Trời cao rốt cuộc là công bằng? Hay là không công bằng?
Hay là, tất cả đều là số trời đã định?
“Các ngươi đừng rỗi hơi, gọi Tôn ngự y đến xem đi.” Hoàng Thượng rời đi,chỉ bỏ lại chỉ thị này.
Trong đám người, có người bén nhọn đổ trừu một ngụm khí lạnh, nguyên lai là Nhạn Vũ Tuyền tránh ở sau mọi người, không dám ngẩng đầu.
Nguyên nhân hắn chấn động là…… Ngay cả phụ hoàng cũng mở miệng bảo gọi ngự y đến đây!
Ngự y chỉ thăm bệnh cho người hoàng gia, không phải là cam chịu thăm bệnh cho nữ tử phản tặc kia.
Nguyên bản ôm một đường hy vọng cuối cùng, nghĩ đến phụ hoàng đi vào nơi ở của lục ca, là muốn khởi binh vấn tội, điều tra nghịch tặc, kết quả không nghĩ tới…… Không nghĩ tới……
Nhạn Vũ Tuyền toàn thân rét run, thẳng đến khi nghe thấy hồi chuông báo tử, càng làm cho khớp hàm hắn bắt đầu khanh khách rung động.
“Tuyền nhi.” Hoàng Thượng phi thường hòa ái dễ gần gọi hắn.“Con theo trẫm đến đây đi.”
“Phụ, phụ, phụ, phụ hoàng……”
“Đến, không cần sợ, trẫm chỉ có mấy câu hỏi con.”
“Con,con,con……”
Chỉ thấy một thân ảnh vững chãi dù gặp báo kinh phong, theo bên cạnh là người trẻ tuổi phát run, ngay cả đường cũng đi không nổi, thị vệ tùy tùng trên hành lang đều tản ra.
Bên ngoài tình hình xáo trộn cũng là bên ngoài,còn trong phòng, Nhạn Vũ Giai lại đi tới trước giường, ngồi bên mép, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn thận tỉ mỉ , nhìn thế nào cũng không chán.
Hắn đối bên ngoài không chút nào quan tâm, cũng hoàn toàn không để ý, trong mắt chỉ có tình nhân, mà nàng – người trong lòng luôn tồn tại vững chắc như sắt,mãi mãi xinh đẹp .
Lẳng lặng ngồi đã lâu, cho đến khi ngự y đến, mới bị kinh động.
Tuy rằng đại phu trong phủ có xem qua, nhưng Nhạn Vũ Giai vẫn là lo lắng, vị Tôn ngự y này y thuật tuyệt diệu tinh thâm, đến thật đúng lúc.
“Lục gia, phiền toái đưa tay cho vi thần.” Tôn ngự y vuốt chòm râu dê, tuổi bảy mươi nhưng thân thể vẫn thực mạnh khỏe, cung kính thi lễ, vươn tay gầy yếu nói:“Thần muốn bắt mạch cho lục gia.”
Nhạn Vũ Giai ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.“Tôn ngự y, ngươi nghĩ sai rồi, không phải ta cần đại phu.”
“Cái gì? Không phải?!” Tôn ngự y chớp mắt, hiển nhiên có chút khó hiểu, nghĩ không ra .
“Là vị cô nương này.”
Tôn ngự y đầu tiên là kinh ngạc trợn to mắt, lập tức cúi tầm mắt, lại càng kinh ngạc.
“Chúc mừng ta? Có cái gì đáng chúc mừng?” Nhạn Vũ Giai nhăn mi, lập tức giật mình,“A, ngươi là nói nàng không có việc gì, đúng hay không?”
“Chẳng những không có việc gì, còn có.” Tôn ngự y cười hì hì nói.
“Có? Có cái gì? Có gì? Có bệnh?” Quả nhiên thông minh nhất thế, lại hồ đồ nhất thời, Nhạn Vũ Giai rõ ràng là quá chú ý thành loạn, lúc này cấp bách hỏi Tôn ngự y:“Rốt cuộc là làm sao, muốn dùng thuốc nào, hay là thuốc bổ? Tôn tiên sinh, ngươi mau nói ra được không!”
“Không có việc gì, cũng không bệnh, chẳng qua bị kinh hách, phong hàn, tĩnh dưỡng điều trị một thời gian là khỏi.” Tôn ngự y kiên nhẫn giải thích,“Bất quá, vị cô nương này thật sự gầy, mấy tháng tới nên cho nàng ăn nhiều một chút, nuôi dưỡng thân thể, như vậy mới có thể thuận lợi sinh hạ tiểu hài tử béo mập trong bụng……”
Ách, trong bụng? Tiểu hài tử?
Nhạn Vũ Giai đột nhiên giống như bị đánh một quyền, lui về phía sau hai ba bước, tuấn mâu trừng lớn, miệng mở ra.
Cũng là sau một lúc lâu, đều nói không ra một câu.
Cuối cùng, hắn “Ha” , bật cười.
Trong tấm màn ấm, trung tâm của hết thảy rắc rối – Phó Bảo Nguyệt,nàng vẫn đang ngủ, hoàn toàn không hay biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT