Không trả lời nàng, Trầm Ngân chỉ cười nhạt không nói. Về phần hắn nhận biết Doãn Phong sao? Đương nhiên là nghe nói qua rồi.

Một bộ tiểu thuyết, có nam chính, có nữ chính, có pháo hôi, boss phản diện, thì làm sao có thể thiếu nam phụ thâm tình được a? Mà Doãn Phong, chính là một trong những nam phụ có biểu hiện sáng chói trong nguyên tác 'Nghịch Mệnh'.

Doãn Phong vốn là đại sư huynh của Uyển Dư, mang thân phận thanh mai trúc mã, cũng như là người luôn yêu thầm nàng.

Hắn ở cạnh nàng hai mươi năm, chăm sóc nàng từ nhỏ tới lớn, vì nàng làm qua rất nhiều chuyện. Nhưng chung quy, lại không sánh bằng một Trầm Ô gặp mặt chưa được mấy tháng.

Sau khi Uyển Dư trở thành nữ nhân của Trầm Ô. Với tính cách bá đạo không nói lý lẽ của Trầm Ô, thì làm sao có thể bỏ qua cho một nam nhân chiếm cứ vị trí quan trọng trong lòng nữ nhân của mình được chứ?

Vì thế, Doãn Phong liền bị Trầm Ô bắt giữ, nhốt ở sâu trong ngục giam. Ngày ngày đêm đêm áp dụng cực hình.

Chỉ là, thời khắc này, Trầm Ngân lại có chút hiếu kỳ, rốt cuộc Uyển Dư là vì lý do gì mà lại gấp rút, dám đánh cược, đặt bản thân vào nguy hiểm để bỏ trốn cùng Doãn Phong.

"Ta có thể hỏi ngươi vì cớ gì lại phải bỏ ra cái giá lớn như vậy không a?"

"Chuyện này..." Lông mi khẽ rũ xuống, thần sắc trên mặt Uyển Dư liền khẽ chuyển sang ảo não. Rốt cuộc, không khỏi cười khổ nói:"Năm xưa, ta là vì lời hứa với sư phụ của mình. Cho nên mới cam nguyện trở thành nữ nhân của Vương thượng trong ba năm."

"Nay, ba năm đã qua, kỳ hạn ước định đã đến, ta đã có thể tự mình quyết định cuộc sống của chính mình rồi. Ta nợ huynh ấy rất nhiều, cũng phụ huynh ấy đủ nhiều... Đến lúc ta phải trả nợ lại cho cọc tình cảm này rồi."

"Quan trọng nhất..." Nói đến đây, thần sắc trên mặt Uyển Dư liền khẽ nhu hòa, theo bản năng đưa tay đặt lên phần bụng bằng phẳng của mình:"Ta có thể chờ, huynh ấy có thể chờ. Nhưng hài tử của chúng ta, đã không chờ nổi nữa."

"Ngươi cũng biết, kể từ khi ngươi xuất hiện, Vương thượng đã rất lâu không ghé qua hậu cung, nói chi là sủng ái ta. Ta muốn tìm cách che giấu, e rằng cũng sẽ không làm được."

"Nhưng hài tử không thể vô duyên vô cớ xuất hiện được. Nếu để Vương thượng biết được sự tồn tại của nó...Cả ba chúng ta, đều sẽ chỉ có một con đường chết!"

Đồng tử giãn ra, Trầm Ngân liền kinh nghi nhìn Uyển Dư. Y xác thực là không dám tin tưởng, nữ nhân này thế mà lại dám to gan lớn mật đến mức cắm sừng Trầm Ô!

"Ngươi không sợ ta đem chuyện này bẩm báo cho Trầm Ô?" Trầm Ngân nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Nghe vậy, Uyển Dư liền lắc đầu. Thần sắc trên mặt không chút dao động:"Ngươi sẽ không."

"Bởi vì làm như vậy không có lợi cho ngươi. Nếu ta và sư huynh bị bắt, ta sẽ lập tức đem việc ngươi lấy Mị Dược từ chỗ ta nói ra..."

"Ngươi nghĩ rằng Trầm Ô sẽ tin tưởng hoang ngôn của một dâm phụ bỏ trốn cùng dã nam nhân sao?" Cười khẩy một tiếng, Trầm Ngân cũng không sợ hãi chút nào. Chỉ là, không có ý định làm nàng căng thẳng, y liền phất tay, xoay người rời đi.

"Được rồi, chuyện này ta giúp ngươi. Nguyện ba người các ngươi thượng lộ bình an."

"Ta không muốn lần cuối cùng nhìn thấy ngươi là ở trong một cỗ quan tài, bị người khiêng ra đâu."

- --------------------------

"Y thế nào? Hôm nay có dùng bữa đúng giờ không?" Nhìn thấy thị nữ cầm lấy khay gỗ theo thiên điện bước ra, Trầm Ô liền nghiêm nghị hỏi.

Gặp được Trầm Ô, thị nữ liền sửng sốt một chút. Lập tức nhún gối thi lễ, sau đó mới kính cẩn bẩm báo:"Bẩm Vương thượng, hôm nay Trầm công tử dùng thiện đúng giờ. Thức ăn cũng ăn nhiều hơn thường ngày."

"Vậy sao?" Trầm Ô gật đầu, nhưng thần thái đã có phần thư giãn hơn rất nhiều. Hướng thị nữ dặn dò:"Ngươi đi đến thiện phòng, bảo những ngự trù đó, hôm nay làm món ăn gì, ngày mai liền làm y như vậy đưa tới."

"Dạ vâng."

"Ngươi lui ra đi." Phất tay, Trầm Ô liền sửa lại xiêm y, bước vào trong thiên điện.

Vừa đi vào, Trầm Ô liền phát hiện Trầm Ngân đang ngồi vẽ tranh. Thời gian chung đụng càng dài, hắn mới phát hiện ra được Trầm Ngân thế mà lại đa tài đa nghệ đến vậy.

Cầm, kỳ, thi, hoạ đều tinh thông, y còn thích làm một số thứ giết thời gian khác, tỷ như cắt giấy, thôi sáo,...

Hiểu rất nhiều thứ, nhưng y lại giống như không đặc biệt yêu thích thứ gì. Một món đồ chơi, tuyệt sẽ không chơi quá ba ngày, rất dễ phát chán...

Đem cửa khép lại, Trầm Ô liền thả nhẹ bước chân đi tới bên cạnh y, thấp giọng dò hỏi:"Ngươi đang họa gì vậy?"

Trầm Ngân không mở miệng, cũng không nâng mắt, chỉ chăm chú tiếp tục vẽ tranh.

Bị xem như không khí, Trầm Ô cũng không tức giận. Liếc nhìn vài bức họa đã vẽ xong, đang để bên cạnh hong khô của y. Hắn liền đưa tay cầm lên xem thử.

Bức đầu tiên, là vẽ một nữ nhân nằm ở trên giường, không nhìn rõ mặt mũi. Bên cạnh là bóng lưng mơ hồ của hai người, một nam một nữ, trong tay còn bồng lấy một cái bọc vải, không biết là gì.

"Đây là lúc ngươi mới sinh ra. Còn ta thì đang đứng ở phía sau bọn họ."

Nghe Trầm Ngân nói, Trầm Ô liền không khỏi kinh ngạc. Nhìn chằm chằm bức tranh này, trong lòng hắn không hiểu vì sao lại dâng lên một cỗ xúc động.

Nghĩa phụ, nghĩa mẫu...

Quan trọng nhất, nếu hắn nhớ không lầm, khi đó y cũng chỉ mới 4 tuổi đi? Không ngờ rằng y vẫn còn nhớ được chuyện này.

Thu hồi tầm mắt, Trầm Ô lại tiếp tục nhìn xem bức họa thứ hai.

Không giống với bức thứ nhất tương đối nhạt nhoà, bức họa thứ hai này lại tươi sáng hơn rất nhiều. Khung cảnh trong bức họa, giống như là ở trong một lễ cưới. Người vẽ tranh giống như là đang đứng trước cửa lễ đường, tung hoa cho tân lang, tân nương. Bốn phía còn tung tóe pháo hoa.

Lần này, không cần Trầm Ngân giải thích, Trầm Ô liền đã chủ động thốt lên:"Đây là hôn lễ của nghĩa huynh?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play