"A!!!"

Đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trầm Ngân, đáy lòng Trầm Ô liền đau như cắt ruột cắt gan. Hận không thể thế vào chỗ của y, thay y sinh con.

Bởi vì nam nhân không thể sinh nở giống nữ nhân được. Nên lúc sinh, Trầm Ngân cũng chỉ có thể ngạnh sinh sinh chịu đựng nỗi đau mở bụng. Để ngự y lấy hài tử ra.

Quan trọng nhất là, cả quá trình đều không được dùng dược để giảm đau hay ngất đi.

"Khốn kiếp!" Trầm Ô chửi đổng, mấy lần không khống chế được muốn xông vào trong, nhưng không ngoại lệ đều bị thị nữ ngăn lại.

"Vương thượng, xin ngài hãy bình tĩnh. Nơi sinh nở là nơi không được sạch sẽ, ngài thân thể cao quý, ngàn vạn không được bước vào."

"Bình tĩnh cái rắm! Người ở bên trong là nương tử của ta, ngươi bảo ta bình tĩnh cái nỗi gì!"

Trong lúc Trầm Ô đang nóng giận trút giận lên người thị nữ. Thì lúc này, một tiếng khóc vang dội của hài đồng sơ sinh liền đã từ trong phòng vang lên, khiến hắn không khỏi sững sờ.

"Oe...oe..."

Cửa bị đẩy ra, bà mụ liền ôm lấy một chiếc tã nhỏ đi ra. Mặt cười như hoa nói:"Chúc mừng vương thượng, vương hậu đã sinh hạ một tiểu hoàng tử rồi a."

"Tiểu hoàng tử? Tốt, rất tốt." Không kìm nén được ý cười, Trầm Ô liền liên tục nói ra hai chữ tốt.

Nhưng làm bà mụ khó hiểu nhất chính là, hắn cũng không có trước chạy tới xem hài tử. Trái lại, lại lập tức vượt qua người bà, chạy vào trong phòng.

Vừa bước vào, Trầm Ô liền đã bị mùi máu tươi quanh quẩn trong không khí làm cho nhíu chặt mày.

Lúc này, đám ngự y kia vẫn còn chưa rời đi. Mà là đang xử lý vết thương cho Trầm Ngân. Khi thấy hắn bước vào, cả đám đều không khỏi sững sờ, vội vã muốn quỳ xuống hành lễ.

"Không cần thừa thãi, nên làm gì liền cứ làm đi, đừng quản bổn vương." Nói xong, Trầm Ô liền đã cất bước đi tới bên giường. Nhấc một cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh giường Trầm Ngân, khi thấy y vẫn còn mơ mơ hồ hồ mở mắt, hắn liền mở miệng răn dạy.

"Sao ngươi vẫn còn thức? Không nghỉ ngơi một lát để hồi phục sức lực đi a."

"Dù sao thì vẫn rất đa tạ ngươi, Ngân. Đa tạ ngươi vì đã sinh hài tử cho ta." Nắm lấy bàn tay Trầm Ngân, Trầm Ô liền cảm động đến rối tinh rối mù nói.

Vô lực liếc hắn, Trầm Ngân cũng không còn hơi sức rút tay lại. Chỉ có thể hé mở đôi môi tái nhợt dò hỏi:"Hài tử...của ta đâu?"

"Hài tử sao? Ở ngay bên ngoài, ta lập tức liền cho bà mụ ôm vào ngay." Được Trầm Ngân nhắc nhở, Trầm Ô mới kịp thời nhớ tới hài tử mà hướng về cửa phòng gọi vài tiếng.

Ngay tức khắc, bà mụ liền ôm lấy hài tử bước vào. Lúc này, hài tử đã được tắm rửa sạch sẽ, bọc trong một tấm tã đỏ. Gương mặt nhỏ nhắn có chút nhăn nhúm, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Thậm chí ngay cả mắt cũng chưa mở.

"Ngân, đây là hài tử của chúng ta. Là một nam hài, là thái tử tương lai của Ma giới." Cẩn thận đem hài tử nhỏ bé, mềm mại như bông trong tay bà mụ tiếp nhận. Mặc dù cánh tay có chút run, nhưng Trầm Ô vẫn là thuận lợi đem hài tử đưa tới cho Trầm Ngân xem.

"Hài tử thật giống ngươi."

Cố nghiêng mắt nhìn tiểu thí hài hành hạ bản thân suốt bao lâu qua, kiêm cả chức kim bài miễn tử kia. Nghe thấy lời nói của Trầm Ô, đánh giá hài tử một chút, Trầm Ngân liền nghiêm mặt, một mặt ghét bỏ nói:"Không giống ta. Ta không phải khỉ."

"..........................."

"Ngân, đừng nói như vậy, hài tử nếu nghe được sẽ thật đau lòng a. Trẻ sơ sinh nào cũng vậy cả thôi, hài tử của chúng ta về sau nhất định sẽ cao lớn giống ta, anh tuấn giống ngươi. Trở thành nhân trung long phượng..."

"Đừng tra như ngươi là được rồi." Lười nghe hắn chém gió, Trầm Ngân liền kiên quyết nhắm mắt, không chút do dự cho hắn một đao vào tim.

Trầm Ô: Ta thật sự có tệ đến vậy sao?

"Ngân, ngươi muốn đặt hài tử tên gì? Ta đã nghĩ ra rất nhiều cái tên, Trầm Tử Thu, Trầm Thừa Ân,...ngươi xem tên nào..."

"Gọi Trầm Minh đi." Trầm Ngân rất nhanh liền cho Trầm Ô biết, cái gì gọi là nhà thì phải có nóc.

Không dám bật lại, cho nên, dù có chút thất vọng. Nhưng Trầm Ô rất nhanh liền đã đánh lên tinh thần, truy vấn:"Tại sao lại đặt hài tử tên Minh a?"

Tên Bạch Đế khốn kiếp kia trùng hợp cũng tên Minh. Chẳng lẽ, Ma hậu nhà hắn thật sự là đối tên kia có tình cảm gì khó nói sao?

"Cũng không có gì. Chỉ là cảm thấy một bài thơ trước kia đã từng đọc qua rất hay. Cho nên liền muốn dùng nó đến đặt tên cho hài tử thôi."

"Hoa phi hoa,

‎Vụ phi vụ.

‎Dạ bán lai,

‎Thiên minh khứ.

‎Lai như xuân mộng kỷ đa thời,

‎Khứ tự triêu vân vô mịch xứ."

( Hoa Phi Hoa - Bạch Cư Dị)

Lẩm bẩm bài thơ Trầm Ngân vừa đọc, cảm thấy cái tên Trầm Minh này xác thực là rất hay. Vì vậy, Trầm Ô cũng liền gật đầu đáp ứng, chấp nhận đem nó đặt cho hài tử của bọn họ.

Song, nảy sinh suy nghĩ, Trầm Ô liền bồng theo hài tử đi tới bên án kỷ đặt ở góc phòng bên kia. Cầm lấy bút lông, đem đầu bút chấm vào trong Vãn Mặc đặt ở ngay bên cạnh.

Sau khi đem hài tử truyền cho bà mụ. Trầm Ô liền vén tấm tã bọc của nó xuống, ở trên chiếc cổ nho nhỏ, từng chữ một long phi phượng vũ đem bài thơ Trầm Ngân vừa đọc viết lên. Đồng thời còn âm thầm vận chuyển ma khí, ở bên trên nét chữ vẽ ra từng tầng trận văn phòng hộ.

Vãn Mặc là một loại mực quý hiếm trong thiên hạ. Một khi đã viết lên, cả đời cũng sẽ không thể tiêu trừ. Trừ phi là đem một lớp da hoàn toàn xé xuống mới thôi.

Có lẽ Trầm Ô không ngờ tới được, hào hứng nhất thời của mình. Về sau lại trở thành thứ liên kết cuối cùng giữa bọn họ và hài tử.

**Hôm nay bắt xe về quê nên đăng chương hơi trễ. Cả nhà thông cảm nhé!

**Có lẽ đã kha khá người đoán được con trai của A Ngân và Trầm tra nam là ai rồi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play