*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mang theo Nhân Duyên Trát, hai người rất nhanh liền đi đến bên cạnh cây bồ đề cao hơn ba trượng, tán cây xum xuê, che kín cả sân nhỏ ở phía sau tự.

Bởi vì xung quanh gốc cây đều đã bị người dùng hồng lăng vây kín. Nên người ném Nhân Duyên Trát chỉ có thể đứng ở ngoài xa, dùng sức ném vào trong.

Tục lệ đã nhiều năm, nên tán cây bồ đề này đã sớm giăng đầy Nhân Duyên Trát, gần như là không có kẽ hở.

Trầm Ô mang theo Trầm Ngân đứng ở bên ngoài. Trầm Ngân đưa tay, hơi vén mành che lên, nhìn ngắm tán cây cao lớn đằng xa:"Ngươi ném hay ta ném?"

"Để ta." Cầm chắc Nhân Duyên Trát, Trầm Ô liền đáp lời. Không chỉ vì sợ Trầm Ngân tay nhỏ chân nhỏ, không ném tới, lỡ tay làm Nhân Duyên Trát rơi xuống. Mà càng sợ y vì muốn làm hắn khó chịu mà cố ý làm thế.

Nhân Duyên Trát nếu rơi xuống đất, thì cọc tình duyên này đã bị thiên địa chú định là không thành. Nghe nói là rất linh nghiệm.

Nhíu mày, có phần hồ nghi nhìn hắn, nhưng Trầm Ngân rốt cuộc vẫn là tránh sang một bên, để hắn ném.

Trầm Ô cầm lấy Nhân Duyên Trát, bộ dạng cẩn thận nhìn xem có phần buồn cười. Sau khi ngắm nghía một lúc lâu, tìm được vị trí thích hợp, hắn mới đưa tay đem Nhân Duyên Trát ném ra.

Giờ khắc này, Trầm Ngân mới lờ mờ nhìn thấy được dòng chữ lướt qua trên Nhân Duyên Trát của Trầm Ô: Nhất thế an nhiên, vĩnh thế lưu tình.

( một kiếp an nhiên, kiếp kiếp giữ tình - câu này ta chém nè.)

Nhân Duyên Trát một đường bay thẳng đến trên đọt cây, vô cùng chuẩn xác rơi vào trên nhánh cây cao nhất của bồ đề thụ. Dây tơ hồng quấn một vòng quanh cành cây, hai khối gỗ cũng va đập vào nhau, lung lay qua lại, một lúc sau mới chịu an tĩnh.

Lúc này, nhìn Nhân Duyên Trát treo trên cao, trên mặt Trầm Ô mới dần dần xuất hiện ý cười. Lập tức quay sang nhìn Trầm Ngân, nào ngờ lại vô tình bắt gặp ánh mắt thâm sâu của y.

"Ngươi dùng linh lực." Trầm Ngân chỉ dùng giọng điệu không chút phập phồng trần thuật.

Khi nãy, y nhìn thấy rất rõ ràng, khi ném Nhân Duyên Trát ra, lòng bàn tay của hắn liền đã vô thanh vô tức bao phủ một tầng ma khí, để điều khiển Nhân Duyên Trát bay theo ý muốn của mình.

Bị phát hiện, dù da mặt đã dày hơn trước rất nhiều, nhưng Trầm Ô vẫn có chút quẫn bách mà dùng lý lẽ ngang ngạnh giải thích:"Phải thì đã sao? Cũng không ai quy định khi ném Nhân Duyên Trát thì không thể dùng linh lực."

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, theo bổn vương đi thôi. Bổn vương dẫn ngươi đi tới chỗ này thú vị hơn."

Biết rõ hắn đang cố nói lảng sang chuyện khác, Trầm Ngân cũng liền không cắn mãi không buông nữa. Chỉ là kế tiếp, y lại bất động thanh sắc khẽ nghiêng người về trước, rút ngắn khoảng cách của cả hai.

Bởi vì chiều cao cách biệt, nên lúc này, khi Trầm Ngân nói chuyện, từng dòng nhiệt khí liền bắt đầu cọ xát qua cằm của Trầm Ô, khiến hắn có chút ngứa, tựa như bị mèo cào:"Chỗ thú vị hơn là chỗ nào? Ân, ngươi muốn mang ta đi quán trọ sao, đệ đệ tốt?"

"Ngươi...ngươi suy nghĩ nhiều rồi...Bổn vương, bổn vương đâu phải loại người như vậy..." Ngữ khí ái muội của Trầm Ngân, làm hầu kết Trầm Ô không khỏi lăn lộn. Trong lòng cũng bắt đầu dâng lên một chút hỏa nhiệt.

Chỉ là, đúng lúc này, Trầm Ngân đã đột ngột đứng thẳng người, cười lạnh một tiếng tràn đầy châm chọc, âm dương quái khí nói:"Nếu như vậy, là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."

"Đi thôi. Ta cũng muốn xem, thứ được chính miệng Ma vương Hy Thái nói là thú vị, sẽ là vật gì."

Vừa bị người trắng trợn trêu chọc, nhưng có hỏa lại không thể phát tiết ra. Trầm Ô không cần nói là có bao nhiêu u khuất. Nhưng cũng chỉ có thể lén lút trừng mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện.

Lúc này, bóng tối đã như một tấm rèm kéo lại, che phủ thương khung. Trên đường phố, người người càng chật như nêm cối, gần như là không có chỗ đặt chân. Chỉ có thể chen lấn vào nhau.

Ngay khi Trầm Ô loay hoay tìm cách xoay sở, thì cổ tay của hắn lại bất ngờ bị người cách một lớp y phục cầm lấy, giơ lên.

Trầm Ô nhíu mày, rũ mắt nhìn Trầm Ngân đang từ trong tay áo lấy ra một sợi tơ hồng cột vào trên cổ tay mình, vấn đạo:"Ngươi làm gì vậy?"

Không đáp lời, Trầm Ngân chỉ tiếp tục thắt nút. Sợi tơ hồng này khá dài, chí ít cũng có bảy tấc hơn. Y cột một đầu vào trên tay hắn, sau đó lại chính tay cột đầu còn lại lên trên cổ tay của bản thân.

Làm xong hết thảy, y mới nâng cổ tay trái lên, vừa vặn liền đem cổ tay phải của hắn kéo theo. Bên dưới mạn che mong manh, là một đôi hoa đào nhãn doanh doanh ý cười.

"Như vậy liền không sợ bị lạc nữa."

Nhìn xem sợi tơ đỏ nối liền cổ tay của hai người, Trầm Ô liền không khỏi ngây ra. Sợi dây này, chẳng lẽ là y lấy được từ chỗ mua Nhân Duyên Trát khi nãy a?

Nhưng chưa để hắn nghĩ nhiều, cổ tay đã bất ngờ bị kéo một cái, khiến hắn không khỏi lảo đảo về trước, kinh ngạc ngẩng đầu.

"Đi thôi."

Dạ phong đem mạn che trên đấu lạp của đối phương thổi tung, mông lung mà duy mỹ. Nụ cười không lẫn một tia tạp chất trên mặt y, so với hạo nguyệt trên trời còn phải lóa mắt hơn. Không có thù hận, cũng không còn mưu toan kế sách, chỉ là một nụ cười thoải mái, phóng túng đến cực điểm.

Nối dây tơ hồng.

**OC Trầm Ngân do ta vẽ nè. ( Tại nét vẽ của ta xấu quá, chứ A Ngân đương nhiên là phải đẹp hơn gấp trăm ngàn lần rồi. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ thôi.)

**Mà khoan, con trai à, ngươi xác định đây chỉ là 'hồng y' mà không phải hỷ phục sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play