Ban đêm, mặt trăng đã lên cao, mặt đất phủ sương song song cùng ánh trăng lóe ra màu bạc xinh đẹp.

Cửa sổ đóng chặt, để phòng chống giá lanh mùa đông,phiến cửa sổ còn dán thêm hai lớp dày đặc, tạo thành một cái lò lửa , hơi trà nóng bốc lên làm sương phòng tràn đầy sức sống, có thể tạm thời quên đi một mảnh băng hàn bên ngoài.

Đương nhiên,có tình nhân ôm ấp, lại càng tuyệt hảo.

Nhạn Vũ Giai một tay nhặt đồ ăn vặt hồ đào tinh xảo, một tay kia bao quanh người trong lòng yểu điệu.

Phó Bảo Nguyệt đang ngồi trên đùi hắn, rúc vào lòng hắn, miệng anh đào nhỏ khẽ mở, để hắn đút mỹ vị cao quý.

Bánh ngọt.

“Ăn ngon không?” Tiếng nói trầm thấp bên tai khiến nàng tê dại.

Phó Bảo Nguyệt sợ ngứa, nhịn không được tránh một chút. Nhạn Vũ Giai thấy nàng như vậy, đơn giản cúi đầu, hôn lỗ tai của nàng, chọc nàng trái tránh phải trốn, khanh khách cười khẽ.

Tình nhân sau khi tranh cãi mưa gió một hồi lại càng thêm ngọt ngào. Nhạn Vũ Giai rất thích nữ tử mềm mại nghe lời, ở trước mặt hắn ngay cả đại khí cũng không dám, đối mặt thiên hạ mảnh mai lúc giận lúc cười, cái loại cảm giác mới mẻ độc đáo ngũ vị tạp trần này quả chưa từng gặp qua.

“Ngươi nói với Thanh Hà một tiếng, bảo hắn đem hòm hộp này đi đi.” Chơi đủ, nàng lại ngoan ngoãn quay về ngực hắn,ngón tay thon dài khẽ vân vê ống tay áo hắn, nhẹ giọng nói.

Nhạn Vũ Giai mày rậm nhíu lại,“Làm sao vậy, không thích?”

Nàng lắc đầu,“Không phải. Mà là…… Này nọ đều rất quý, ta không thể nhận.”

Cũng không phải là rất quý, chỉ là kia hai chuỗi trân châu Hải Nam,từng viên tròn tròn to to, không hề có tỳ vết nào. Lấy ra ngoài làm rực rỡ cả căn phòng, dĩ nhiên là vô giá. Chính là trong hoàng cung, cũng không thấy tìm được món hàng như vậy, mà nàng lại có những hai chuỗi nha!

“Đưa cho nàng những thứ này thì chính là của nàng, thích thì dùng, không thích liền bỏ.” Nhạn Vũ Giai không chút để ý nói. “Huống chi, sinh nhật của nàng không phải vừa qua sao? Sinh nhật nên nhận quà, đúng hay không?” Phó Bảo Nguyệt nhẹ nhàng thở dài.

Đối với sinh nhật biểu muội phô trương chúc mừng như thế,mà nàng cùng biểu muội chỉ kém không đến một tháng, sinh nhật lại lạnh lùng cô đơn. Đừng nói chúc mừng, chính nàng ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc tới.

Kết quả, Nhạn Vũ Giai chẳng những biết, còn thuận đường xuống phía nam nhớ mua cho nàng đủ loại quà cáp ,đủ loại hình dạng , màu sắc khác nhau.

“Ta không cần quà, chỉ cần biết rằng ngươi nhớ thương ta, là đủ rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói, bàn tay trắng nõn phủ bàn tay to thon dài của hắn.“Tâm ý ta nhận, những thứ này, nhìn là muốn chuyển giao, hay là…… Ngô……”

Lời của nàng bị nam nhân nuốt hết, bạc môi lửa nóng không chút khách khí cắn cái miệng nhỏ nhắn đang muốn kháng nghị của nàng.

Phảng phất như đang trừng phạt nàng không ngoan, hắn hôn mãnh liệt, mang điểm chân thật đáng tin cùng khí phách. Nàng mềm mại đón nhận, thẳng đến khi vạt áo của nàng bị mở –

“Đừng, đừng như vậy……”

“Hư, để cho ta xem xem, nàng là không phải muốn ta giúp nàng chọn quần áo?”

Hắn muốn xem chỗ nào? Bàn tay to xấu xa sớm thâm nhập bên trong vạt áo, tinh tế vuốt ve cái yếm hoa lệ, sau đó không chút khách khí, cách lớp vải yếm, bao lại địa phương kiều nộn đẫy đà đứng thẳng.

“Ân……” Phó Bảo Nguyệt bất lực khinh ngâm, nhẹ nhàng từ chối, lại như thế nào cũng đẩy không ra cái ôm nóng như lửa kia,chỉ làm bàn tay kia thêm nhiệt tình ra sức nhào nắn.

Sợi dây vàng được tháo nút, cái yếm bị dỡ xuống, cho dù là áo yếm hảo quý hảo đắt tiền, cũng bị hắn không chút nào lưu luyến vứt trên nền đất.

Nhạn Vũ Giai cúi đầu hôn bừa bãi hưởng thụ thân mật của tình nhân.

Cái hôn triền miên mang nhè nhẹ ngọt ý, là buổi chiều mới uống rượu vị vải. Đây chính là trân phẩm phương bắc khó được nhìn thấy, lại là Nhạn Vũ Giai đặc biệt từ phía nam mang về. Nói là phải giúp nàng mừng sinh nhật, không chút nào đau lòng mở một vò, hai người đối ẩm.

Giờ phút này, vị vải đặc biệt ngọt ở đầu lưỡi nàng, chóp mũi lượn lờ, nàng ngay cả hô hấp đều mang men say, cả người giống ngâm mình trong vò rượu, choáng váng vui sướng, nóng hừng hực, cơ hồ muốn bất tỉnh.

“Đẹp quá.” Nhạn Vũ Giai thấp giọng tán thưởng.

“Đừng nhìn……” Nhu nhược thỉnh cầu không hề có lực, đáng thương hề hề.

Nàng cũng biết xin khoan dung là vô dụng, Nhạn Vũ Giai đôi mắt rộng mở lạ thường, như hai thanh tiểu hỏa diễm thiêu đốt. Hắn nhất định nhìn kỹ nàng, không buông tha cái gì, đem mị thái nàng vừa thẹn vừa quẫn thu vào trong mắt.

“Ta không chỉ muốn xem, ta còn muốn làm rất nhiều chuyện khác.” Tiếng nói của hắn khàn khàn, mang một cỗ ma lực khôn kể làm cho Phó Bảo Nguyệt càng thêm hôn trầm vô lực.“Nàng có biết ta muốn làm gì với nàng không? Ân, Bảo nhi?”

“Ta……”

Cho dù biết, nàng như thế nào không biết xấu hổ nói ra đâu? Mắc cỡ chết đi được! Phó Bảo Nguyệt cắn nhanh môi anh đào đỏ au, nhắm chặt mắt, không đáp lại.

Nhạn Vũ Giai bứt lên khóe miệng, khẽ cười, một mặt đứng dậy, đem thiên hạ xấu hổ đến toàn thân đều nổi lên màu đỏ ôm vào giường của nàng.

Sau đó, quần áo còn thừa trên người nàng, mặc kệ có phải hay không hắn tặng, đều bị bỏ hết.

Rồi hắn một mặt xoay người hôn môi nàng, một mặt cởi vạt áo chính mình.

Dáng người của hắn mặc dù không tráng kiện, nhưng thon dài mang theo mạnh mẽ, tuyệt đối được xưng tụng là cường tráng. Bình thường ăn mặc phụ trợ đẹp đẽ quý giá, chỉ cảm thấy là cái thư sinh nho nhã, nhưng Nhạn Vũ Giai chân chính lại là một tư thái nhanh nhẹn tao nhã như loài báo a.

Giờ phút này, hắn tập trung vào con mồi, dùng một loại ánh mắt làm người ta toàn thân mềm nhũn nhìn chằm chằm thiên hạ kiều mỵ tuyết trắng đang ửng đỏ.

“Bảo nhi, nàng có biết ta muốn làm cái gì không?” Hắn lại hỏi, một mặt đi vào bên cạnh nàng nằm xuống, duỗi cánh tay ôm thân thể nữ nhân vì xấu hổ mà cuộn tròn lại.

Cảm giác da thịt thân cận vừa xa lạ vừa ngọt ngào,Phó Bảo Nguyệt khẩn trương run nhẹ.

“Lạnh à? Hay là sợ hãi?” Nhạn Vũ Giai hôn lên hai má, giữa trán, thậm chí là lông mi dài khẽ run của nàng, che chở sủng nịch như vậy, tựa như đang hôn một đóa hoa.“Ngoan, không cần sợ, ta sẽ thương nàng……”

Bàn tay hắn hơi thô du di trên da thịt nàng tinh tế, đầu tiên là chậm rãi vuốt ve mĩ lưng của nàng, sau đó là eo nhỏ, đợi nàng sợ ngứa khẽ vặn vẹo,thì chậm rãi chuyển qua mặt…… Cuối cùng, xoa bầu ngực nàng đứng thẳng.

Nàng phun ra thở dài khẩn trương mà nóng rực, khi hắn cúi đầu hôn đỉnh nụ hoa đỏ tươi, lại đột nhiên đổ rút ngụm khí lạnh.

“A……”

Lúc này đây, Nhạn Vũ Giai không có ngừng. Hắn bừa bãi mút hôn, đầu lưỡi kích thích nụ hoa ngọt ngào, ngón tay dài chiếm nốt bên kia, xoa nhẹ, làm cho nó càng thêm cứng rắn, mẫn cảm.

Kia cảm thụ nó bừng bừng, làm sao có thể thoát đây? Phó Bảo Nguyệt mơ hồ biết sắp phát sinh chuyện gì, nhưng đầu của nàng tuyệt không sử dụng, đều bị đốt thành một đống tương hồ…

Nàng toàn thân thực giống tương hồ, mềm nhũn, ngượng ngùng như muốn hóa thành dòng nước trôi đi……

“Ta hiện tại muốn nhu nàng.” tiếng nói khàn khàn lại vang lên.“Không thoải mái hãy nói với ta.”

Nhu? Đó là có ý tứ gì? Hắn không phải luôn luôn nhu nàng sao……

“Nha -.” Tiếp theo ,trong nháy mắt, Phó Bảo Nguyệt trong lòng hoang mang đã có giải đáp, đồng thời nàng cũng nhịn không được thét chói tai ra tiếng, bởi vì…… Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, nam nhân lại phá hư nàng, xâm nhập giữa hai chân nàng, bắt đầu nhu của nàng…… của nàng……

Thật xấu hổ nha! Hắn còn cúi đầu cười, xấu đủ nha!

Nam nhân ung dung khiêu khích, vỗ về chơi đùa, dẫn nàng một trận lại một trận run run, không tự chủ được mà ướt át. Thật không biết chính mình mẫn cảm như thế, toàn thân run rẩy, cơ hồ muốn từ miệng nhảy ra.

Khi hắn ôn nhu áp lên nàng, Phó Bảo Nguyệt nhẹ nhàng thở gấp, khó chịu khinh ngâm. Của nàng trúc trắc thẹn thùng, làm Nhạn Vũ Giai vừa yêu vừa thương.

“Nhu nha…… nhu như vậy”. Tuy rằng luyến tiếc, nhưng hắn đã không thể quay đầu, không thể khắc chế.

“Ngoan, ta nhịn một chút, ân?” Hắn cúi người, nói bên tai nàng.

Đôi mi thanh tú hơi nhíu, thủy mâu mờ mịt bất lực mà hoang mang xem xét khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng. Ngày thường đạm mạc bình tĩnh sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thời điểm này trên mặt hắn tất cả đều là ham muốn cùng sủng nịch.

Ngay sau đó, nàng bỗng nhiên hiểu hắn báo trước cái gì.

“A nha!” Cảm giác tràn ngập khó chịu, nơi tư mật nhất giữa hai chân bị căng ra. Hắn cứng quá, nóng quá, hảo kiên trì xâm nhập của nàng mềm mại ướt át –

Thắt lưng cử động, hắn bá đạo đoạt lấy trong sáng của nàng.

Động tác mặc dù mãnh liệt, nhưng bạc môi hắn cực ôn nhu, thương yêu hôn lấy nước mắt của nàng.

“Đau……” nàng khẽ nấc lên án, làm cho người ta đau lòng, cũng mềm lòng.

“Hư, ta biết. Bảo nhi ngoan, lần đầu đều như vậy.” Hắn cường chế áp lực xúc động muốn rong ruổi cười khổ, kiên nhẫn dỗ nàng, trấn an thiên hạ thân thể mềm mại đang không khoẻ mà vặn vẹo.

“Ngươi…… Như thế nào…… Không làm sao hết?” Nàng thở dốc, nũng nịu kháng nghị.

Tuy rằng mày rậm nhăn nhanh như trước, mồm há to hô hấp, toàn thân đều banh quá chặt chẽ, nhưng Nhạn Vũ Giai vẫn là bị chọc nở nụ cười. Hắn hôn môi của nàng,“Ai nói ta không sao? Ta cũng thực…… Khó chịu.” Đây là lời nói thật.

“Vậy ngươi…… Chúng ta đây…… Vì sao làm như vậy……”

Nhạn Vũ Giai ý cười dần dần tăng. Vị tiểu thư này của hắn, chưa bao giờ nhận là ngoan ngoãn, cá tính mềm mại im lặng nha, đừng bị bề ngoài đánh lừa!

“Bởi vì, ta muốn biến nàng thành của ta.” Hắn thấp giọng nói, một mặt bắt đầu chậm rãi chuyển động.“Biết không? Bảo nhi, nàng là của ta, hoàn toàn, cả người đều là của ta. Nhớ kỹ không?”

“Ta……”

Nàng không thể trả lời, không thể tự hỏi, bởi vì hắn càng lúc càng nhanh, thế công càng ngày càng mạnh mẽ, đánh tan một tia thanh minh thần trí còn sót lại trong nàng.

Khó chịu…… Lại mang kỳ dị, mê loạn không thể nói rõ …… Làm cho người ta chóng mặt, mê mang……

Nàng chỉ có thể bất lực bám víu lấy hắn, run rẩy ôm chặt thân mình nam nhân to lớn thon dài, miễn cho chính mình lại trầm luân, cuối cùng chìm nghỉm trong đó.

“A……” Ngoài dự kiến, khi sóng triều đánh úp lại, nàng nhịn không được khóc thét, có chút đau đớn nhè nhẹ, nàng ở dưới thân hắn, dưới cái nhìn sáng quắc chăm chú của hắn mà hoàn toàn hòa tan, lột xác……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play