Lâm Nghiên ra khỏi khách sạn sau, trong lòng vẫn bồn chồn không yên, nói không rõ là cái gì, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Ba!”

Giọng nói vui sướng truyền đến, Lâm Nghiên xoay người vui vẻ nói, “A Dương, tại sao con lại ở đây?”

Lâm Dương đi tới thân mật nắm vai Lâm Nghiên, nghe vậy bất mãn nói, “Cũng do tên khốn Lý Thành Hạo kia, hôm nay là sinh nhật anh ta, con đã sớm đi mua quà sinh nhật cho ảnh, kết quả người lại không biết đi đâu mất rồi, điện thoại cũng không gọi được.”

“Phải không?” Lâm Nghiên miễn cưỡng cười cười.

“A… A Dương.”

“Hả? Cái gì?” Lâm Dương chớp chớp đôi mắt sáng ngời, “Đúng rồi, đúng rồi, ba, xế chiều hôm nay… hư, con trốn học đi mua quà, ba sẽ không trách con chứ?”

Lâm Nghiên cười xoa xoa đầu Lâm Dương, cảm nhận được trong lòng bàn tay như đám lông xù, ý cười lại sâu hơn vài phần.

“Không đâu, có điều lần tới không cho phép, dù sao con bây giờ học hành vẫn rất là quan trọng.”

“Hắc hắc, biết rồi biết rồi, con biết là ba sẽ không trách con mà, ba đối với con tốt nhất, aiz, ba, đằng kia có đường tắt, chúng ta đi qua đó đi.”

Lâm Dương dẫn Lâm Nghiên đi vào một con hẻm sâu và tối, đèn đường màu vàng nhấp nháy ở phía sau, càng chiếu càng xa, ban đầu còn đỡ, một lúc lâu sau Lâm Nghiên có chút bất an, “A Dương, con đường này đúng là đường tắt sao? Sao ngay cả đèn đường cũng không có vậy? không nhìn thấy cái gì cả.”

“Là thật a, trước đây con đã từng đi qua, nói chung ba cứ đi theo con là được.” Lâm Dương ung dung nói.

Lâm Nghiên nhíu mày, ngăn xuống đáy lòng bất an, theo sát a Dương đi về phía trước, sau khi rẽ vào ngõ, a Dương vẫn rất trầm mặc, Lâm Nghiên nhiều lần nói với hắn, hắn cũng chỉ hàm hồ đáp hai tiếng, rõ ràng không muốn nói nữa.

“A Dương, bằng không chúng ta quay lại đại lộ đi thôi?” Lâm Nghiên hỏi, nhưng trước mắt Lâm Dương lại dừng bước, Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đã đến cuối ngõ, sâu bên trong có vài đống rác và đồ dùng cũ nát, không cần tới gần cũng có thể ngửi thấy được một mùi rất hôi.

Lâm Nghiên nhẹ thở ra, “A Dương, thôi, chúng ta vẫn nên quay lại đi, có thể là con nhớ nhầm.”

Lâm Dương lại không có động.

Lâm Nghiên cảm thấy có điểm không đúng, thử gọi hai tiếng.

“Ba, làm kẻ thứ ba rất vui sao?”



“Lý đại tổng tài thoạt nhìn thật đau lòng a.” Trần Tử Long đi vào căn phòng khách sạn, tiện tay đóng cửa.

“Trần Tử Long, tại sao anh lại ở đây?” Lý Thành Hạo nhíu mày.

Trần Tử Long lười biếng ngã vào sô pha, ưu nhã giống như một con báo săn, “Sao tôi lại không thể tới? Sợ tôi làm lỡ cậu và a Nghiên hẹn hò sao? Đáng tiếc a Nghiên hình như không muốn để ý đến cậu, nếu như vậy, tôi đương nhiên muốn tới xem.”

Lý Thành Hạo nhếch mép cười nhạt, “Vậy thì sao? Chung quy đó cũng là chuyện giữa tôi và chú Lâm, không tới phiên một người ngoài như anh tới đánh giá.”

“Ha ha ha, đến tột cùng ai mới là người ngoài, Lý đại tổng tài có vẻ còn chưa phân rõ tình huống nga, vậy tôi sẽ trực tiếp nói cho cậu biết, nếu không phải cậu quấy rối, a Nghiên đã sớm đồng ý ở bên tôi rồi.” Trần Tử Long cười có chút đoán không ra.

“Anh nói bậy!” lửa giận nơi đáy mắt Lý Thành Hạo hầu như muốn phun ra ngoài.

“Cậu vẫn nói a Nghiên tự mình đa tình, giờ đây tôi trả những lời này lại cho cậu.” ánh mắt Trần Tử Long ẩn chứa vài phần hèn mọn, “A Nghiên đã sớm không thương cậu, là cậu vẫn bám dính lấy anh ấy không buông mà thôi.”

Tay của Lý Thành Hạo nắm thành quyền phát ra tiếng kêu ‘Răng rắc’, “Rốt cuộc anh tới đây là muốn nói cái gì?” Hắn không tin Trần Tử Long thật sự chỉ vì chuyện Lâm Nghiên mà đến.

“Hôm nay là sinh nhật cậu không phải sao? Tôi đây làm một người anh dù sao cũng phải chuẩn bị cho cậu một phần đại lễ a.”

Trần Tử Long ném tập tài liệu trong tay lên bàn trà, Lý Thành Hạo mân chặt môi lấy qua lật vài tờ, sắc mặt từ từ lạnh lùng, tay nắm văn kiện gần như sắp bóp nát mọi thứ.

“Tại sao anh lại có mấy thứ này?”

“Cậu nói thử xem?” Trần Tử Long nhướng mi.

“A, năng lực của anh thì lại rất tốt, cư nhiên mua được người trong công ty tôi.” Hơn nữa người này tuyệt đối còn là người hắn tín nhiệm.

“Tôi có thể nói cho cậu biết, chẳng những là người của công ty cậu, mà còn là người thân cận nhất của cậu.”

Lý Thành Hạo không nói lời nào, nhưng trong đầu đã có đáp án, đem đồ trên tay ném lại trên bàn trà, trên mặt Lý Thành Hạo mang trào phúng, “Anh cho là bằng mấy thứ này có thể triệt để đánh gục tôi sao? Anh cũng quá coi thường Lý Thành Hạo tôi rồi.”

Trần Tử Long lắc lắc ngón tay, mỉm cười nói, “Đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy, bất quá, vẫn đủ cho cậu ngồi tù mấy năm, hơn nữa, nếu thực sự bị tôi dễ dàng đẩy ngã như vậy, thì không phải là Lý Thành Hạo rồi.”

Lý Thành Hạo châm một điếu thuốc, thong thả hút.

“Trần Tử Long, anh thực sự hận ba như thế? Trước khi chết ông ấy đã xin lỗi anh rồi, anh vẫn con hận ông ấy?”

Nụ cười của Trần Tử Long nháy mắt có chút vặn vẹo, “Hận? Không không không, tôi không hận ông ta, tôi chỉ muốn khiến cho tất cả những thứ mà bình sinh làm ông ta kiêu hãnh đều bị tôi hủy diệt mà thôi.”. Truyện Tổng Tài

Lý Thành Hạo phun một vòng khói, không có tiếp tục đề tài này nữa, với hắn mà nói, hận ý của Trần Tử Long không hề quan hệ gì tới hắn, ở trong lòng hắn Trần Tử Long chỉ là một đối thủ mà thôi.

Ngắn ngủi trầm mặc sau.

“Cậu ta… Tại sao phải giúp anh?” Lý Thành Hạo nói.

Trần Tử Long nghe vậy xì cười một tiếng.

“Cậu cho rằng một người khi biết được người yêu của mình ở bên ngoài có người đàn ông khác, còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Lý Thành Hạo, đừng nghĩ mị lực mình lớn như vậy, thống khổ khi bị người thương tổn vốn chính là chuyện không thể chịu đựng được, huống chi lại còn là người yêu mà mình tâm tâm niệm niệm.” Trần Tử Long những lời này có hàm ý, trong đầu Lý Thành Hạo không khỏi hiện ra biểu tình mỗi khi Lâm Nghiên lần lượt bị mình tổn thương, trắng bệch yếu ớt cứ như chỉ cần một kích nữa là có thể ngã xuống, lại vẫn như cũ kiên cường ẩn nhẫn đứng thẳng.

Đáy lòng Lý Thành Hạo cực kỳ đau xót, trái tim như bị cái gì đó hung hăng rạch ra, đột nhiên, hắn dường như nhớ tới cái gì đó, lạnh lùng nói: “Chờ chút, cậu ta biết người kia là chú Lâm?”

“Không sai, sao vậy…?” Trần Tử Long bị phản ứng quá kích của Lý Thành Hạo làm sợ đến tim đập nhanh.

Lý Thành Hạo cũng không ngồi yên nữa, thần sắc cũng không còn bình tĩnh như trước, xen lẫn lo âu và lửa giận chạy ra ngoài, đây là lần đầu tiên Trần Tử Long thấy Lý Thành Hạo thất thố như vậy, thậm chí lúc chạy ra còn xém chút nữa bị cánh cửa vướng chân…

Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào hắn quên chỗ nào rồi gì sao? A Nghiên… Chẳng lẽ nói…



“Ba, làm kẻ thứ ba rất vui sao?”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên ở bên tai Lâm Nghiên lại giống như tiếng sét giữa trời quang, cảm giác lạnh lẽo như băng từ đầu ngón tay từng chút một truyền vào tim, hơn nửa ngày, y mới thốt ra, “A… A Dương, con nói bậy gì vậy, ba…”

“Tôi có phải nói bậy hay không ông không biết sao?” mặt của Lâm Dương dưới ánh trăng thập phần vặn vẹo dữ tợn, trong đôi mắt nhìn Lâm Nghiên nồng nặc hận ý, như một con rắn độc quấn chặt lấy y.

Lâm Dương cười để sát vào y, “Ba, có phải ông hạ tiện đến mức cần đàn ông ‘làm’ ông như thế? Thế nhưng tại sao? Là ai không được, tại sao phải là Lý Thành Hạo, TẠI SAO LẠI LÀ ANH ẤY?!”

Lâm Nghiên phản ứng lại, hốt hoảng giải thích, “Không không không, a Dương, con hãy nghe ba giải thích, ba và Lý Thành Hạo… ba và cậu ta…” Nói đến đây, y làm sao cũng không thể nói tiếp được.

Lâm Dương chợt bắt đầu cười ha ha, ẩn chứa đầy bi thương.

“Xem đi xem đi, ông cũng không giải thích được, không phải sao? Lâm Nghiên, rốt cuộc trên đời này ông còn muốn hại bao nhiêu người nữa ông mới cam tâm hả?” Lâm Dương hét to, chẳng biết lúc nào trên mặt rơi đầy nước mắt, “Mẹ tôi đã bị ông hại chết, bây giờ ngay cả Lý Thành Hạo ông cũng muốn khiến cho anh ấy rời bỏ tôi, tại sao? TẠI SAO?”

Lâm Nghiên cũng không nói được một lời, đau lòng đến mức không thể thở nổi, nước mắt rơi xuống điên cuồng, y vươn tay muốn ôm lấy thiếu niên đang điên loạn, lại bị đối phương không chút lưu tình hất ra, nơi bị đánh đau như lửa đốt.

“Lâm Nghiên, trên đời này tôi hận nhất chính là ông, là ông lần lượt nghiền nát hạnh phúc của tôi, TẠI SAO? Mụ mụ yêu nhất chính là ông, giờ đây ngay cả Lý Thành Hạo cũng muốn rời bỏ tôi mà đi? Tại sao chuyện gì chỉ cần ông xuất hiện, thì tôi sẽ không có gì cả? TẠI SAO?”

Giọng nói bén nhọn của Lâm Dương như một con dao vô hình hung hăng cắm vào trái tim của Lâm Nghiên, y cứng rắn nuốt nước miếng nói, “A Dương, hãy nghe ba nói có được không? Nghe ba giải thích…”

Còn chưa nói hết, y đã cảm thấy trước ngực đau xót, một con dao Thụy Sĩ lóe lên hàn quang chói mắt đang đâm vào ngực y, máu me từng giọt chảy ra…

Khuôn mặt trắng bệch của Lâm Nghiên cực kỳ bi thương, y khó khăn muốn vươn tay đụng vào mặt của Lâm Dương, nhưng ngón tay đã không còn nửa phần khí lực.

“A Dương, không sao, không sao đâu, Lý Thành Hạo… Ugh, không muốn rời bỏ con đâu, cậu ta rất yêu con.”

“Ông gạt tôi! ÔNG GẠT TÔI! CÁC NGƯỜI ĐỀU GẠT TÔI!”

Lâm Dương như phát điên rút dao ra, đâm vào trên hông, trên đùi, rạch trên mặt, cổ, cánh tay của Lâm Nghiên, máu me nhuộm đầy đất, dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt gai mắt… (đậu mọe thứ con thần kinh j đây ko biết???)

Lâm Nghiên nhịn không được nức nở ra tiếng, nhưng trên khuôn mặt trắng bệch vẫn như cũ thật ôn nhu, đáy mắt bi thương lại làm cho người tuyệt vọng.

Trong đôi mắt sợ hãi của y, là hình ảnh thiếu niên như phát điên kia.

Mưa.. chẳng biết lúc nào đã rơi xuống, cọ rửa vết máu trên đất, Lâm Nghiên ngã xuống, tay y duỗi ra, tựa hồ muốn nắm lấy cái gì đó.

Lâm Nghiên vẫn giữ một tia ý thức mơ hồ, y sâu sắc nhìn đứa trẻ mình nuôi dưỡng hơn mười năm, đứa trẻ mà y đau lòng, y yêu thương.

“Ba, ông muốn tôi tha thứ, tôi biết, tôi đã sớm biết chuyện kia từ lâu rồi, cho nên tôi cũng cho ông, tôi vẫn đóng vai một đứa trẻ mà ông yêu thích, chỉ cần ông không cùng Lý Thành Hạo dây dưa nữa, thế nhưng TẠI SAO? Tại sao ông cứ nắm lấy anh ấy không buông? Anh ấy là của tôi, LÀ CỦA TÔI!” tiếng hét của Lâm Dương trong màn mưa nghe có vẻ xa xôi.

“…” bi ai không chỗ che giấu từ linh hồn từng chút một nhuộm đầy hai mắt.

Lâm Nghiên đột nhiên hiểu ra sự thay đổi không thể giải thích được của Lâm Dương, thì ra… Thì ra khi đó nó đã biết hết mọi chuyện rồi sao?

Thì ra mọi chuyện… vẫn chỉ là giả.

“Tôi hận ông, giờ tôi đã giết ông, tốt rồi, tốt quá rồi, HA HA HA HA HA HA… Không còn ai có thể ngăn cản hạnh phúc của tôi.” Lâm Dương lạc giọng cười lớn, nhưng nước mắt lại càng chảy càng nhiều.

Lâm Nghiên muốn nói, a Dương, đừng khóc, thế nhưng chỉ có nước mắt mặn chát cùng nước mưa chảy vào trong miệng.

Khí lực toàn thân dần dần rút đi, Lâm Nghiên cảm giác có rất nhiều thứ từ trong cơ thể tuôn ra, y liều mạng dùng một chút khí lực cuối cùng để mỉm cười, tựa như được giải thoát.

Mọi thứ xung quanh cũng dần dần rời xa, Lâm Nghiên nhắm mắt lại, trong thoáng chốc, y giống như quay trở lại buổi sáng sớm xuân về hoa nở.

“A Nghiên, đây là con của chúng ta, chúng ta đặt tên cho nó là Lâm Dương có được không?” A Tuệ dịu dàng nói.

“Được, đây là con của chúng ta.”

Đứa bé thoang thoảng mùi sữa, nụ cười khúc khích mang vẻ ngây thơ hồn nhiên của trẻ con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play