*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không thể!" Vỗ bàn đứng dậy, Trầm Ô liền phẫn nộ trừng mắt nhìn Trầm Ngân. Đến khi đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của y, biết rõ chính mình thất thố, hắn mới hơi thu liễm nộ hỏa lại, lạnh giọng chất vấn:"Ngươi muốn nữ nhân làm gì?"
"Như ngươi đã thấy, cả Trầm gia hiện tại cũng chỉ còn một mình ta là dòng độc đinh." Đồng tử chuyên chú, không chút dao động, Trầm Ngân cũng không hề e ngại mà nói tiếp.
"Ta phải tìm người giúp Trầm gia nối dõi tông đường, kéo dài hương hỏa." Nói tới đây, tựa như là nghĩ tới chuyện gì đó, Trầm Ngân liền rũ mắt, đắng chát cười.
"Dù sao, ta cũng chẳng biết chính mình sẽ sống được bao lâu nữa."
Vốn đã quen thuộc với một Trầm Ngân cao lãnh, kiên cường. Lúc này, sự u sầu cùng mềm yếu hiếm thấy của y, lại khiến tâm Trầm Ô khẽ co rút, nhói đau từng cơn.
Lời từ chối, châm chọc, ác ý quyết liệt, lăn qua lộn lại nơi chót lưỡi, cuối cùng vẫn là không tài nào thốt ra được. Trầm Ô ngồi xuống ghế, trầm mặc thật lâu, mới đưa tay day day huyệt thái dương, đạo.
"Ngươi trước trở về đi, để bổn vương suy nghĩ một chút."
Lần này, Trầm Ngân cũng không lại nói gì nữa. Chỉ yên tĩnh thu thập bát đũa, rời khỏi thiện phòng.
Đến khi trong phòng chỉ còn một mình mình, Trầm Ô mới cắn răng, tức giận đá mạnh lên ghế gỗ một cái, đem nó đạp đổ. Bàn tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm.
Thâm tâm hắn, hiển nhiên là sẽ không thể nào cho phép Trầm Ngân đi cùng nữ nhân khác sinh nhi dục nữ. Chuyện của ba tên ảnh vệ lần đó, đã là một lỗi lầm không thể nào sửa đổi của hắn. Hắn sẽ không lại cho phép chuyện đó xảy ra lần nữa.
Thế nhưng, những lời y nói, lại giống như một ngọn đại sơn áp ở trên đỉnh đầu của hắn. Khiến hắn không tài nào xem nhẹ được.
Bởi vì hắn đã từng gián tiếp hại Trầm gia tan nhà nát cửa. Khiến Trầm Ngân trở thành giọt máu cuối cùng của Trầm gia.
Đứng trước đạo nghĩa, hắn không thể trơ mắt nhìn Trầm gia tuyệt hậu được...
- ---------------------------
Chớp mắt, đã tới ngày ước hẹn của Trầm Ô và Trác Hàn Minh.
Lần này, Trầm Ô cũng không có phô trương thanh thế, mà là một thân một mình dùng thần thức di chuyển tới Thiên Tú Lâu.
Lúc Trầm Ô xuất hiện trong khách phòng, Trác Hàn Minh cũng đã tới đây từ rất sớm. Hắn vẫn như cũ mặc một bộ bạch y, phong thái như chiến thần không thể mạo phạm.
Trái ngược hoàn toàn với hắn, Trầm Ô lại vô cùng tùy ý đi tới. Tự tay kéo ghế, vắt chéo chân ngồi xuống trước mặt hắn, ngay cả một lời thừa thãi cũng chẳng muốn nói.
"Có chuyện gì mau nói đi. Bổn vương không có dư thời gian lãng phí trên người ngươi."
Chỉ là, nói nói, cũng không để Trác Hàn Minh đáp lời, Trầm Ô liền đã chủ động bổ sung thêm:"Đúng rồi, nếu là chuyện về Trầm Ngân, ngươi cũng không cần nói với bổn vương làm gì. Bổn vương sẽ không đưa người cho ngươi."
Không quản thái độ xấc xược của Trầm Ô, sự chú ý của Trác Hàn Minh lại có chút sai lệch.
Thì ra, tên của y là Trầm Ngân.
Trầm Ngân, chìm trong giả dối...
Tựa hồ là nhớ tới chuyện gì, trong mắt Trác Hàn Minh liền bắt đầu xuất hiện vài tia hoài niệm, day dứt không ngớt.
Nhưng loại ánh mắt này của hắn, lại khiến Trầm Ô hiểu lầm thành hắn đang hồi tưởng lại lúc gặp được Trầm Ngân.
Cổ họng nghẹn một hơi, Trầm Ô liền nhếch miệng cười châm chọc một tiếng, cố tình nói cho Trác Hàn Minh nghe.
"Dù sao, bổn vương nghĩ, đường đường là Bạch Đế, ắt hẳn sẽ không có sở thích dùng giày rách của người khác đi?"
"Ngươi có ý gì?!!" Buông tách trà xuống, mày kiếm của Trác Hàn Minh liền nhíu lại thành hình chữ xuyên ( 川), nhìn chòng chọc vào Trầm Ô.
Phát hiện được cảm xúc biến đổi trên gương mặt của Trác Hàn Minh, đáy lòng Trầm Ô liền ngày càng chùng xuống.
Kể từ lúc kẻ này gặp được Trầm Ngân, thì biểu lộ trên mặt hắn ta giống như còn đặc sắc hơn cả ba năm cộng lại a.
"Có ý gì, ngươi chẳng lẽ không rõ a." Xùy cười một tiếng, đối diện với ánh mắt hồ nghi của Trác Hàn Minh, Trầm Ô liền đưa tay đỡ trán, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:"Đúng rồi, suýt chút liền quên mất, Bạch Đế xưa nay thủ thân như ngọc, làm sao hiểu được những thứ này kia chứ?"
"Ngươi nói xem, dung mạo của Trầm Ngân xinh đẹp như vậy, giữ ở bên người, bổn vương cũng không phải là quân tử như Bạch Đế ngươi, đương nhiên là phải ngứa ngáy khó nhịn rồi."
"Bổn vương cũng không làm gì, chỉ là khiến y mỗi ngày thừa sủng, ngay cả giường cũng không bước xuống được, đều sắp bị làm hư..."
Trầm Ô cũng không biết chính mình là bị gì. Hắn chỉ biết, bản thân muốn ở trước mặt Trác Hàn Minh thóa mạ Trầm Ngân, để hắn ta không còn ưa thích y, đối y không còn hứng thú nữa.
Chỉ là, phản ứng của Trác Hàn Minh lại có chút vượt quá tưởng tượng của Trầm Ô. Hắn ta thế mà lại trực tiếp đứng phắt dậy, nắm lấy cổ áo của hắn, lôi về trước.
Vừa nâng mắt, Trầm Ô liền đã đối diện với một đôi mắt tràn ngập lửa giận của đối phương:"Súc sinh! Sao ngươi lại dám làm vậy với y chứ!!!"
Trác Hàn Minh tức giận đến toàn thân phát run. Sát khí trong mắt dày đặc đến mức Trầm Ô có thể khẳng định, nếu không phải trở ngại thân phận tiên giới chi chủ, hắn ta lúc này đã không chút do dự hạ thủ giết hắn.
Một Trác Hàn Minh tràn đầy sát cơ thế này, cho dù là ở trên chiến trường, Trầm Ô cũng chưa từng gặp qua.
Thế nhưng, Trầm Ô xác thực là chưa từng e ngại ai bao giờ. Cười nhạt đem tay của Trác Hàn Minh gỡ khỏi cổ áo của mình, Trầm Ô liền lãnh khốc nói.
"Đừng có dùng thái độ này nói chuyện với bổn vương. Người khác sợ ngươi, nhưng bổn vương thì không."
**Có mấy bạn nói bìa cũ nhìn Trầm Ngân hơi nữ tính. Nên ta đã đổi sang một tấm bìa mới xịn xò hơn. Cái gì không biết, chứ bìa truyện thì đổi mấy hồi. (๑¯ω¯๑)