'Trầm Ô' vừa dứt lời, Trầm Ngân liền đã đứng dậy, chạy khỏi phòng, ngay cả một câu giận mắng cũng đều không để lại. Y cúi đầu, một đường chạy thẳng về tiểu viện, vừa tiến vào liền đã 'ầm' một tiếng đóng mạnh cửa lại.

Sau đó, đã lập tức nằm lên giường, che mặt khóc lớn:"Hức...Trầm Ô, ngươi chính là tên hỗn đản. Là đồ đầu đất..."

"Hức...thì ra ngươi là loại người tùy tiện như vậy. Dù không có tình cảm, ngươi cũng có thể đồng ý cưới các nàng sao? Ô ô...ngươi là tên đáng ghét. Ta chán ghét ngươi..."

Trầm Ô đứng ở bên giường, nhìn Trầm Ngân vùi mặt vào trong chăn, không ngừng gào khóc, mắng bản thân. Miệng lưỡi đắng chát, hắn cứ vậy đứng nhìn y, cái gì cũng không làm được.

Bởi vì y mắng rất đúng. Hắn xác thực chính là đồ đầu đất, là một tên hỗn đản.

Mà yêu phải một kẻ như hắn. Y cũng chú định sẽ phải sống trong khổ sở.

Lúc này, khung cảnh cũng không nằm ngoài dự đoán, bắt đầu hóa thành sương mù, để một tràng cảnh khác thay thế sự tồn tại của nó.

Đoạn ký ức lần này của Trầm Ngân, cũng không tính là xa lạ đối với Trầm Ô. Bởi vì nó, cũng là một đoạn ký ức khắc sâu trong lòng hắn.

Năm đó, trong lúc ra ngoài luyện kiếm, hắn đã từ trong sân nhỏ của Trầm phủ gặp được Viêm lão người đầy máu tươi đang nằm trong bụi cây.

Lòng trượng nghĩa dâng trào, hắn liền quyết định cứu giúp Viêm lão, đem ông mang trở về tiểu viện của mình.

Chỉ là, không may lại bị Trầm Ngân bắt gặp được. Lúc đó, hắn còn cùng y nảy sinh tranh chấp, nên muốn không ghi nhớ cũng không được.

Lúc này, 'Trầm Ô' đã đỡ Viêm lão đi trở về tiểu viện của mình. Nhưng còn chưa kịp mở cửa, sau lưng hắn liền đã truyền đến âm thanh của Trầm Ngân:"Trầm Ô, ngươi đang làm gì vậy!!!"

"Trầm Ngân?" Nặng nề quay đầu, trên mặt 'Trầm Ô' đã bị vết máu trên người Viêm lão lây dính. Nhất thời lại lộ ra có phần hung tợn:"Sao ngươi lại ở đây?"

Nhanh chóng chạy tới, Trầm Ngân chỉ nhìn chòng chọc vào huyết nhân đang được hắn vác trên lưng, mở miệng truy vấn.

"Kẻ này là ai? Sao ngươi lại tùy tiện mang hắn về!!?"

"Không liên quan đến ngươi." Lạnh lùng nói, 'Trầm Ô' ngay cả giải thích cũng không muốn làm, liền đã đỡ lấy Viêm lão tiếp tục đi về trước.

Bị phớt lờ, Trầm Ngân ngay tức khắc liền nổi giận, lập tức chạy tới chặn ở trước cửa viện của hắn, dang tay nói:"Kẻ này thân phận không rõ, toàn thân còn đầy máu như vậy, nhất định cũng sẽ mang theo phiền phức không nhỏ."

"Ngươi đem hắn về, lỡ như mang phiền toái đến cho Trầm phủ thì phải làm sao?!!"

"Nghĩa mẫu đã dạy, thấy người gặp hoạn nạn, nhất định phải xuất thủ tương trợ." Mặt trầm như nước, 'Trầm Ô' vẫn không đem lời Trầm Ngân nói để vào tai. Tiếp tục đi thẳng về trước.

"Trầm Ô!"

Nhìn thấy 'Trầm Ô' phớt lờ chính mình, Trầm Ngân liền lớn tiếng nói, sống chết không chịu tránh đường.

Chân mày nhíu chặt, nhìn nam nhân đang chặn ở trước mặt mình, 'Trầm Ô' liền mất kiên nhẫn lặp lại:"Tránh ra."

"Cút!" Bắt lấy bả vai y, 'Trầm Ô' cũng không chút lưu thủ đem y đẩy sang một bên, chính mình lại đẩy cửa, đi nhanh vào trong. Không thèm liếc nhìn y một cái, liền đã đem cửa đóng lại.

Không ngờ tới hắn lại ra tay với bản thân, Trầm Ngân liền bị hắn đẩy ngã xuống đất. Bàn tay đập vào trên hòn đá, ngay lập tức liền sưng đỏ lên.

"Tê" Thấp giọng rên khẽ, Trầm Ngân liền giơ bàn tay lên, nhịn xuống đau đớn đem cát bụi bên trên phủi sạch, ghé miệng đến bên cạnh, thổi nhẹ.

Đến khi cảm giác nóng rát được làm dịu, Trầm Ngân mới khẽ ngoái đầu liếc nhìn tấm cửa gỗ đóng chặt sau lưng mình. Trên mặt xuất hiện thần sắc mỏi mệt, y chỉ thở dài ngậm ngùi, chậm rãi đứng lên.

Trầm Ô cho rằng, y sẽ quay về phòng, đồng thời cũng đặt dấu chấm hết cho đoạn hồi ức này.

Nhưng không, hồi ức vẫn tiếp tục diễn ra, Trầm Ngân thậm chí cũng không trở về nghỉ ngơi, trái lại, lại lén lút mở cửa dược phòng của Trầm phủ. Từ bên trong lấy đi một lượng nhỏ dược liệu, đi xuống trù phòng sắc thuốc.

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, nên Trầm Ngân sắc cũng không quá đúng liều. Nhưng chí ít vẫn tạm giữ được dược hiệu.

Thuốc y sắc, cũng không phải là loại thuốc đặc biệt gì, ngược lại chỉ là thuốc bổ huyết, trị thương, mà gần như chín phần mười tu sĩ đều biết sắc.

Sau khi đem nước thuốc đen sì rót vào trong chén, Trầm Ngân liền bưng theo chén thuốc, một đường thẳng hướng tiểu viện của 'Trầm Ô'.

Đi đến trước cửa, sau khi đắn đo vài lần, y vẫn là trèo tường tiến vào trong.

Tu vi của Trầm Ngân không cao, bình thường được phu thê Trầm Thời cưng sủng, nên dù đã hai mươi tuổi đầu, nhưng ngay cả Trúc Cơ cũng đều chưa vào.

Có điều, việc vượt nóc băng tường này đối với y mà nói, cũng không tính là việc quá khó khăn.

Lúc Trầm Ngân tiến vào trong tiểu viện của 'Trầm Ô', bên trong cũng không có người. Hắn giống như đã rời khỏi đây.

Bởi vì Trầm phủ quản giáo nghiêm ngặt, nên bên cạnh ba vị thiếu gia, đều không có bất kỳ tỳ nữ nào. Có lẽ là lo sợ bọn họ gặp phải loại nữ nhân ham giàu sang phú quý, làm ra loại chuyện mê hoặc chủ tử.

Mà tiểu viện của 'Trầm Ô', thì so với trạch viện của hai vị thiếu gia khác lại càng phải hiu quạnh hơn. Ngoại trừ hắn ra, thì ngay cả một vật sống cũng đều không có.

Trầm Ngân mở cửa phòng ra, bên trong trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn gỗ, cùng một giá sách kề sát trên vách tường.

Huyết nhân được 'Trầm Ô' đem về khi nãy, lúc này đang cởi trần nằm trên giường gỗ. Vết thương ở ngực cũng đã được sơ cứu qua, dùng băng vải băng bó lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play