“Tôi lừa cô thì có ích lợi gì. Tôi nói với cô tìm được Ôn Nhiên là tìm được rồi, nhưng cô ấy bị những người đó cho uống thuốc kích dục. Lúc này Tu Trần đang cho cô ấy thuốc giải. Cô thích tin thì tin, không tin thì tự đi mà gọi hỏi Tu Trần ấy.”
Lạc Hạo Phong nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
“Loại người gì thế không biết, không có chút lịch sự nào.”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị treo với vẻ tức giận, kể từ buổi sáng khi anh ấy cướp nụ hôn đầu tiên của cô, cô ấy đã không vừa mắt Lạc Hạo Phong rồi.
Khuôn mặt Lý Thiến thoáng qua vẻ kinh ngạc, cô ấy nghi ngờ hỏi: “Tiểu Tiểu, có phải Lục Hạo Phong vừa nói, Nhiên Nhiên bị hạ loại thuốc đó. Bây giờ Mặc Tu Trần đang cho cô ấy giải độc, như vậy có thể nói, Mặc Tu Trần là một người đàn ông bình thường, anh ấy có thể mang đến cho Nhiên Nhiên tính phúc*, đúng không? ”
*Tính phúc: hạnh phúc và tình d**
Trước đây, toàn thành phố G nói Mặc Tu Trần không thể giao hợp, nhưng mà, nếu như Nhiên Nhiên bị hạ thuốc, anh có thể làm những chuyện đó với cô, tất nhiên điều đó có nghĩa anh là người bình thường.
Bạch Tiểu Tiểu nghe thấy những lời của Lý Thiến, tạm thời bỏ đi sự bất mãn và bực bội đối với Lạc Hạo Phong, đem những gì anh ấy vừa nói nhớ lại, một nụ cười hạnh phúc lại xuất hiện trên khuôn mặt cô, cô nắm lấy tay của Lý Thiến, vui mừng nói: “Chị Lý, Lạc Hạo Phong nói chính là ý đó. Mặc Tu Trần là một người đàn ông bình thường, có thể mang tính phúc đến cho Nhiên Nhiên. Xem ra, bộ nội y tình thú trước đó mà em mua tặng cậu ấy có chỗ dùng được rồi. Haha, em thật thông minh!”
Khóe miệng Lý Thiến giật giật, con nhóc Tiểu Tiểu này, cười đắc ý chưa kìa, giống như bệnh của Mặc Tu Trần là do cô ấy chữa khỏi không bằng, nhưng mà, Mặc Tu Trần là đàn ông bình thường, có nghĩa là Nhiên Nhiên sẽ không phải ở goá cả đời.
Anh không gần nữ sắc, lại đối xử tốt với Ôn Nhiên, anh là loại đàn ông có thể giao phó cả đời, nếu chủ tịch Ôn cùng bà Ôn ở trên trời có linh, cũng sẽ mừng thay cô.
“Nhiên Nhiên đã không sao rồi, chị về phòng đi ngủ trước đây, Tiểu Tiểu, em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, tối nay Nhiên Nhiên không về nữa, em không cần đợi em ấy.”
Lý Thiến cười và khuyên nhủ.
Bạch Tiểu Tiểu vẫn còn đang chìm đắm trong mộng tưởng và tự hào của chính mình, nghe xong lời của Lý Thiến, cô hoàn hồn gật đầu với cô ấy nói: “Chị Lý, ngày mai còn nhiều việc phải làm, chị mau về phòng nghỉ ngơi đi ạ, em cũng phải mau đi ngủ đây. Ngày mai Nhiên Nhiên về, em nhất định phải hỏi cho kỹ, có phải cậu ấy và Mặc Tu Trần..”
“Em một cô gái nhỏ chưa bao giờ yêu đương, lại nói ra những lời táo bạo như vậy. Nếu như không quen biết em, chị còn tưởng em thật cởi mở đó.”
Bạch Tiểu Tiểu thường xuyên qua lại với Ôn Nhiên, dần dần cũng trở nên quen thuộc với Lý Thiên, nghe những lời nói táo bạo của cô, Lý Thiến nhìn cô một cách kỳ lạ.
“Ý em là, sau đêm nay, trên thế giới này sẽ chỉ còn lại một cô gái thuần khiết là em thôi!”
Chỉ cần Ôn Nhiên không sao, cho dù bị hạ thuốc cũng không thành vấn đề, nhưng ngược lại lại có thể giúp cô và Mặc Tu Trần, Bạch Tiểu Tiểu nghĩ đây là một chuyện tốt.
Khi Ôn Nhiên hy sinh bản thân vì công ty, kết hôn với Mặc Tu Trần, cô luôn lo lắng cho cô ấy sẽ ở góa cả đời, giờ phút này, cuối cùng cô cũng không phải lo lắng nữa.
Nửa đêm ở thành phố F, đềm lạnh như nước, vốn dĩ đỉnh núi lúc chạng vạng sáng hơi lạnh, nhưng bị chịu ảnh hưởng của hai người trên xe, kích/tình/kéo/dài, bên ngoài xe vẫn là một mảng ấm áp yên tĩnh.
Mặt trăng xấu hổ ẩn trong mây, không bật đèn xe, trời tối mịt.
Sau khi cả hai leo lên đỉnh sung sướng, tác dụng thuốc của Ôn Nhiên cũng dần dần mất đi, lý trí của cô quay về, không nhiệt tình và đói khát như vừa rồi. Cô xấu hổ đến mức hai má nóng bừng, tiếng tim đập vào màng nhĩ khiến cô xấu hổ.
Cô vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực anh, không dám ngẩng đầu lên.
Không biết đã qua bao lâu, bàn tay to trên eo cô khẽ nhúc nhích, thân thể đột nhiên run lên, nụ hôn đáng thương rơi xuống trán, giọng nói khàn khàn gợi cảm của người đàn ông truyền đến bên tai cô: “Bây giờ còn khó chịu nữa không em?”
Ôn Nhiên mím môi, không biết nên trả lời như thế nào.
“Nếu không khó chịu nữa thì mặc quần áo vào trước nhé, trong xe còn có một hộp thuốc dự phòng. Anh giúp em xử lý vết thương trên mặt và cánh tay một chút.”
Mặc Tu Trần nhìn cô thật sâu, tuy trong xe là một mảng tối tăm, nhưng hơn một tiếng, anh sớm đã thích nghi với bóng tối nhiệt huyết này rồi. Đôi mắt sâu và nóng bỏng dừng lại ở vết sẹo trên má cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép sẹo, trong lòng, vì cô mà tràn đầy đau lòng.
Ôn Nhiên dường như cảm nhận được sự đau lòng và thương hại của anh đối với mình, đôi mắt ngân ngấn nước của cô từ từ mở ra, một dấu vết trong veo từ trong mờ mờ bay ra, đối diện với đôi mắt sâu thằm dịu dàng của anh, trái tim cô không kìm được mà run lên.
Nhớ lại sự tuyệt vọng và đoạn tuyệt lúc nhảy xuống vách núi, cô nghĩ mình nhất định phải chết rồi, nhưng không ngờ anh lại đến cứu cô, điều quan trọng nhất là, “bệnh” của anh đã thực sự khỏi!
“Đang nghĩ cái gì thế?”
Hai mắt đan vào nhau, khóe miệng Mặc Tu Trần chậm rãi gợi lên một nụ cười, giọng nói khàn khàn tràn ra đôi môi mỏng. Nhìn tư thế mơ hồ của cô, một người anh em nào đó lại bắt đầu sinh long hoạt hổ.
“Không có chuyện gì, anh đứng dậy trước có được không?”
Ôn Nhiên cảm thấy thân thể của anh thay đổi, trong người cô nóng lên, vừa rồi làm một lần, nhưng tác dụng của thuốc dường như vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn.
“Ừm, bây giờ cũng muộn rồi, anh giúp em rửa sạch vết thương rồi về khách sạn nhé.”
Mặc Tu Trần nói xong đứng dậy, bật đèn trên gác ô tô, kéo cô ngồi dậy.
Đột nhiên có ánh sáng, ánh mắt của Ôn Nhiên xẹt qua một tia ngượng ngùng, dưới ánh đèn không ngừng sáng lên một mảnh hồng quyến rũ. Mặc Tu Trần chỉ cảm thấy một tia máu trào lên trán, lập tức quay mặt đi chỗ khác, mở cửa xe, nói với Ôn Nhiên “Em mặc quần áo vào trước đi”, sau đó cầm quần áo của mình đi ra ngoài.
Trên đỉnh núi không có ai, lại là đêm, anh không có gì phải ngại ngùng, liền đứng ở ngoài xe mặc quần áo.
Trong xe, Ôn Nhiên một tay run rẩy nhặt quần áo mặc lên người, vừa nãy vận động kịch liệt lại ở trong xe nhỏ, không thể duỗi tay chân, vì vậy bây giờ cô cảm thấy đau đến yếu ớt.
“Nhiên Nhiên, em mặc xong chưa?”
Hai phút sau, ở ngoài cửa xe mở, giọng nói dịu dàng của Mặc Tu Trần vang lên, anh đã ăn mặc chỉnh tề, khôi phục lại vẻ tôn quý, tao nhã thường ngày.
Có vẻ như sau khi cứu cô lên đỉnh vách núi, anh đã đổi xưng hô với cô, từ Ôn Nhiên thành Nhiên Nhiên, cách gọi rất nhẹ nhàng và tự nhiên, không hề cộc lốc.
“Xong rồi!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng trả lời, hôm nay cô mặc váy cùng với áo khoác nhỏ bên ngoài, tuy vừa rồi hai người đều vội vàng, nhưng động tác của Mặc Tu Trần vẫn rất nhẹ nhàng, không trực tiếp xé rách quần áo của cô.
Mùi hương hoan ái còn lưu lại trong xe chưa hoàn toàn tan biến, Mặc Tu Trần lên xe, ánh mắt thâm thủy, tìm hộp thuốc dự phòng, lấy đồ khử trùng ra, nhẹ nhàng nói: “Có thể hơi đau một chút, em nhịn chút nhé”
“Không sao, em không sợ.”
Ôn Nhiên mím môi, đến chết cô còn không sợ, sao có thể sợ hãi một chút đau này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT