Ön Nhiên lật xem xong đơn xin nghỉ phép, không nhịn được mà cười lạnh.
Cô biết rằng, khi cô đã giải quyết xong vấn đề tài chính, Chu Minh Phú vẫn sẽ tìm cách khác mà làm khó cô. Nước đi này của ông ta, thật là ra tay quá ác rồi.
Cô mím chặt môi mình, lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại. Cửa văn phòng lúc này đẩy vào, Chu Minh Phú từ ngoài bước vào.
“Nhiên Nhiên, tôi nghe nói hôm nay có nhiều người xin nghỉ…”
Một giây trước Ôn Nhiên còn bình thản, ngay sau đó cô liền chau mày lại, từ ghế xoay mà ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thắng vào Chu Minh Phú, lạnh lùng lên tiếng: “Chú Chu à, chẳng lẽ ngay cả phép lịch sự tôi thiểu là gõ cửa trước khi vào phòng mà chủ cũng không hiểu sao?”
Nếu như ông ta đã không nể nang gì cô, thì cô cũng không phải giả vờ giả vịt trước mặt ông ta nữa.
Chu Minh Phú sắc mặt đột nhiên biến sắc, muốn công kích, nhưng lại nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt liền trắng xanh, lại nhẫn nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đi gõ cửa lại.”
Ông ta ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại, sau vài hồi chuông, điện thoại của Ôn Nhiên cuối cùng cũng được nhắc máy, giọng nói trầm ấm của người đàn ông phát ra từ đầu bên kia: “Alo!”
Ngoài cửa đồng thời vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Nhiên nháy mắt với chị Lý ở đằng sau. Nhận ra điều đó, chị Lý xoay người đi ngăn Chu Minh Phú ở bên ngoài.
“Tôi muốn mượn người của anh vài ngày.”
Ôn Nhiên nói thẳng ngay vào vấn đề, người ở điện thoại bên kia hình như có chuyện quan trọng. Ôn Nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện. Mặc Tu Trần chỉ lạnh nhạt nói: “Cô nói cho Đàm Mục biết những chuyện này, anh ta sẽ sắp xếp việc này cho em. ”
“Ừm, tôi sẽ gọi cho trợ lý Đàm ngay.”
Bên kia không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
“Ôn Nhiên, cô đang trêu chọc người sao? Để tôi gõ cửa, tôi gõ cửa rồi, cô lại không cho vào sao?”
Ngoài cửa, Chu Minh Phú đẩy thư ký Lý ra rồi lại xông vào, tức giận hỏi Ôn Nhiên đang ngồi sau bàn làm việc. Tất cả sự lễ phép và đạo đức đều không còn nữa, giọng điệu ông ta hung hăng nói: “Ở xưởng sản xuất xe đã có ai quản đốc và ba người trưởng nhóm đã xin nghỉ phép, và các nhân viên tình hình bây giờ không ổn định… bây giờ là cô sẽ giải quyết nó, hay cô lại gọi trợ lý Đàm lần nữa?”
Trong câu cuối cùng, giọng điệu của Chu Minh Phú sặc mùi chế nhạo.
Ôn Nhiên nhìn Chu Minh Phú cao ngạo bằng ánh mắt lạnh lùng, ông ta cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, không còn giả bộ nhẫn nhịn nữa?
Tốt lắm, ông ta cho rằng Ôn Nhiên cô là trái hồng mềm, ai cũng có thể cầm nắn được, đã thế còn cho rằng cô còn trẻ và ngây thơ, căn bản không thể xử lý chuyện như vậy.
Cô đứng dậy đi ra từ sau bàn làm việc. Cô mặc một bộ lễ phục chuyên nghiệp, tóc búi cao đơn giản, sợi dây chuyền kim cương trên cổ phản chiếu ra ánh sáng rực cho người ở dưới kia rồi, có thể sắp xếp người đến bất cứ lúc nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT