Dưới ánh trăng mỏng manh, hai người lẳng lặng ôm nhau, ôn tồn yên tĩnh, không nói nhiều.

“Này.” Sau một lúc lâu sau, Phó Bảo Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng hỏi:“ Biểu muội của ta…… Làm sao bây giờ?”

“Cái gì biểu muội?” Nhạn Vũ Giai đùa bỡn lọn tóc của nàng, không quá chuyên chú hỏi lại.

“Chính là nữ nhi của Vu Thừa tướng nha, người trong lòng ngươi, nhớ rõ không?”

Nhạn Vũ Giai buộc chặt cánh tay sắt, ôm nàng đến thở không nổi.“Ta không thích nàng ta. Là các người liên thủ gạt ta, không biết ư?”

Nàng cong cái miệng nhỏ nhắn,“Ai lừa ngươi?! Lúc ấy ta cũng không biết phát sinh chuyện gì, muốn ta vẽ liền vẽ, muốn ta viết thư liền viết thư, ai biết được là gặp phải người xấu như ngươi? Sớm biết như thế, ta lúc trước như thế nào cũng sẽ không giúp!”

Nhạn Vũ Giai hít một ngụm khí.

Vị tiểu thư này, thân thể trong lòng hắn, thế nhưng còn không muốn làm rõ ràng tình huống.

“Nếu nói như vậy, thì nàng ngày đó sẽ không nên ở bên cạnh ao vẽ hoa, làm cho ta tình cờ gặp.” Ngay từ đầu, hắn nhìn thấy là nàng nha.

“Là ngươi tự mình xông vào, còn muốn hái hoa của ta!” Nàng lên án.

“Được rồi, vậy nàng nên trách ông trời, không nên định trước cho chúng ta gặp nhau, trách cha mẹ nàng, không nên sinh ra nàng ngày thường xinh đẹp ngọt ngào như vậy……” Nói xong, hắn lại cúi đầu xuống.

Lần này, lời nói chưa kết thúc đều bị cái hôn nồng nhiệt bao phủ.

Lại là thật lâu , thật lâu sau, chỉ nghe thấy thanh âm côn trùng chít chít, cùng với hơi thở hỗn loạn.

Sau hòn núi giả, dày đặc rậm cây tùng, Xảo Ti mặt đỏ tim đập dùng sức đè ngực lại.

Nàng một đường vụng trộm theo tiểu thư thần sắc có chút cổ quái đi ra, theo tới bên hồ, sau đó, nàng cư nhiên nhìn thấy một cái thiên đại bí mật –

Tiểu thư ở chỗ này hẹn hò thân mật với nam nhân! Mà nam nhân này…… Cư nhiên là…… Cư nhiên là……

Xảo Ti không dám nghe tiếp, lặng lẽ rời đi.

“Ta phải đi, ngày khác lại đến thăm nàng.” Thật lâu sau, chỉ nghe Nhạn Vũ Giai thấp giọng nói:“Có lẽ một thời gian, ta khả năng phải tới phía nam, chờ xác định, ta sẽ thông báo ngày cho nàng.”

“Ân.” Phó Bảo Nguyệt ứng thanh, còn nói:“Cám ơn ngươi tặng ta mấy thứ đó, ta rất thích, chính là về sau đừng hoang phí như vậy, di phụ di mẫu bọn họ hỏi, ta cũng không biết trả lời thế nào.”

“Đừng để cho bọn họ biết là được, những thứ ấy chỉ đưa cho một mình nàng.” Nhạn Vũ Giai thản nhiên nói, cúi đầu hôn lên má nàng.

Lại ôn tồn thêm một lát, Nhạn Vũ Giai mới nhanh nhẹn rời đi. Nhìn hắn thoải mái nhảy lên đầu tường, biến mất trong bóng đêm, Phó Bảo Nguyệt nhịn không được hít một hơi dài.

Đợi nàng xoay người muốn nhặt lên ngọn đèn lồng bị rơi xuống khi nãy, lại lần tìm không được, quay đầu tìm, vẫn không có tìm được.

Cho đến khi trở lại phòng ngủ, ngẩng đầu liền thấy tỳ nữ của nàng Xảo Ti đứng đó, cầm đèn lồng trên tay.

“Tiểu thư……”

“Ta……”

Chủ tớ hai người trong lòng đều biết rõ ràng, lại không biết nên nói gì.

Phó Bảo Nguyệt cắn môi, vừa muốn cười lại thẹn thùng, da mặt mỏng, cái gì cũng nói không được.

Mắt thấy bộ dáng chủ tử bối rối, Xảo Ti lanh lợi đương nhiên biết là sao lại như vậy, lập tức cũng không muốn khiến nàng tiếp tục xấu hổ, đành phải giả bộ vô sự. “Đã trễ thế này, tiểu thư mau ngủ đi.”

Phó Bảo Nguyệt nhìn nàng liếc mắt một cái, thiên ngôn vạn ngữ, đều nói không ra miệng.

“Những đêm về sau, quản gia, nhóm nhũ mẫu tuy không đến nơi này, nhưng cũng nên cẩn thận thì hơn. Đêm tối đi đường nguy hiểm, về sau đừng trễ như vậy vẫn đi ra vườn.” Xảo Ti lại bỏ thêm một câu.

Ý tứ là, cùng với “Hắn” gặp mặt ngay tại trong phòng đi, không cần mò mẫm đến hồ sen.

Phó Bảo Nguyệt vừa bước vào cửa, oanh một cái, khuôn mặt nóng bừng như bốc được hơi nước!

~ ~ ~

Nửa tháng sau.

Một thân y phục gọn nhẹ theo phong cách phương tây, các nhũ mẫu vừa muốn bước ra ngoài liền bị Xảo Ti đứng chắn trước mặt ở ngoài sân. “Biểu tiểu thư đang bề bộn, tạm thời không rảnh ăn cơm, ta đến hầu hạ là được.” Xảo Ti tiếp nhận hộp thức ăn ấm áp, cười meo meo giải thích,“Các nhũ mẫu không cần thêm việc.”

Biểu tiểu thư yêu thích vẽ tranh, khi chuyên chú vẽ tranh, không thích người bên ngoài quấy rầy, đây là chuyện hạ nhân đều biết. Nhóm nhũ mẫu thích nhất chủ tử ít khi phiền họ, lập tức vui vẻ rời đi, cũng không hỏi nhiều.

Xảo Ti xách hộp đựng thức ăn, căn bản không phải đưa đến trong phòng tiểu thư, mà là hướng trong phòng chính mình đi.

Tiểu thư đúng là bận rộn, chẳng qua…… Không phải là vẽ tranh nha!

Trong sương phòng đã đốt đèn, hoàng hôn cùng đèn đuốc sáng ngời, cửa sổ chiếu ra hai cái bóng người dây dưa gắn bó.

“Ngô……” Kiều nhuyễn khinh ngâm, để lộ ra tình trạng kiều diễm.

Nam nhân ôm nữ tử mảnh mai, bạc môi hôn trụ cái miệng nho nhỏ đỏ au, hôn mút, sau một lúc lâu mới luyến tiếc buông ra, khiến nàng cơ hồ không hô hấp nổi.

“Ngươi càng lúc càng lớn mật, nơi đây cũng không phải nơi vắng vẻ, ngươi không sợ bị người khác nhìn thấy sao”Thật vất vả thoát được, Pho Bảo Nguyệt khinh suyễn mắng hắn.

“Không còn cách nào khác, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát xuống phía nam, đêm nay còn phải đến tẩm cung phụ hoàng, bàn chuyện trị thủy, ta nếu không đến thăm nàng trước, sợ không có thời gian đến đây.” Nhạn Vũ Giai thấp giọng giải thích.

“Ngày mai phải đi? Đi bao lâu?” Nàng dựa sát vào hắn, nhẹ giọng hỏi.

“Ít nhất hai tháng.” Ôm chặt thiên hạ mềm mại, Nhạn Vũ Giai đem cằm gác trên đỉnh đầu nàng, thở dài một hơi.“Thật muốn đem nàng mang đi, nhưng là bôn ba nam bắc, đi đường mệt như vậy, tổn hại sức khỏe của nàng a.”

“Ta cũng theo đến phía nam, chỗ nào không khỏe?” Nàng đem mặt chôn ở ngực hắn, rầu rĩ kháng nghị.

“Nga, ý của nàng là muốn theo ta cùng đi?”

“Mới không phải! Mỗi lần đều nói bậy như vậy!” Nàng phát hờn dỗi.

“Khẩu thị tâm phi(Nói một đằng nghĩ một nẻo), phải phạt!” Người xấu giỏi nhất nắm chắc cơ hội, hắn hung hăng phạt người trong lòng đang không thuận theo mà vặn vẹo.

Sắp phải xa nàng, Nhạn Vũ Giai thật sự là luyến tiếc nàng, hôn rồi hôn, như thế nào cũng không dừng lại.

“Đừng…… Ân……”

Hắn hôn càng ngày càng mạnh, từ môi anh đào, đến hai má hồng hồng, thẳng đến bên tai, sau đó hôn xuống cái gáy ngọc, vạt áo bung ra, nhũ hoa kiên đĩnh phập phồng, đường cong động lòng người.

Nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.“Ngươi…… Ngươi……”

“Hư, đừng sợ.” Nhạn Vũ Giai dỗ nhẹ, thật sâu ngửi thấy mùi thơm của cơ thể nàng mê người làm sao, lập tức, hắn lớn mật di chuyển bàn tay, cách một lớp yếm, nhẹ nhàng nhu động, cảm thụ ngực nàng đứng thẳng, nụ hoa nàng thực ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play