Hắn mang bức thư tự tay viết, còn sai người đến cửa hàng màu vẽ nổi tiếng nhất kinh thành đặt các loại màu , cùng với trọn bộ bút vẽ mới ra, đi bái phỏng tướng phủ.
Nói là cùng Vu Thừa tướng thương thảo công việc trị thủy phía nam. Thảo luận đến chiều muộn, hắn liền thuận tiện ở lại dùng bữa tối. Bất quá, các món ăn tướng phủ khoản đãi phong phú đến làm người ta không thể tin.
Ngay cả tướng phủ thiên kim tiểu thư cũng ăn mặc lộng lẫy, ngồi cùng bàn.
Một thân y phục đỏ tươi khiến Vu Tuệ Chu thập phần thanh xuân xinh đẹp. Khi nàng xuất hiện, Nhạn Vũ Giai chuẩn bị nâng trà lên uống vừa giương mắt nhìn, tay liền dừng ở giữa không trung.
Ưng mâu của hắn trừng lớn, nhìn chòng chọc Vu Tuệ Chu, thật lâu sau đều không có động tác.
Vu Thừa tướng cùng phu nhân trong lòng đều mừng thầm, mà Vu Tuệ Chu còn lại là đỏ mặt.(S : Ngươi ăn dưa bở đi)
Ai, ngay cả Lục gia xem mắt cũng choáng váng, cũng không uổng phí bọn nhũ mẫu tỉ mỉ trang điểm, hai ngày trước còn đặc biệt đặt làm tân y phục, kiểu dáng lưu hành nhất hiện tại, còn dùng loại son phấn sang quý nhất……
Nhạn Vũ Giai lập tức khôi phục bình thường, hắn rũ mắt xuống, thần sắc tự nhiên uống trà.
Này bữa cơm ăn thật sự sung sướng, món ăn tinh xảo, không khí hòa hợp. Nhưng, nếu là đám người Thanh Hà ở đây sẽ phát hiện, chủ tử bọn họ phi thường khách khí, khách khí đến…… có chút lạnh nhạt.
Bữa tối dùng xong, khách nhân được mời đến thư phòng, tiếp tục thương thảo chính sự, thẳng đến qua giờ thân, mới cáo từ rời đi, Vu Thừa tướng cùng quản gia một đường tiễn đến ngoài cửa lớn mới vào nhà.
Trong bóng đêm, chỉ thấy Nhạn Vũ Giai ngọc thụ lâm phong, nhìn đại môn màu đỏ thẫm vừa mới khép lại, tựa hồ là trầm tư.
“Lục gia, chúng ta hồi phủ không?” Thấy chủ tử thật lâu không hề động tĩnh, Thanh Hà tay dắt con ngựa nhịn không được lên tiếng.
Nhạn Vũ Giai quay đầu, liếc hắn một cái,“Đem ngựa để lại cho ta, ngươi cho kiệu đi về trước.”
Thanh Hà kinh ngạc, bất quá, hắn hiểu được khi nào thì nên hỏi, khi nào thì không nên hỏi nhiều. Lập tức gật gật đầu, làm theo.
Đợi Thanh Hà mang cỗ kiệu rời đi, một đạo bóng dáng mạnh mẽ, nhanh chóng xẹt qua bóng cây.
Đứng trên nóc nhà hồi lâu, mượn ánh trăng xác định phương hướng, bóng người như chim ưng liền nhanh chóng di động.
Một lát sau, đi tới tiểu viện yên lặng .
Dưới ánh trăng, có mỹ nhân ngồi bên cửa sổ. Trên bàn là các loại giấy bút, còn có một bức chỉ vẽ phác họa đường nét thủy mặc viên cảnh. Bút pháp có chút hỗn độn, có thể thấy được nỗi lòng người vẽ thập phần hỗn loạn.
“Nàng gạt ta.”
Lần này, tiếng nói của hắn dọa nàng nhảy dựng.
“Nha!” Phó Bảo Nguyệt chấn động, ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt trắng trong thuần khiết không hề tô son trát phấn, ở dưới ánh trăng vẫn như cũ thanh diễm khiến người khác phải nín thở. Đôi mắt to tròn, phản chiếu ánh trăng sáng sủa.
Người nọ…… Cao lớn, vạt áo bay bay, thập phần tiêu sái đứng ở hành lang. Một đôi ưng mâu lóe ra quang mang khó hiểu, trong bóng đêm phảng phất nét tôn quý. Cánh môi mỏng gợi lên, tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta tâm hoảng ý loạn.
“Ngươi như thế nào, vào bằng cách nào? Ngươi muốn làm gì?” Phó Bảo Nguyệt tim đập thật nhanh, tiếng nói hơi hơi phát run.
Trong thời gian ngắn, nàng đã nhận ra người đến là ai.
Chính là…… Hắn tới chỗ này làm cái gì?
“Nàng gạt ta.” Nhạn Vũ Giai lặp lại.
Hắn tiến lên từng bước, từ chỗ âm u đi tới chỗ có ánh sáng.
“Nàng không phải thiên kim tiểu thư của thừa tướng. Hoa sen tuy là nàng vẽ, nhưng chữ thì không phải của nàng. Sau đó, lại mạo danh tên Thừa tướng thiên kim tiểu thư đáp lời thư của ta. Nàng còn lừa màu vẽ của ta.”
Tuy là chỉ trích, nhưng giọng điệu mỉm cười, không hề tức giận.
Phó Bảo Nguyệt cắn môi đỏ mọng, một lát sau, nhịn không được phản bác,“Ta chưa từng nói qua ta là nữ nhi Vu Thừa tướng, màu vẽ cũng không phải ta muốn ngươi đưa nha!”
“Vậy nàng là thừa nhận mạo danh hồi âm, vẽ tranh giúp người khác?”
“Ta……” Bị trách nói không nên lời, Phó Bảo Nguyệt mặt đỏ lên.
“Nàng có biết ta là ai không?” Nhạn Vũ Giai đi lên trước từng bước, đã muốn đi vào phía trước cửa sổ, hai người nói chuyện chỉ cách cái cửa sổ.“Vậy nàng biết lừa gạt ta, sẽ có chuyện gì? Những người khác có liên quan cũng đều không thoát được.”
Nàng lại cắn môi, hàm răng tuyết trắng, môi đỏ mọng mềm mại, làm cho Nhạn Vũ Giai ánh mắt lưu luyến không dời.
“Lừa gạt hoàng tộc, tội trạng không phải nhẹ.” Nhạn Vũ Giai cố ý tăng thêm giọng điệu.“Ta phải tìm hình bộ sử thượng thư hỏi, rốt cuộc là hình phạt gì. Bất quá ta nhớ rõ hẳn là bị giam vào đại lao, nghiêm trọng hơn còn khả năng phạt treo cổ……”
Phó Bảo Nguyệt nghe vậy sắc mặt một trận thanh một trận bạch(lúc trắng lúc xanh).
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Sau một lúc lâu, nàng mới oán hận hỏi,“Ta có thể đem màu vẽ trả lại cho ngươi.”
“Nàng đã dùng qua, như thế nào trả lại ta?” Nhạn Vũ Giai ngón tay dài chỉ chỉ trên cằm, giống như đang tính kế.“Người khác, ta có thể không truy cứu, bất quá, nàng đưa ta cái khác đi.”
Nàng đề phòng trừng hắn.“Ngươi muốn cái gì?”
Ngón tay dài ấy vươn ra, nhẹ điểm một chút lên môi đỏ mọng phấn nộn.“Này.”
Gương mặt đẹp như thế mỉm cười, quả thực câu hồn đoạt phách, làm cho Phó Bảo Nguyệt tim đập càng nhanh, càng loạn.
Không chỉ tim đập, mà vào khoảnh khắc ấy, cái gì cũng rối loạn……
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 2.3
Hắn mang bức thư tự tay viết, còn sai người đến cửa hàng màu vẽ nổi tiếng nhất kinh thành đặt các loại màu , cùng với trọn bộ bút vẽ mới ra, đi bái phỏng tướng phủ.
Nói là cùng Vu Thừa tướng thương thảo công việc trị thủy phía nam. Thảo luận đến chiều muộn, hắn liền thuận tiện ở lại dùng bữa tối. Bất quá, các món ăn tướng phủ khoản đãi phong phú đến làm người ta không thể tin.
Ngay cả tướng phủ thiên kim tiểu thư cũng ăn mặc lộng lẫy, ngồi cùng bàn.
Một thân y phục đỏ tươi khiến Vu Tuệ Chu thập phần thanh xuân xinh đẹp. Khi nàng xuất hiện, Nhạn Vũ Giai chuẩn bị nâng trà lên uống vừa giương mắt nhìn, tay liền dừng ở giữa không trung.
Ưng mâu của hắn trừng lớn, nhìn chòng chọc Vu Tuệ Chu, thật lâu sau đều không có động tác.
Vu Thừa tướng cùng phu nhân trong lòng đều mừng thầm, mà Vu Tuệ Chu còn lại là đỏ mặt.(S : Ngươi ăn dưa bở đi)
Ai, ngay cả Lục gia xem mắt cũng choáng váng, cũng không uổng phí bọn nhũ mẫu tỉ mỉ trang điểm, hai ngày trước còn đặc biệt đặt làm tân y phục, kiểu dáng lưu hành nhất hiện tại, còn dùng loại son phấn sang quý nhất……
Nhạn Vũ Giai lập tức khôi phục bình thường, hắn rũ mắt xuống, thần sắc tự nhiên uống trà.
Này bữa cơm ăn thật sự sung sướng, món ăn tinh xảo, không khí hòa hợp. Nhưng, nếu là đám người Thanh Hà ở đây sẽ phát hiện, chủ tử bọn họ phi thường khách khí, khách khí đến…… có chút lạnh nhạt.
Bữa tối dùng xong, khách nhân được mời đến thư phòng, tiếp tục thương thảo chính sự, thẳng đến qua giờ thân, mới cáo từ rời đi, Vu Thừa tướng cùng quản gia một đường tiễn đến ngoài cửa lớn mới vào nhà.
Trong bóng đêm, chỉ thấy Nhạn Vũ Giai ngọc thụ lâm phong, nhìn đại môn màu đỏ thẫm vừa mới khép lại, tựa hồ là trầm tư.
“Lục gia, chúng ta hồi phủ không?” Thấy chủ tử thật lâu không hề động tĩnh, Thanh Hà tay dắt con ngựa nhịn không được lên tiếng.
Nhạn Vũ Giai quay đầu, liếc hắn một cái,“Đem ngựa để lại cho ta, ngươi cho kiệu đi về trước.”
Thanh Hà kinh ngạc, bất quá, hắn hiểu được khi nào thì nên hỏi, khi nào thì không nên hỏi nhiều. Lập tức gật gật đầu, làm theo.
Đợi Thanh Hà mang cỗ kiệu rời đi, một đạo bóng dáng mạnh mẽ, nhanh chóng xẹt qua bóng cây.
Đứng trên nóc nhà hồi lâu, mượn ánh trăng xác định phương hướng, bóng người như chim ưng liền nhanh chóng di động.
Một lát sau, đi tới tiểu viện yên lặng .
Dưới ánh trăng, có mỹ nhân ngồi bên cửa sổ. Trên bàn là các loại giấy bút, còn có một bức chỉ vẽ phác họa đường nét thủy mặc viên cảnh. Bút pháp có chút hỗn độn, có thể thấy được nỗi lòng người vẽ thập phần hỗn loạn.
“Nàng gạt ta.”
Lần này, tiếng nói của hắn dọa nàng nhảy dựng.
“Nha!” Phó Bảo Nguyệt chấn động, ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt trắng trong thuần khiết không hề tô son trát phấn, ở dưới ánh trăng vẫn như cũ thanh diễm khiến người khác phải nín thở. Đôi mắt to tròn, phản chiếu ánh trăng sáng sủa.
Người nọ…… Cao lớn, vạt áo bay bay, thập phần tiêu sái đứng ở hành lang. Một đôi ưng mâu lóe ra quang mang khó hiểu, trong bóng đêm phảng phất nét tôn quý. Cánh môi mỏng gợi lên, tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta tâm hoảng ý loạn.
“Ngươi như thế nào, vào bằng cách nào? Ngươi muốn làm gì?” Phó Bảo Nguyệt tim đập thật nhanh, tiếng nói hơi hơi phát run.
Trong thời gian ngắn, nàng đã nhận ra người đến là ai.
Chính là…… Hắn tới chỗ này làm cái gì?
“Nàng gạt ta.” Nhạn Vũ Giai lặp lại.
Hắn tiến lên từng bước, từ chỗ âm u đi tới chỗ có ánh sáng.
“Nàng không phải thiên kim tiểu thư của thừa tướng. Hoa sen tuy là nàng vẽ, nhưng chữ thì không phải của nàng. Sau đó, lại mạo danh tên Thừa tướng thiên kim tiểu thư đáp lời thư của ta. Nàng còn lừa màu vẽ của ta.”
Tuy là chỉ trích, nhưng giọng điệu mỉm cười, không hề tức giận.
Phó Bảo Nguyệt cắn môi đỏ mọng, một lát sau, nhịn không được phản bác,“Ta chưa từng nói qua ta là nữ nhi Vu Thừa tướng, màu vẽ cũng không phải ta muốn ngươi đưa nha!”
“Vậy nàng là thừa nhận mạo danh hồi âm, vẽ tranh giúp người khác?”
“Ta……” Bị trách nói không nên lời, Phó Bảo Nguyệt mặt đỏ lên.
“Nàng có biết ta là ai không?” Nhạn Vũ Giai đi lên trước từng bước, đã muốn đi vào phía trước cửa sổ, hai người nói chuyện chỉ cách cái cửa sổ.“Vậy nàng biết lừa gạt ta, sẽ có chuyện gì? Những người khác có liên quan cũng đều không thoát được.”
Nàng lại cắn môi, hàm răng tuyết trắng, môi đỏ mọng mềm mại, làm cho Nhạn Vũ Giai ánh mắt lưu luyến không dời.
“Lừa gạt hoàng tộc, tội trạng không phải nhẹ.” Nhạn Vũ Giai cố ý tăng thêm giọng điệu.“Ta phải tìm hình bộ sử thượng thư hỏi, rốt cuộc là hình phạt gì. Bất quá ta nhớ rõ hẳn là bị giam vào đại lao, nghiêm trọng hơn còn khả năng phạt treo cổ……”
Phó Bảo Nguyệt nghe vậy sắc mặt một trận thanh một trận bạch(lúc trắng lúc xanh).
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Sau một lúc lâu, nàng mới oán hận hỏi,“Ta có thể đem màu vẽ trả lại cho ngươi.”
“Nàng đã dùng qua, như thế nào trả lại ta?” Nhạn Vũ Giai ngón tay dài chỉ chỉ trên cằm, giống như đang tính kế.“Người khác, ta có thể không truy cứu, bất quá, nàng đưa ta cái khác đi.”
Nàng đề phòng trừng hắn.“Ngươi muốn cái gì?”
Ngón tay dài ấy vươn ra, nhẹ điểm một chút lên môi đỏ mọng phấn nộn.“Này.”