Tôi hơi đứng hình vài giây vì sự "tự nhiên" đó. Nếu mà chị Chu Phí bắt được cảnh tôi đưa người lạ về đây thì... thân tôi bằm ra trăm mảnh vẫn chưa đủ.

- Phi Long, Bách Niên? Hôm nay 2 người có hẹn đến cùng nhau sao? - giọng nói ngọt ngào

Cái gì chứ? Tôi có nghe lầm không? Họ là một nhóm với nhau à? Hết người này đến người kia quen biết nhau là thế nào? Hình như đúng là vậy rồi, tôi cảm thấy mình nhỏ bé trước đám người này quá.

- không có! Tiện đường đưa Thể Hy về đây thôi. Giờ xin phép đi trước.

Thầy ấy bước ra khỏi cửa trước ánh mắt nhìn của chúng tôi. Dáng đi nghiêm trang có phần sang trọng ấy dường như đánh thức tiềm năng trong con người tôi. Tuy trước đây là cũng là đại tiểu thư của một gia đình khá giả, nhưng tôi chưa bao giờ học tập được cách đi đứng, điệu bộ của một phú gia như vậy. Ngưỡng mộ thật sự!

- Phi Long, cậu đứng ở đây chơi một mình đi. Úc Khải Tôn cũng sắp về rồi - liếc nhìn tôi - còn em, theo chị lên phòng.

Thôi chết! Chắc chắn là chị ấy đang giận lắm đây. Vừa sáng chị ấy đã cho tôi một tràng "câu ca" mà tôi lại bỏ đi lên trường, giờ lại có thầy đưa về như thế...

- nè nè, 2 người định để tôi ở đây một mình thật sao? Cô đơn quá thể đó... - Phi Long than thở

Tôi bước đi phía sau lưng Chu Phí, đến nhấc bước chân gây tiếng động tôi cũng sợ mình bị quở trách. Sống chung với những người cao quý thật là mệt mõi.

Căn phòng chị ấy không nằm chung tầng với tôi và tên kia. Phải lên tận lầu 3 mới được, cũng may là nhà có cả thang máy để đi. Mà phải rồi, giờ tôi mới để ý đến, chị ấy và tên đó không ngủ chung 1 phòng? Họ là vợ chồng mà?

Cánh cửa mở ra, hương hoa ngào ngạt xông thẳng đến mũi. Ngọt ngào và ấm áp quá. Kiến trúc căn phòng được sơn theo màu nhã nhặn giữa hồng nhạt và trắng, có nhiều ô cửa sổ làm cho không gian thêm thoáng đãng mắt nhìn.

- em và Hoàng Bách Niên có mối quan hệ gì?

- chị đang nói thầy sao? Chúng em là thầy trò thôi, không có gì to tác cả. - tôi phân minh

- không có gì to tác? Em khiến chị phải trăn trở nhiều về câu nói này đó! Em lại nghĩ chị là con ngốc sao? Từ xưa đến nay chưa bao giờ Hoàng Bách Niên ở cạnh một người con gái nào cả, vả lại nếu có đi chăng nữa thì cũng không đến mức phải đưa về tận nhà như em lúc nãy. Thầy trò của em đó hã?

Chuyện này làm sao tôi biết được. Ngay cả việc gặp thầy ở trường hôm nay cũng bất ngờ mà?

- những gì em nói đều là sự thật, chúng em không hề có mối quan hệ nào khác ngoài thầy trò - tôi giữ vững lập trường

- chị đã cho người đi điều tra rồi, kết quả sẽ có trong chiều nay thôi! Còn giờ em về phòng nghĩ ngơi đi, tối nay em phải. À không, bắt buộc phải qua phòng Úc Khải Tôn để ngủ cùng anh ấy.

- ...

Nói vòng vo thì chị ấy càng không tin, mà lại còn gán ghép thêm chuyện ngủ cùng tên đáng ghét kia vào mà giải quyết. Vậy là tối nay lại phải chạm mặt nhau, chạm mặt đến phát ngán dù hắn có đẹp trai, có soái đến cỡ nào thì cũng chẳng ăn thua gì.

- chị sẽ cho người theo dõi hoạt động của em, nhằm tránh việc em không lo tập trung vào chuyên môn chính của mình. Em phải nghĩ rằng sau khi em sinh đứa bé đó ra, em vừa được hưởng biết bao nhiêu tiền, nếu không nói phô trương thì khi có số tiền đó em sống cả đời an nhàn cũng được.

Tiền tiền tiền... Bọn họ suốt ngày chỉ có vậy! Thật nhàm chán mà. Tôi không hiểu rốt cuộc bọn họ may mắn được sống trong giàu sang sung sướng nên thành ra họ mới có những suy nghĩ bất thường như vậy? hay bọn họ sinh ra đã mang trong mình lối sống bất cần thế rồi?

Bây giờ ngay cả việc hoạt động hằng ngày cũng bị kiểm soát, còn giờ đau đớn hơn?

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vừa bước ra từ phòng tắm, tôi đã xém chút nằm bất động khi thấy người giúp việc đứng ở ngoài. Thật may mà lúc trước tôi có học qua môn "căn bằng tâm lý" xong. May mắn thật!

- cô..cô... tại sao cô vào đây? - tôi trợn mắt hỏi

- đại thiếu phu nhân căn dặn phải canh chừng cô Lâm cẩn thận trước khi cô sang phòng đại thiếu gia.

- hazzz - tôi thở dài - vậy...cô đừng nhìn tôi chằm chằm như thế được không? Tôi chỉ có một mảnh vải trên người thôi, còn nữa...dạo này tôi hơi lên cân, cô nhìn tôi như thế khiến tôi cảm thấy mình như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống đó. - tôi nói một hơi mà không ngừng nghĩ

- dạ vâng. Vậy tôi đi lấy đồ đã chuẩn bị cho cô.

Tôi đang nghĩ, thế nào cũng mang cho tôi những trang phục "kinh dị" như những phim kinh dị của Mỹ cho mà xem. Đúng như dự đoán. Lần này, họ mang đến cho tôi trang phục hở ngực sâu, phần chân váy ngắn cũn cở, lại còn có họa tiết ren nữa....

- cái này...người mặc được? - tôi nhấn mạnh vì quá shock

- sao ạ?

- cô mang cho tôi cái gì vậy?

- là trang phục mà đại tiểu thư đã chuẩn bị.

- .... - tôi câm nín không dám hó hé nữa lời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play