“Này… Nhất định đã tốn rất nhiều tiền phải không?”
Lý Thành Hạo thật không ngờ phản ứng đầu tiên của Lâm Nghiên lại là cái này, buồn cười tiến lên kéo người kia vào lòng, nói, “Có thể tốn bao nhiêu tiền a, Chú Lâm, đừng quản cái này, chỉ cần chú hài lòng, đó mới là quan trọng nhất, hơn nữa, ngoại trừ hoa hồng và beefsteak ra, những thứ khác tất cả đều do tự tay cháu làm, không có tiêu tiền.”
Ấn Lâm Nghiên ngồi xuống ghế, còn hắn ngồi xuống đối diện.
Lâm Nghiên vốn còn hơi luống cuống và khẩn trương, vừa nghe mấy lời này, nhất thời có chút kinh ngạc.
“Này… Tất cả đều là do tự tay cậu làm?”
Mặc dù cách bài trí trong căn nhà này trông đơn giản, nhưng một số chi tiết vẫn rất phức tạp, điều quan trọng nhất là Lý Thành Hạo trông không giống như một người có thể làm được điều này.
“Đây có là gì, chú Lâm cũng chớ xem thường cháu nha, hơn nữa quà tặng chú Lâm làm sao có thể mượn tay người khác làm chứ?” Lý Thành Hạo ưu nhã nâng ly rượu lên, ôn nhu nói: “Cheers! “
Lâm Nghiên có chút cảm động nâng ly lên, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành uống rượu để che giấu, đến lúc nhớ tới mình không thể uống rượu thì ly rượu bên trong đã trống không.
Lý Thành Hạo thấy thế khẽ cười ra tiếng, hất cằm ý bảo beefsteak trong đĩa, “Yên tâm đi, rượu này độ cồn không cao, nào ăn chút gì đi, beefsteak ngon lắm.”
“A, được.” Lâm Nghiên không biết dùng dao nĩa để ăn cơm Tây, cắt xén một hồi vẫn trượt ra đĩa, trong đầu càng thêm khẩn trương, mà càng căng thẳng, thì càng làm sai nhiều, đã không cắt được beefsteak, ngược lại còn văng nước tương ra khắp nơi.
Lý Thành Hạo nhìn không nổi nữa, tiến lên phía trước nói, “Để cháu chỉ cho chú.”
Lâm Nghiên gật đầu, nhưng một giây tiếp theo liền hối hận, khoảng cách của hai người rất gần, Lý Thành Hạo gập lưng ôm cả người Lâm Nghiên vào trong ngực, lúc nói chuyện nhiệt khí không ngừng xẹt qua vành tai nhạy cảm khiến y tê dại.
“Thành Hạo, tôi.. để tôi tự làm được rồi!”
“Đừng nhúc nhích…”
Giọng nói trầm thấp của hắn khiến Lâm Nghiên nháy mắt cứng đờ, mặc cho tay mình bị Lý Thành Hạo dẫn dắt hoạt động, tâm nhảy thình thịch. Lần đầu tiên y cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy, khó khăn như vậy, thậm chí ngay cả đối phương nói gì y cũng không nghe lọt vào tai.
Ngay lúc toàn thân nóng muốn sắp bốc hơi, Lý Thành Hạo cuối cùng cũng đã xong việc buông ra, Lâm Nghiên len lén nhẹ thở phào, vừa ngẩng đầu lên đã chống lại biểu tình hứng thú của người kia, còn mập mờ nháy mắt một cái với y, Lâm Nghiên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, liền vội vàng cúi đầu ăn beefsteak, cảm giác mềm mềm, chắc phải có rất nhiều người thích, thế nhưng… Lâm Nghiên lại vô hình nhíu chặt lông mày.
“Cháu thật sự cảm thấy như vậy mà, nhưng mà … cháu thích chú Lâm nhất.”
Lâm Nghiên nhìn người đàn ông tuấn mỹ dưới ánh đèn, ưu nhã mỉm cười, cường thế và ôn nhu cùng tồn tại, một người đàn ông như vậy lại nói hắn thích y, nhưng y có chỗ nào đáng giá chứ?
Dùng sức lắc đầu, y lại suy nghĩ lung tung rồi.
“Thành Hạo, trước đây cậu đã từng quen bạn gái chưa?” Lâm Nghiên đột nhiên rất muốn biết.
Lý Thành Hạo rõ ràng thật không ngờ y lại hỏi vấn đề này, ngạc nhiên nói, “Không có a, sao chú Lâm lại muốn hỏi cái này?”
Lâm Nghiên cười không đáp, xem ra… Thành Hạo cũng giống như y, đều là lần đầu tiên biết yêu. Nhận thức này khiến nam nhân trung niên cười đến mắt cong cong.
Hai người yên tĩnh ăn xong bữa cơm, Lâm Nghiên chỉ cảm thấy beefsteak có chút dầu mỡ lại hơi ngán, miễn cưỡng ăn xong thì trong miệng đều đầy vị ngấy, thật muốn nôn, nhưng lại sợ sẽ làm Thành Hạo mất hứng, nên vẫn chịu đựng, hai người hàn huyên một lát, rồi Lâm Nghiên lại bị mời khiêu vũ, trong phòng nhỏ chỉ có hai người bọn họ, cùng với tiếng đàn vi-ô-lông ưu nhã vang lên.
Lâm Nghiên bị động nhảy theo tiết tấu của Lý Thành Hạo, không biết từ lúc nào, không khí trong phòng bắt đầu trở nên ái muội, dưới ánh sáng mông lung lại càng như dụ dỗ muốn cho người sa đọa, Lâm Nghiên không biết từ lúc nào trên miệng lại có một vật ấm áp ấn lên, đến khi tỉnh táo, thì môi lưỡi đã đầy mùi của đối phương, khiến y trầm luân.
Lý Thành Hạo hôn rất mạnh mẽ, giống như muốn nuốt toàn bộ đối phương vào vậy, bàn tay dọc theo vạt áo y, vói vào trong sờ soạng lung tung, gây ra từng trận rùng mình cùng khoái cảm như ẩn như hiện.
“Ưm… Hừ ~~ “
Giọng mũi kéo dài mà êm dịu mượt mà mê hoặc lòng người, chỉ bạc mơ hồ từ giữa khóe môi hai người kéo ra, dọc theo cái cổ ẩn vào trong áo.
Hai người tựa như thiên nga giao cảnh, quấn quít chặt chẽ lấy đối phương.
Dưới thế tiến công mãnh liệt đối phương, Lâm Nghiên đã sớm đầu hàng, tùy ý đối phương dẫn bản thân đến cái giường trên lầu, nụ hôn từ cái trán xẹt qua cánh mũi không cao, cuối cùng đến đôi môi, cánh môi chặt chẽ dính vào nhau, rõ ràng là mùa đông, nhưng bọn họ lại làm ra một thân mồ hôi mỏng.
Đến khi quần áo trên người đều bị lột sạch, da thịt tiếp xúc không khí lạnh lẽo thì Lâm Nghiên mới tỉnh táo được một chút, nhìn nam nhân đang vùi đầu hôn ngực mình, Lâm Nghiên lại không hiểu cảm thấy hoảng sợ, chờ phản ứng lại thì y đã đẩy Lý Thành Hạo ra.
“Thành.. Thành Hạo…”
“Chú Lâm, chú không muốn sao?” kinh ngạc qua đi, Lý Thành Hạo có chút cô đơn nói, “Nếu không muốn… vậy thôi, cháu sẽ không ép buộc chú, chú nghỉ ngơi đi, cháu đi trước.”
Nhìn bóng lưng người kia xoay người, một cơn hoảng loạn cực lớn ập đến với Lâm Nghiên.
“Không cần đi!” Y chợt tiến lên mạnh mẽ kéo lại tay của Lý Thành Hạo, trong lời nói mang chút nức nở run rẩy.
“Thành.. Thành Hạo, đừng đi.. đừng đi…”
“Chú Lâm!” Lý Thành Hạo thật không ngờ phản ứng của Lâm Nghiên lại lớn như vậy, vội vã ngồi vào trên giường an ủi nam nhân.
“Chú làm sao vậy? Được được, cháu không đi, cháu không đi, chú đừng khóc a, chú… Làm sao vậy?”
Lâm Nghiên cố sức chớp chớp mắt, thật chậm lắc đầu, đặt trọng lượng toàn thân ở trên người của Lý Thành Hạo.
“Thành Hạo, đừng đi có được không, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu, thật đó.”
Y quả nhiên là người hèn yếu a, chỉ mới hưởng qua một chút tình cảm, lại sợ nó mất đi.
Lâm Nghiên chủ động hôn lên môi Lý Thành Hạo, trằn trọc, trong đó còn có mùi mặn mặn, Lý Thành Hạo tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng bị Lâm Nghiên gắt gao đè lại, một lát sau cũng đành bỏ qua, áp đảo người kia ở trên giường lớn mềm mại.
Tứ chi quấn quít, ánh đèn mê ly, từng trận rên rỉ uyển chuyển, gió đêm bị cuốn vào qua cánh cửa sổ chưa đóng, mơn trớn thân ảnh hai người đang triền miên.
Có chút nhẹ nhàng, có chút lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên triền miên khi còn tỉnh táo, khắc sâu như vậy, cũng đau như thế, nhưng Lâm Nghiên cảm thấy thật hạnh phúc, y nghĩ, y thật sự yêu Lý Thành Hạo.
“Hạo, tôi yêu cậu, đừng rời bỏ tôi…”
Đang lúc suy nghĩ hỗn loạn y lại rõ ràng nghe thấy thanh âm suy yếu mà kiên định của bản thân, nam nhân trên người hơi dừng lại, sau đó đối phương hôn lên mắt mình, luật động lại càng nhanh hơn, khoái cảm như thủy triều xông tới…
…
“Mẹ, đừng mang a Dương đi, con.. con chỉ có nó, cầu xin mẹ…”
“Chăm sóc? Mày ngay cả bản thân mình cũng không lo nổi, dựa vào cái gì chăm sóc tiểu Dương nhà tao? A? Tao còn cảm thấy mất mặt vì mày là con tao đó.”
“Mẹ, mẹ, cầu xin người, cầu xin người…”
“Cút đi, không được là không được, mày hại chết a Tuệ chưa đủ, còn muốn hại chết tiểu Dương sao?”
“Mẹ…”
“Đồ vô dụng!”
…
Mặc dù ngày đó Lý Thành Hạo đã dùng chất bôi trơn vì sợ y bị thương, nhưng hậu quả của lần nếm thử vẫn khiến phía sau của Lâm Nghiên bị thương nặng, dưỡng hai ngày mới tốt lên. Lý Thành Hạo lại càng chăm sóc cho y nhiều hơn, tất cả việc nhà và những thứ tương tự đều ôm đồm làm, tình cảm của hai người dần dần ấm lên, Lâm Nghiên cảm thấy thật ngọt ngào, đồng thời cũng có chút bất an.
Đảo mắt, đã gần sang năm mới.
Công tác của Lý Thành Hạo gần đây nhiều hơn bình thưòng, buổi tối thường xuyên đón Lâm Nghiên sau liền rời đi, Lâm Nghiên thấy hắn bận rộn như vậy, liền nói không cần tới đón hắn, Lý Thành Hạo cũng đồng ý, trong lòng Lâm Nghiên lại có chút xíu thất lạc, nhưng lập tức thầm mắng mình, sao lại yếu đuối như vậy, y cũng không phải không biết Thành Hạo bận rộn trăm công nghìn việc, nhưng một lúc sau, Lâm Nghiên vẫn nhịn không được nhớ nhung nên đã gọi điện thoại cho Lý Thành Hạo.
“Alo?”
“Thành, Thành Hạo…” Lâm Nghiên có chút khẩn trương cùng chút hưng phấn.
“Chú… Chú Lâm?!”
“Sao chú lại gọi điện thoại tới?”
“Cái kia… Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, buổi tối cậu có tới ăn cơm không? tối nay A Dương sẽ trở về, chúng ta sẽ làm vài món ngon.”
“A Dương đã về? Aiz, gần đây công tác bận quá thiếu chút nữa đã quên rồi, Ừm, buổi tối chắc có thời gian, như vậy đi, cháu… ừm, tầm bảy tám giờ sẽ đến.”
“Thật sao?” Lâm Nghiên lập tức vui vẻ, “Tốt quá, lát nữa tôi mua thức ăn về làm cơm.”
Lý Thành Hạo ở đầu kia trầm mặc hai giây, đột nhiên cười rộ lên, “Cháu nói, chú Lâm, gần đây chúng ta không gặp mặt nhau nhiều, có phải chú nhớ cháu không?”
Lâm Nghiên nghe vậy mặt đỏ lên, “Ah.. nào có, a Dương sắp về rồi, tôi cúp máy trước, tối nay nhớ tới a, chúng tôi chờ cậu.”
“Ừm, được, cúp máy đây.”
Lâm Nghiên nghe tiếng đô đô trong điện thoại, trong lòng không khỏi vui sướng đến mức không thể khép miệng lại, thật lâu, y mới vỗ vỗ mặt khiến mình tĩnh tâm lại, liền đi chợ mua thức ăn.
A Dương thật vất vả mới trở về một chuyến, Lâm Nghiên đương nhiên vui không thể tả, thức ăn cũng mua nhiều hơn gấp mấy lần so với bình thường, y muốn bồi bổ cho a Dương, y cũng biết học hành rất mệt, bình thường không biết a Dương ở ngoài ăn những gì.
Lúc đi ngang qua một sạp gốm sứ nhỏ, Lâm Nghiên dừng bước lại, cầm lên một con búp bê nhỏ mũm mĩm, búp bê nhỏ mặc áo bông đỏ thẫm, đang nhìn y toét miệng cười lộ ra hai cái răng mới mọc, dáng vẻ thơ ngây đáng yêu.
Cụ ông chủ sạp cười nói, “Tiên sinh, thế nào? Muốn mua một cái không? Sắp hết năm rồi, bày một cái trong phòng, chẳng phải càng hạnh phúc sao?”
Lâm Nghiên nhìn hai cái, cũng cảm thấy rất hài lòng.
“Ừm, bao nhiêu tiền một cái?”
“Không mắc không mắc, năm đồng mà thôi.”
Lâm Nghiên cười chỉ chỉ hai búp bê nhỏ khác, “Ba cái mười đồng, thế nào?”
“Ặc, như vậy sao được? Tôi đây chỉ buôn bán nhỏ thôi a.”
Cùng cụ ông cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng lấy mười hai đồng mua ba con búp bê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT