xong, Mặc Tu Trân chậm rãi giải thích: “Buôi chiều nhận được tin tức, anh đã gọi điện nói chuyện với Cố Khải. Những người cung cấp dược liệu mà em đang tìm đều là những người cung cấp dược liệu lớn nhát trong khu vực. Nếu em không cho chúng một chút lợi ích, chúng sẽ không ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta.”
Ôn Nhiên cũng là một người thông minh, Mặc Tu Trần nhắc nhở, cô đã nhanh chóng hiểu được ý định của anh, trái tim của cô bởi lời nói của anh mà như được sưởi ấm, cô nhìn Cố Khải đầy cảm kích: “Anh Có…”
Cố Khải khẽ mỉm cười, cắt ngang không cho cô nói câu sau: “Đừng nói với anh máy lời như cảm ơn, không phải anh hoàn toàn muốn giúp em. Trong một năm bệnh viện của anh cần rất nhiều dược liệu, anh cũng từng khảo sát qua, dược liệu của những cơ sở kinh doanh dược liệu đó có đạt tiêu chuẩn…”
Anh ấy nói như vậy, Ôn Nhiên thật sự không nói ra được lời cảm ơn, cuối cùng hào phóng nói: “Như vậy đi, bữa tối nay để em mời, em vốn định tự mình đi một chuyến đấy.
Tối nay, coi như là chỉ phí đi lại được sử dụng làm bữa ăn.”
Cố Khải cười hai tiếng, hờ hững nói: “Anh không phản đối!”
Bên cạnh, Mặc Tu Trần khẽ cau mày, không để ý tới ánh mắt của Cố Khải, dựa vào lưng ghé, tao nhã lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một tắm thẻ, đưa cho Ôn Nhiên: “Sau này em tiêu tiền, cứ quẹt từ thẻ này!”
Ôn Nhiên sửng sốt, dưới ánh mắt thâm thúy và kiên định của Mặc Tu Trân, cô khó xử căn chặt môi.
Trong lòng thầm nghĩ, trước mặt người anh em tốt của anh, nếu cô từ chối thẻ của anh, anh có thể sẽ tức giận.
Cô mỉm cười cầm lấy thẻ từ trong tay anh: “Được nha, sau này em không phải lo lắng về việc trong thẻ hết tiền nữa! “
Quả nhiên, cô nhận lấy tắm thẻ, bóng tối dưới đáy mắt của Mặc Tu Trần nhanh chóng tan biến như mây khói, nụ cười nhẹ hiện lên, hơi thở toàn thân cũng ấm áp vui vẻ.
Ăn tối trong một bầu không khí dễ chịu.
Sau bữa ăn, Cố Khải trở lại bệnh viện, mang theo thức ăn mà Ôn Nhiên đã gói cho anh trai cô, thời gian còn lại dành cho cô và Mặc Tu Trần.
Trên đường trở về, Ôn Nhiên nhận được điện thoại, xác nhận được cả ba người cung cấp dược liệu ngày kia sẽ đến.
Về đến nhà, điện thoại của Mặc Tu Trần kêu lên, anh bảo cô lên lầu tắm rửa trước, còn anh ở trong phòng khách trả lời điện thoại. Lúc Ôn Nhiên biến mắt ở cầu thang, hơi ấm giữa hai lông mày lập tức bị thay thế bằng sự lạnh lùng, trầm giọng nói: “Chỉ cần ông ta có thể đóng cửa nhà máy, thua lỗ một chút cũng không sao!”
“Yên tâm đi, lần này Ngô Thiên Nhất chắc chắn sẽ không thể trở tay. Chỉ cần nhà máy dược phẩm của ông ta đóng cửa, nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng cũng không tồn tại được.”
Trong điện thoại có một giọng nói đầy tự tin, hóa ra sự cố dược liệu lần này của Ôn thị không chỉ do Chu Minh Phú làm, mà còn có một người khác, chính là Ngô Thiên Nhật.
Tin tức mà Ôn Nhiên nhận được từ đàn chị chỉ có Chu Minh Phú đã đạt được thỏa thuận với các nhà cung cấp dược liệu, nhưng cô không biết người đứng sau đó lại là Ngô Thiên Nhát.
Mà trước đó Mặc Tu Trần đã điều tra ra Ngô Thiên Nhất có liên quan đến vụ thuốc của một công ty dược phẩm thuộc tập đoàn MS, đó là âm mưu của Tiêu Văn Khanh. Điều này cho thấy Ngô Thiên Nhất và Tiêu Văn Khanh có một mối quan hệ không bình thường.
Còn có một số thông tin bí mật và quan trọng hơn mà anh vẫn chưa nắm được hết.
Tuy nhiên, những thứ này đủ để Ngô Thiên Nhất trả giá.
Anh không nói với Ôn Nhiên về sự tồn tại của Ngô Thiên Nhất là vì anh không muốn cô lo lắng, cho dù muốn nói thì anh cũng sẽ nói cho Ôn Cẩm biết.
“Ừ, gần đây cho người chú ý đến Ngô Thiên Nhất, xem ông ta có gặp Tiêu Văn Khanh hay không.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần đông cứng lại vào điểm xuất phát, muốn điều tra những chuyện cũ đó cũng không thể trong ngày một ngày hai. Anh luôn rất rõ ràng về chuyện này, anh tra nhiều năm như vậy rồi mới tìm thấy manh mối, anh kiên quyết sẽ không bỏ cuộc.
“Ừ, tôi biết rồi!”
Sau cuộc gọi, anh đang định cất điện thoại đi thì lại có một cuộc gọi đến, lần này là Ôn Cẩm.
Nhìn thây người gọi, ánh mắt của Mặc Tu Trân lóe lên thật sâu, anh còn chưa gọi cho Ôn Cẩm mà anh ấy đã gọi cho mình rồi, cho dù là Cố Khải nói cho anh ấy biết thì cũng sẽ không nhanh như vậy.
Không có lịch sự giả tạo, Ôn Cẩm vừa mở miệng liền nói trọng điểm.
“Người nào?”
Mặc Tu Trần khẽ nheo mắt, trong lòng lóe lên ba chữ của Ngô Thiên Nhất, giây tiếp theo, giọng nói của Ôn Cẩm mang theo chút mát lạnh của đêm thu: “Ngô Thiên Nhát, anh biết không?”
“Ừ, tôi biết.”
Mặc Tu Trần bước tới ngồi trước ghế sofa cách đó vài bước, nghiêng người dựa vào sô pha, tùy ý vắt chéo chân, giọng điệu bình tĩnh trả lời, anh thắc mắc tại sao Ôn Cẩm lại hỏi anh về Ngô Thiên Nhất, có phải anh ấy đã biết điều gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT