Lâm Nghiên là một người rất kiên cường, y chưa bao giờ dễ dàng lộ ra yếu đuối ở trước mặt người khác, bởi vậy, ở trước mặt Lâm Dương, Lâm Nghiên vẫn là một người cha dịu dàng, Lâm Nghiên đã khóc một lần sau, sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Y an tâm dưỡng thương của mình, một côn trên lưng đó thoạt nhìn kinh khủng, nhưng thực chất chỉ là thương ngoài da, qua mấy ngày là khỏe lại rồi, nhưng vết thương ở mắt tựa hồ đụng vào dây thần kinh nào đó, nên thị lực có chút vấn đề, đối với việc này, Lâm Nghiên cũng không thèm để ý.

Bình thường y cùng Lâm Dương nói đến khuya, ban ngày y sẽ ghé qua tiệm thức ăn nhanh lâu rồi không đi, để buộc mình thật bận rộn. Khiến cho Lâm Nghiên vui vẻ, đó là thái độ Lâm Dương đối với y, từ chuyện lần này sau, Lâm Dương đối với y không còn băng lãnh và khinh bạc như trước đây nữa, mà tựa như một đứa trẻ hơn mười tuổi, luôn làm nũng.

Mỗi khi nghe thấy tiếng ‘Ba’ thì trong lòng y mới sinh ra một chút an ủi.

Lâm Nghiên thỉnh thoảng cũng chạm trán Lý Thành Hạo, những lúc như vậy, điều duy nhất Lâm Nghiên có thể làm đó là làm như lần đầu bọn họ quen nhau, nở nụ cười, sau đó gật đầu đáp lại.

Mọi chuyện trước đây tựa như một vở kịch đã kết thúc, Lâm Nghiên cảm giác mình đã thành công diễn rất khá, không phải sao?

Thân thể Lâm Dương khôi phục tốt, thế nhưng bệnh căn không dứt, đầu óc Lâm Dương thường xuyên phát sinh cơn đau không bình thường, bệnh viện kiểm tra vài lần cũng không tìm ra nguyên nhân, mà lúc này, Lý Thành Hạo đề nghị để hắn mang Lâm Dương ra nước ngoài trị liệu.

Dù sao bây giờ Lâm Dương vẫn còn là một thanh niên trẻ, mà căn bệnh không tiện nói ra này có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, Lâm Nghiên biết, hắn làm một người cha, đối với cơ hội này hẳn phải mừng rỡ như điên mà đáp ứng, thế nhưng, không biết vì sao, lúc Lý Thành Hạo nói ra, y thế nhưng không cách nào nói được một lời.

Lâm Nghiên đi ra bệnh viện liền thấy chiếc xe quen thuộc kia đang đứng ở cửa, Lý Thành Hạo đang tựa ở trên xe hút thuốc, trong lòng đau xót nhìn thấy người thật sau, không khỏi sinh ra co rút đau đớn.

“Chú Lâm…”

“Có chuyện gì sao?” Lâm Nghiên cố gắng khiến cho giọng mình bình tĩnh chút.

“Chúng ta nói chuyện đi.”

“Chúng ta không có gì để nói.” Lâm Nghiên nói xong tính vòng qua Lý Thành Hạo để rời đi, lại bị cánh tay của đối phương ngăn trở, “Là về a Dương…”

Hai người đi tới tiệm cà phê gần đó ngồi, Lâm Nghiên chỉ gọi một ly nước đá uống, chờ Lý Thành Hạo mở miệng.

“Quen biết a Dương năm ấy, tôi sắp tốt nghiệp.”

Tay của Lâm Nghiên căng thẳng, lập tức không nói gì cúi đầu xuống, trong lời nói của Lý Thành Hạo rất mật ngọt, rất dịu dàng.

“Ngày đó cậu ấy mặc một bộ quần áo rất cũ, có rất nhiều học sinh quý tộc cười nhạo cậu ấy, nhưng cậu ấy lại như một con gà trống con kiều ngạo, đứng thẳng ở giữa đám kia, không có nửa phần tự ti, chỉ có tràn ngập khinh thường, thậm chí còn châm chọc những người đó… A.”

“…”

“Giây phút đó, cậu ấy quả thật cực kỳ xinh đẹp, khoảng khắc đó tôi đã bị hấp dẫn, tôi cũng không phải chưa từng yêu qua, thế nhưng lại lần đầu tiên cảm nhận được cái loại nhớ nhung này, cái loại cảm giác trái tim chỉ vì cậu ấy mà loạn nhịp này, tôi biết, tôi đã yêu cậu ấy…”

Lâm Nghiên không ngừng uống nước đá, dạ dày bị nước đá đông lạnh co rút đau đớn, tay giấu ở dưới bàn không thể khống chế run rẩy.

“Thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, còn thường xuyên đi ra ngoài làm thêm, tôi liền nương cơ hội này làm quen với cậu ấy, cũng to gan nhanh chóng thổ lộ tâm ý của mình.”

“…”

“Ban đầu cậu ấy có chút chống cự, nhưng qua một thời gian, tôi có thể nhìn ra, cậu ấy đối với tôi cũng động tâm, cậu ấy đối với tình cảm từ trước đến nay đều rất thẳng thắng, một khi nhận ra mình động tâm thì cũng rất nhanh chóng nói cho tôi biết, chúng tôi bắt đầu hẹn hò…”

“…”

“Chúng tôi trải qua rất vui vẻ, rất hạnh phúc, tôi nghĩ, đây là quãng thời gian đẹp nhất mà tôi từng có.”

… Vậy tại sao còn muốn tìm ta?

Lâm Nghiên sống chết mím chặt đôi môi run rẩy, trong mắt nóng hổi tựa hồ có gì đó sắp chảy ra.

“Đây chẳng qua là một việc ngoài ý muốn.” Nhìn ra suy nghĩ của Lâm Nghiên, Lý Thành Hạo theo dõi y nói, “Tên Trần Tử Long kia luôn muốn tìm nhược điểm của tôi để đối phó Lý thị, mà a Dương ở bên cạnh tôi không thể nghi ngờ sẽ rất nguy hiểm, lần đó trong lúc vô tình tôi thấy được chú, tôi có thể nhạy cảm nhận ra, chú khát vọng được yêu…”

“…” Lâm Nghiên đột nhiên cảm giác, bản thân ở trước mặt hắn tựa như một người bị lột trần, không chỗ che lấp.

“Điều này làm cho tôi nghĩ đến một biện pháp bảo vệ a Dương, vì a Dương trọ ở trường, không thể thường xuyên gặp mặt, tuy mặt chú lớn lên không được tốt lắm, nhưng mắt lại rất giống…” Lý Thành Hạo không nhanh không chậm nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt càng ngày càng trắng bệch của Lâm Nghiên.

“Như vậy, chú.. thứ nhất có thể thỏa mãn dụ.c vọn.g cho tôi, thứ hai cũng có thể dùng để lừa tai mắt của Trần Tử Long, có điều.. thật sự làm cho tôi ngoài ý muốn, tôi vốn cho rằng một ông chú lớn tuổi hẳn là rất khó nắm chứ, không nghĩ tới đã vậy còn quá dễ dàng câu tới tay, lại còn cùng tôi dự tính tương lai…” Lý Thành Hạo khẽ cười, “Chú Lâm, chú cũng không nhìn lại một chút chú đã bao nhiêu tuổi rồi? Nga, đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên, ban đầu là tôi nói không quan tâm phải không?”

Lý Thành Hạo chống tay lên bàn, cười ác liệt tới gần Lâm Nghiên, nói bằng âm lượng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy.

“Đúng vậy, là tôi không thèm để ý, dù sao cũng chỉ là một khúc gỗ, muốn lưu ý cái gì cơ chứ? Bữa cơm ánh nến lãng mạn, chú thật sự cho là tôi làm? Tùy tiện tìm hai người đến làm chưa tới mấy phút là xong, tôi nói thích, đúng vậy, tôi đúng là thích, dù đó là con chó nuôi trong nhà, cũng thích…”

“Đừng nói nữa…”

Lý Thành Hạo không để ý đến Lâm Nghiên, ưu nhã dựa vào trên ghế, nói tiếp.

“Kỳ thực nói ra thì không phải chú cũng không thua thiệt gì sao? Đoạn thời gian đó, không phải chú cũng qua rất vui vẻ sao?”

“Sai lầm duy nhất đó là, tôi thật không ngờ thế lực Trần Tử Long phát triển nhanh như vậy, lại còn có thể ở dưới mắt tôi bắt a Dương đi, đồng thời, còn hại a Dương bị thương! Tôi vốn tưởng rằng, có ông ở đây, chí ít a Dương sẽ không bị thương, dù sao ông là cha cậu ấy không phải sao? Cha không phải nên dốc hết toàn lực bảo vệ con mình sao?” giọng điệu thản nhiên của Lý Thành Hạo trở nên băng lãnh, đâm thẳng về phía Lâm Nghiên.

“Quả nhiên, ông không xứng làm một người cha, chuyện a Dương, ông vốn cũng không biết gì cả, không phải sao? Trong lòng A Dương thống khổ, ông biết cái gì? Thậm chí ngay cả bảo vệ cậu ấy, ông cũng không làm được! Có biết không? A Dương từng nói qua, vết dơ lớn nhất trong đời cậu ấy, đó là có một người cha như ông!”

Lâm Nghiên thống khổ lắc đầu, đôi môi tái nhợt lại nói không ra lời, trong mắt tràn ngập nước mắt, dường như chỉ cần chớp nhẹ một cái sẽ rơi ra, sẽ nhỏ xuống.

“Chú Lâm, tôi nói rõ ra đây chỉ là muốn cho chú triệt để hết hy vọng mà thôi, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều phiền phức, không phải sao?” Lý Thành Hạo đứng dậy, “Tôi nhất định phải mang a Dương ra nước ngoài trị liệu, đồng thời, tôi rất yêu cậu ấy, Chú Lâm một xấp tuổi dày như thế, cũng không phải không biết xấu hổ tới quấy rầy chúng tôi nữa đi?”

“Đừng cho a Dương hận chú nha, Chú Lâm.”

Sau khi người kia đi rồi, Lâm Nghiên cảm giác khí lực toàn thân đều bị rút đi, trong lòng tràn ngập đau đớn bi ai, thì ra, từ đầu tới cuối y cũng chỉ là một thế thân mà thôi, càng thật đáng buồn chính là… y còn là thế thân của con y!

Thì ra, Lý Thành Hạo yêu hôn mắt của y, là vì nơi đó giống a Dương nhất…

Thì ra, hết thảy đều có dấu hiệu, chỉ là y tình nguyện như một kẻ ngốc mà tin tưởng, cho nên, chỉ là y ngốc mà thôi…

Trái tim đau như bị dao cứa, Lâm Nghiên lại gọi một ly nước đá, uống một hớp to, y bị sặc, dùng sức ho khan, rất đau, rất đau.

Nước mắt lạnh lẽo chảy vào trong miệng…

“Tiên sinh? Ngài… có sao không?” Bên tai truyền đến tiếng lo lắng của người bán hàng.

Lâm Nghiên cố sức xoa xoa nước mắt, sửa sang tóc và áo lại một chút, mới mỉm cười nói, “Giờ tôi thế nào?”

Người bán hàng có chút thận trọng nói, “Tiên sinh, bên kia là bệnh viện, ngài có muốn qua khám thử không?”

“A, không, không cần, tôi mới ra khỏi đó, có tính tiền không?” Lâm Nghiên đứng lên định rời đi.

“Không cần, vị tiên sinh kia đã tính rồi.”

“Nga, được, vậy là tốt rồi.”

Bước nhanh đi ra quán cà phê, Lâm Nghiên không có đi thẳng về nhà, mà là ghé siêu thị mua rất nhiều rượu trở về, trốn trong nhà uống say mèm.

Lâm Nghiên cảm giác mình thực sự không thể cứu chữa được nữa, ngay cả say chết, trong lòng cũng còn nghĩ tới người kia.

Mơ mơ màng màng mở tiếp điện thoại đã vang lên thật lâu.

“Ba, sao lại tiếp chậm như vậy a?”

Nghe thấy là giọng của Lâm Dương, Lâm Nghiên giật mình, men say cũng tỉnh vài phần.

“Ba, con nghe Lý Thành Hạo nói ba đã đồng ý cho con ra nước ngoài trị liệu?” giọng của Lâm Dương nghe rất nhảy nhót, “Thật tốt quá, ba, con biết ba sẽ đồng ý mà, Lý Thành Hạo sẽ chăm sóc con thật tốt, ba yên tâm đi, Ưm… Thành.. Thành… Ưm.. ha…. Hừ a…”

Giọng đầu kia biến đổi, Lâm Nghiên lặng lẽ tắt điện thoại đi, lần này, y còn rút cả pin ra nữa.

Lâm Nghiên nâng bàn chân chua xót đi tới phòng tắm, tựa như điên dùng nước chà xát khuôn mặt, thật giống như muốn chà xuống một lớp da vậy, Lâm Nghiên dừng động tác lại nhìn nam nhân xấu đến nỗi không thể xấu hơn trong gương, muốn cười, rồi lại cười không nổi.

Vành mắt sưng đỏ bất kham, tóc tai lộn xộn như một tên ăn mày, đôi môi khô khốc, y như vậy, lấy cái gì cùng Lâm Dương tuổi trẻ anh tuấn để so sánh?

Lâm Nghiên, ngươi nghe đây, chuyện này không thể trách người khác, là chính ngươi tự mình đa tình, rõ ràng đã một bó tuổi còn mơ giấc mộng này, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng nên hết hy vọng đi, đừng như một đứa trẻ nắm lấy tình yêu không buông, Ừm, ngươi hẳn nên kiên cường, cũng không thể khóc, không có gì phải khóc, tình yêu lại không thể làm cơm ăn, cho nên đừng vì chút chuyện này mà uất ức như đàn bà, sẽ làm người khác chê cười.

Chỉ cần a Dương hạnh phúc, không phải sao? Lâm Nghiên, đây không phải là mong muốn trước nay của ngươi sao? Đừng ích kỷ như thế, biết không? A Dương tốt hơn ngươi nhiều, người ta thương nó cũng đúng.

Vừa nghĩ tới đây, nước mắt những tưởng như đã kìm nén xuống, lại không biết tại sao chúng vẫn chảy vào miệng, rất đắng.. rất đắng.

Không hiểu sao, Lâm Nghiên nhớ tới Trần Tử Long khi đó nói nước mắt của y mặn, y cười to ha ha.

“Cái gì mà mặn a… rõ ràng là đắng ngắt, còn.. đắng muốn chết!”

Rống xong sau, Lâm Nghiên cuộn mình ở trong góc phòng, ôm chặt lấy đầu gối mình, nước mắt càng chảy càng nhiều, rơi vào trên tay, rơi ở trong lòng… nóng rực đau đớn.

Lâm Nghiên, khóc đi, khóc đi, sẽ không ai thấy, chờ sau khi khóc xong, mọi chuyện sẽ ổn.

Mọi chuyện đều sẽ ổn…



Chú Lâm, cháu thích chú…

Cháu không quan tâm, cái gì cũng không để bụng, chú Lâm, đáp ứng cháu đi, có được không?



Cháu thích chú Lâm nhất…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play