Sau khi xe chạy lên đường, Ôn Nhiên nói với tài xế: “Lái chậm chút!”
Đúng như lời Cổ Khải nói, xe cấp cứu Trình Giai đi tới rất nhanh, ở đèn giao thông đầu tiên, Ôn Nhiên nhìn thấy xe cấp cứu từ phía đối diện.
Hai chiếc ô tô lướt qua.
Mặc dù tốc độ nhanh đến mức không nhìn thấy người bên trong, nhưng cô vẫn nhận ra Mặc Tu Trần.
Do dự một hồi, cô yêu cầu người lái xe quay đầu quay lại, người lái xe đáp lại “Được”, quay đầu, lái xe về phía bệnh viện.
Hai phút sau, xe cấp cứu dừng lại ở lối vào bệnh viện, cửa sau mở ra, nhân viên y tế do Cố Khải dẫn đầu lập tức tiếp nhận, Trình Giai được đưa lên xe. Mặc Tu Trần đi theo sau, áo sơ mi trắng ở trên eo anh có một mảng máu lớn chói mắt.
Chiếc xe mà Ôn Nhiên ngồi không đến bệnh viện mà dừng ở ven đường cách đó vài mét, cách vài mét cô có thể nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và nghiêm nghị của Mặc Tu Trần.
Đến bệnh viện chỉ có một mình anh, ngay cả trợ lý của anh là Đàm Mục cũng không đi theo.
Từ khi xuống xe đến đi vào bệnh viện, chỉ trong chốc lát, bóng dáng cao lớn tuấn tú của anh đã biến mất ở lối vào bệnh viện.
Ôn Nhiên mím môi, thu hồi ánh mắt.
“Cô Ôn, bây giờ cô đi đâu?”
Tài xế thấy cô ngồi ngẩn ngơ, phép hỏi.
Ôn Nhiên thu lại cảm xúc, nhẹ nói: “Trở lại công ty đi, còn có một số văn kiện chưa hoàn thành, tối nay tôi tăng ca xử lý xong.”
“Nhưng vết thương ở cánh tay của cô vẫn chưa lành.”
Người lái xe lo lắng nhìn cánh tay cô, chủ yếu là vì cậu Mặc đã dặn, trước khi vết thương của cô Ôn khỏi, phải nghỉ ngơi nhiều.
Ôn Nhiên nhìn xuống băng gạc quấn trên cánh tay mình, thờ ơ nói: “Không sao đâu, hai ngày nay đã tốt hơn rất nhiều, so với anh trai, vết thương của tôi không là gì cả.”
Anh trai cô mới tỉnh lại được ba ngày đã bắt đầu quản lý công ty, để cô bớt gánh nặng, vết thương nhỏ này của cô sao có thể nghỉ ngơi cả ngày chứ.
Tài xế củi đầu, đang định khởi động xe, liền nghe thấy điện thoại di động của cô vang lên, lại dừng lại, từ kính chiếu hậu nhìn cô lấy điện thoại di động ra trả lời điện thoại.
Ôn Nhiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn bấm nút trả lời: “Alo!”
“Nhiên Nhiên, hiện tại dì gọi cho cháu sẽ không quấy rầy cháu chứ?”
Lời nói vừa dứt, giọng nói của Tiêu Văn Khanh truyền đến, mang theo một sự nhiệt tình cố ý xen lẫn sự giả tạo, như thể bà ta và cô rất thân. (Trên thực tế, ngay cả khi cô ấy đang hẹn hò với Mặc Tử Hiên, Tiêu Văn Khanh và cô ấy cũng không thân thiết.)
“Nhiên Nhiên, nói thế nào thì bây giờ cháu cũng là con dâu nhà họ Mặc, Tu Trần gọi dì một tiếng di, cháu cũng gọi một tiếng dì đi, đừng xa cách như vậy chứ. Dì có chuyện muốn nhờ cháu giúp, bây giờ cháu rảnh không, dì đang ở Ý Phẩm Hiên, cháu đến đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Tiêu Văn Thanh cũng không khách sáo, theo ý bà ta, bà ta mời Ôn Nhiên, cô nhất định sẽ đi.
Nhưng mà Ôn Nhiên không muốn dính líu gì đến bà ta, trước kia cô không biết gì về nhà họ Mặc, nhưng bây giờ cô cũng biết một chút rồi. Nhất là sau khi nghe thím Trương nói về năm đó mẹ Mặc Tu Trần nhảy lầu, cô đối với Tiêu Văn Khanh đã không còn chút cảm tình nào.
Cô biết Mặc Tu Trần oán hận Tiêu Văn Khanh, hiện tại anh không ở đây, chỉ có một mình cô, cô càng không muốn đến cuộc hẹn của bà ta.
Sau khi suy nghĩ xong, Ôn Nhiên từ chối lời mời của bà ta: “Hiện tại tôi không thể đi được, dì Tiêu có chuyện gì thì cứ nói qua điện thoại đi ạ.”
Cô chấp nhận xưng hô của bà ta, cũng tính là tôn trọng bà ta rồi, Ôn Nhiên không thể quên, buổi sáng hôm Mặc Tử Hiên và Chu Lâm ở cùng nhau, Tiêu Văn Khanh nhìn cô đầy vẻ châm chọc.
Khi đó, bà ta nhất định là tràn đầy vui mừng vì con trai bà ta và Chu Lâm ở cùng nhau, không cần lo lắng cô sẽ làm tổn thương con trai mình nữa.
“Nhiên Nhiên, chuyện này nói qua điện thoại ta không nói rõ được. Nếu như cháu có việc bận thì dì ở đây chờ, khi nào cháu hết bận nhất định phải qua đây đây, cứ như vậy đi, cháu làm việc đi nhé!”
Tiêu Văn Khanh không cho cô cơ hội từ chối, nói xong liền cúp máy.
Nghe tiếng bíp từ trong điện thoại truyền đến, Ôn Nhiên khẽ nhíu mày.
***
Ôn Nhiên muốn gọi điện thoại cho Mặc Tu Trần, nói cho anh biết, Tiêu Văn Khanh tìm cô. Nhưng nghĩ đến tình hình của Trình Giai, lại sợ anh cảm thấy phiền phức, cuối cùng lại từ bỏ ý định gọi điện cho anh.
Cô do dự một lúc, quyết định đến Ý Phẩm Hiên để xem Tiêu Văn Khanh tìm cô là có chuyện gì.
Hơn hai mươi phút sau, xe đi đến Ý Phẩm Hiên.
Khi cô bước đến cửa, Bạch Tiểu Tiểu và hai khách hàng từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô, Bạch Tiểu Tiểu để khách hàng rời đi trước, hỏi cô tại sao chỉ có một mình.
“Tiêu Văn Khanh nói tìm tớ có việc.”
Ôn Nhiên nhìn lướt qua đại sảnh bên trong, bình tĩnh nói.
Bạch Tiểu Tiểu cau mày, “Tại sao Tiêu Văn Khanh lại tìm cậu? Nhiên Nhiên, không phải bà ta vì Mặc Tử Hiên đấy chứ. Tớ nghe nói, hai đêm nay Mặc Tử Hiên đều say khướt ở quán bar. Anh ta có lại làm phiền cậu không?”
Một dấu vết nghi ngờ ngưng tụ giữa lông mày Ôn Nhiên, “Vào ngày chúng ta từ thành phố F trở về, anh ta đến bệnh viện cản mình lại, nói vài câu rồi rời đi. Hai ngày nay anh ta không tìm tớ nữa.”
Về phần Tiêu Văn Khanh có phải vì Mặc Tử Hiên hay không, cô thật sự không biết.
Tối hôm đó, cô cùng anh trai ăn tối rồi cùng dì Lý rời khỏi bệnh viện, cô không biết Mặc Tử Hiên đang đợi cô ở bên ngoài. Anh ta nhìn thấy dấu hickey trên cổ cô liền hỏi cô có phải đã quan hệ với Mặc Tu Trần hay không…
Anh ta cũng không vướng víu, chỉ nói vài câu, cả người đều trông rất tệ.
“Nhiên Nhiên, tớ sẽ đi cùng cậu. Nếu Tiêu Văn Khanh làm khó cậu, cậu sẽ không đơn độc đâu.”
Bạch Tiểu Tiểu lo lắng nói, lần trước ở thành phố F, cô ấy đã không ở cùng cô, kết quả là cô đã bị bắt cóc.
Tiêu Văn Khanh đang ở sảnh trên tầng hai.
Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu vừa lên lầu liền nhìn thấy bà ta, đang ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thấy hai người, trong mắt bà ta loé lên một tia lạnh, rất nhanh, trên mặt lại mang một nụ cười dịu dàng và yêu thương.
“Nhiên Nhiên, cô Bạch, mời ngồi.”
Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu đi đến trước bàn, Tiêu Văn Khanh đứng lên nhiệt tình chào hỏi, bảo hai người họ ngồi xuống, không hỏi cô sao lại để Bạch Tiểu Tiểu cùng nhau đến.
“Tôi vừa gặp Nhiên Nhiên ở dưới lầu, vì vậy tôi đi với cô ấy. Sẽ không làm phiền bà Mặc và Nhiên Nhiên nói chuyện chứ?”
Bạch Tiểu Tiểu chủ động giải thích, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười chuyên nghiệp.
“Dĩ nhiên là không.”
Tiêu Văn Khanh cũng cười, không khó chịu, gọi người phục vụ đến, hỏi hai người thích ăn gì, bà ta mời.
“Di Tiêu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn phải về công ty giải quyết một số việc, không ăn cơm đâu.”
Ôn Nhiên không nhận thực đơn từ người phục vụ, nhẹ giọng nói, cô không tới đây để ăn, nếu không phải bà ta nói đợi cô thì cô đã không đến rồi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Văn Khanh đông cứng lại một lúc, bà ta nhanh chóng trở lại tự nhiên, đưa tay cầm thực đơn từ người phục vụ nói: “Người là sắt cơm là thép, cho dù có làm việc cũng phải ăn đủ no mới có sức lực. Hai cháu không gọi đồ ăn thì để dì gọi, gọi vài món, chúng ta vừa ăn vừa nói. Nếu để cho ông Mặc biết dì gọi cháu đến, một bữa mà dì cũng không mời sẽ trách gì đó.”
Bà ta nhắc đến Mặc Kính Đằng là muốn nói cho cô biết, nói thế nào thì bà ta cũng là người lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT