Theo thói quen chạy trở về phòng của mình. Chỉ là, Trầm Ngân giống như đã quên mất một chuyện, trong phòng của y lúc này, đã có thêm một người khác!

Cho nên, đến khi nhìn thấy mỹ nhan giận dữ của thiếu nữ. Thân thể y mới cứng đờ ở ngay cửa ra vào.

Diệp Vấn là thê tử danh chính ngôn thuận của Trầm Ngân. Nàng nhỏ hơn y bốn tuổi, bằng tuổi với Trầm Ô. Gương mặt nhỏ nhắn, thiên về đáng yêu, tinh nghịch. Tựa như là muội muội nhà bên, ngây thơ trong sáng.

Lúc này, nàng đã sớm đem khăn voan cùng mão phượng ném đến trong góc phòng. Ngồi trên bàn trà ăn điểm tâm, mắt hạnh trợn tròn nhìn xem hắn.

Sau đó, như kịp phản ứng lại, nàng mới hùng hổ đứng lên, âm thanh nhu nhu, nhưng lại vang vọng:"Ngươi còn biết trở về? Có biết ta đã ở đây chờ ngươi bao lâu không?!!"

Ủy khuất mắng to, Diệp Vấn liền nhanh chóng đi về phía Trầm Ngân. Chỉ là, đợi khi nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này, nàng lại không khỏi sững người.

Y phục bất chỉnh, rách nát khắp nơi. Tóc tai rối bời, tựa hồ là vừa trải qua một đợt lăn lộn. Khóe môi có vết rách, vẫn còn đang rơm rớm máu. Sườn mặt, cổ, yết hầu,... cũng đều chằn chịt từng dấu hồng ngân cùng dấu răng hiện rõ.

"Ngươi...ngươi..." Thiên ngôn vạn ngữ đều không đủ để diễn tả tâm trạng của Diệp Vấn lúc này. Môi anh đào run rẩy, một lúc sau, nàng mới bất chợt rống to:"Ngươi...ngươi chính là tiểu nhân hèn hạ!"

"Dù có thế nào đi nữa, hôm nay cũng là ngày đại hôn của chúng ta. Ngươi làm sao lại có thể để thê tử của mình một mình trong tân phòng, bỏ đi cùng nữ nhân khác tằng tịu kia chứ?!!"

Đúng vậy, Diệp Vấn hiển nhiên đã cho rằng, Trầm Ngân nhất định là đã vừa bị con hồ ly tinh nào đó câu đi, cho nên đến tận giờ này mới trở về phòng. Hơn nữa còn trong trạng thái y quan bất chính như vậy.

"Không phải...ta..."

"Ta không muốn nghe ngươi giải thích gì cả!!!" Mi mắt ửng hồng, Diệp Vấn liền lớn tiếng cắt ngang lời Trầm Ngân. Nàng từ nhỏ đến lớn đều là viên ngọc quý được mọi người nâng niu trong tay, nào đã từng chịu phải ủy khuất như vậy kia chứ? Vì vậy, tính tình đại tiểu thư ngay lập tức liền trỗi dậy.

"Ngươi cút! Đi mà tìm ả hồ ly tinh đó đi!"

Nói xong, Diệp Vấn liền đã dùng sức đem Trầm Ngân xô ra khỏi phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, thậm chí còn cài chốt.

Vốn đã không còn bao nhiêu sức lực, nên dù bị Diệp Vấn đẩy ra ngoài, Trầm Ngân cũng không thể hoàn thủ lại được. Nhìn cánh cửa gỗ khép chặt trước mặt mình, trong mắt y lại không kìm được dâng lên vẻ tuyệt vọng.

Y đứng trước cửa phòng, không thể tiến vào, lại càng không thể rời đi. Bởi vì nếu để người khác nhìn thấy tình trạng của y lúc này, kèm theo việc y bị thê tử đuổi ra khỏi phòng, không cho chung giường. Thì thanh danh của y cùng phụ mẫu cũng xem như là triệt để quét rác.

Rốt cuộc, không còn chốn dung thân, Trầm Ngân cũng chỉ có thể đi tới góc tường cách đó không xa mà co người ngồi xuống.

Tựa hồ là chạm tới vết thương ở hạ thân, y liền thấp giọng rít khí lạnh. Mặt vùi vào trên đầu gối, gió lạnh lùa qua người, bất tri bất giác lại khiến mắt y nhòe đi, thương tâm rơi lệ.

Song, vì sợ người khác phát hiện, y cũng chỉ dám che miệng nghẹn ngào. Nước mắt thống khổ, cay xè quanh khóe mi, lướt qua gò má, đọng lại trên bàn tay đang khẽ run lên.

Trầm Ô yên lặng ngồi thụp xuống bên cạnh y. Hắn liếc nhìn y, trong mắt là một mảnh tối tăm, có day dứt, có khổ sở.

Hắn vươn tay, muốn giúp y lau nước mắt. Chỉ là, khi đưa tay ra rồi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn giọt lệ đó xuyên qua bàn tay, rơi xuống xiêm y của y.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn như cũ có cảm giác, độ ấm của nó phảng phất vẫn còn đang vương vấn ở đầu ngón tay bản thân. Nóng đến tâm can thiêu đốt.

Nhắm mắt, Trầm Ô liền rướn người, từ phía sau choàng tay qua, đem người bên cạnh ôm vào lòng. Dù cho vĩnh viễn cũng không thể chạm tới đối phương.

Trầm Ô cùng Trầm Ngân ngồi ở đây một đêm. Đến tận sáng hôm sau, khi Diệp Vấn tức giận mở cửa phòng ra, đi tới chính sảnh trước, thì y mới có thể đứng dậy đi vào phòng.

Trong phòng đã để sẵn một thùng nước, có lẽ là chuẩn bị sẵn cho hôm qua. Nhưng để qua một đêm, nên lúc này cũng đã sớm lạnh.

Không quản được nhiều như vậy nữa, Trầm Ngân liền đã cởi bỏ y phục bước vào trong dục thùng. Dù lạnh đến run lẩy bẩy, nhưng y vẫn phải cố nhịn xuống, cọ rửa thân thể kỹ càng.

Bởi vì thời gian quá lâu không thoa dược, nên vết thương trên người y đều đã có dấu hiệu bị viêm. Nhìn từng vết tím bầm, ứ thanh trên thân thể trắng nõn kia, Trầm Ô chỉ có thể siết chặt nắm tay, hận không thể quay trở về đấm cho chính mình một đấm.

Súc sinh! Cầm thú!

"Hức..." Trầm Ngân dùng ngón tay vói vào hậu đình sưng đỏ, vẫn còn vương tơ máu kia. Bắt đầu đem chất lỏng ô nhục kia đào ra. Đau rát truyền tới, khiến nước mắt sinh lý của y đều không khống chế được mà rơi xuống.

Mất sức chín trâu mười hổ, đến môi phát tim, Trầm Ngân mới có thể tẩy rửa thân thể xong, tìm kiếm một bộ thanh y mặc vào.

Nhưng lúc này, y lại không may phát sốt. Đầu óc hôn hôn trầm trầm, toàn thân đều không còn chút sức lực nào. Cố gắng chèo chống cơ thể tới bên giường, y liền đã ngã xuống, triệt để hôn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play