Nói xấu sau lưng người khác, lại bị người trong cuộc nghe thấy, đến cùng có bao nhiêu xấu hổ, xem biểu lộ của mấy vị này liền hiểu
Hạ Sở không có tránh né, cô không có gì phải trốn đi, xấu hổ cũng không phải là cô, làm sai càng không phải là cô 
Mặt mũi bằng hữu cần phải cộ kỵ, bọn họ lại coi là bạn bè là gì chứ
Kỳ diệu chính là Hạ Sở không tức giận, trong lòng cô rất bình tĩnh, ngay cả một chút xíu tia lửa giận cũng không có, tựa như những lời ác ý kia còn chưa kịp lọt vào trong tai cô liền bị đánh nát, biến mất không còn tăm tích 
Kỳ thật cái này không quá bình thường, trên lý thuyết cô nên phẫn nộ, nên thất vọng, nên có cảm giác bị phản bội
Nhất là đối với Tiết Ninh Ngọc, tựa như hôm qua bọn cô còn tranh thủ thời gian trong tiết thể dục mà đùa giỡn với nhau 
Hạ Sở mười tám tuổi không nên bình tĩnh vậy, cô ít nhất phải đối với Tiết Ninh Ngọc phản bội lộ ra biểu hiện thất vọng 
Nhưng cô không có cảm giác nào, cô trực tiếp đi tới, lúc đi ngang qua bọn họ, chỉ là nhìn bọn họ một chút, không hề nói gì, ánh mắt cũng rất bình thường, nhưng đứng ở vị trí bọn họ chính cảm giác gió lạnh xuyên vào xương tủy, lạnh đến ngón tay phải run rẩy
Trong chốc lát, các cô khắc sâu được một sự thật 
- Thân ảnh tinh tế kia đã sớm không phải là Hạ Sở năm đó, mà đứng trên đỉnh cao của Liên Tuyến, là người tạo ra vô số kỳ tích thương nghiệp, được vô số tinh anh kính như thần linh Megan 
Giữa bọn họ là sự chêch lêch, mười năm này đem mỗi giây mỗi phút đều hóa thành mười mét, lại nhân với thời gian dài dằng dặc biến thành độ cao khó với tới
Hạ Sở cũng lười đi chào hỏi, cô chuẩn bị trực tiếp rời đi 
Đúng lúc này, phía trước cô liền truyền tới một giọng nói trầm thấp của đàn ông "Em làm sao lại ở bên ngoài ??"

Hạ Sở nhìn sang, sững sờ, dừng bước 
So với cô thì bọn người Bàng Tư Thiến càng sững sờ hơn 
Bọn họ vốn là đứng ngốc ngay tại lối đi, từ kinh hoang đến bất an, lúc này chạm mặt một đàn ông mới tới, càng khiến bọn ho ngây dại 
Đàn ông đó mặc âu phục màu đậm, ánh sáng sáng ngời có chút u ám của khách sạn, thể hiện sự tinh xảo, cùng với chất lượng và tính chất mới có sáng bóng như vậy. Nhưng cái này đều không đáng để người ta chú ý tới, bởi vì trong nháy mắt nhìn gương mặt của đàn ông, tất cả hết thảy cũng ảm đạm 

Ánh sáng hoa lệ trở nên nhạt nhẽo, âu phục đắt giá cũng chỉ vật trang điểm đơn giản, lông mày của anh dài, mắt hẹp dài, sóng mũi cao mang theo môi đang lộ một chút ý cưới lập tức trở thành một người tồn tại chói mắt
 Có ít người đã nhận định không có khả năng làm người mẫu, dù là anh có dáng người hoàn mỹ, có khí chất soái ca, nhưng chỉ với gương mặt này liền nhận định là vô duyên với nghề này, bởi vì tầm mắt mọi người đều sẽ rơi trên khuôn mặt của anh, ai còn tâm trạng nhìn quần áo nữa chứ

Giang Hành Mặc đến gần, nắm tay cô "Xin lỗi em, anh tới trễ"
Tay Hạ Sở bị bỏng, cô nhịn để không hất anh ra
Giang Hành Mặc lúc này mới nhìn về phía bọn người Bàng Tư Thiến, anh cười một tiếng, ồn hòa lịch sự giới thiệu "Chào mọi người, tôi là Giang Hành Mặc"
Giang Hành Mặc! Người đó chính là Giang Hành Mặc, nhân vật truyền kỳ 
Mấy người phụ nữ đều mở to mắt, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc 
Hạ Sở liếc Dante một cái, Dante nói "Không giới thiệu anh bạn học của em sao ??" Giọng nói ôn nhuận dễ nghe, mang theo một chút cưng chiều không thường có khi nói chuyện với người khác 
Da gà Hạ Sở đều nhảy dựng lên 
Cô lúc đầu muốn rời khỏi, lần này... được a, giới thiệu liền giới thiệu 
Cô nói tên từng người từ Bàng Tư Thiến rồi Tiết Ninh Ngọc, mặt của bọn họ như dĩa món ăn, chỉ cảm thấy từng cái tên mà từ trong miệng Hạ Sở nói ra, giống như đang cầm dao giải phẫu, giải phẫu bọn họ vậy, đem từng những lời nói dơ bẩn cùng ác ý chiếu sáng dưới ánh đèn
Hạ Sở cũng không nói gì, cô còn cần nói gì sao ??
Dante vừa xuất hiện, tất cả lời đàm tiếu tự sụp đổ
Cái gì mà không đến một mét bảy, cái này là cao đến một mét chín đi! Cái gì mà nặng hai trăm cân, vóc người này có thể được gọi là tỉ lệ vàng! Cái gì mà trên mặt có vết bớt, gương mặt này... gương mặt này, cho dù là hận chết người của anh, cũng không cách nào nói gương mặt không dễ nhìn !!
Giang Hành Mặc lại nói "Chúng ta về yến hội sảnh đi, tất cả mọi người đều đang chờ"
Hạ Sở nhìn về phía anh "Anh vừa rồi đã đi qua rồi sao ??"
Giang Hành Mặc đối với côcười "Ừm, lúc anh đi vào mọi người còn tưởng rằng anh đi vào nhầm nơi"
Đáy lòng Hạ Sở có dự cảm xấu, Giang Hành Mặc đã giễu giễu nói "Lúc sau anh nói với mọi người là anh là chồng của em, bọn họ mới không đuổi anh đi"

Lão...lão công cái quỷ ấy, ai lại sẽ đuổi anh đi chứ, đoán chừng toàn bộ ở sảnh yến hội người nào đều có mặt mộng bực, cho dù là những người đều tốt nghiệp cao trung xoay sở ở ngoài xã hội mấy năm cũng đều ngốc thành học sinh tiểu học 
Ai cũng chưa từng thấy qua Giang Hành Mặc, lời đồn đại nổi lên bốn phía về nhân vật phong vân này, tự tưởng tượng ra một đống kiểu người đàn ông 
Dĩ nhiên bây giờ đã xuất hiện trước mặt bọn họ, còn có bộ dạng soái khí hơn nữa 
Anh so với bọn họ lớn hơn bốn tuổi, thế nhưng... phảng phất giống như anh so với bọn họ tận mấy chục tuổi 
Bọn họ sao có thể không khiếp sợ chứ
GIang Hành Mặc cùng Hạ Sở cùng nhau đi vào, từ đầu đến cuối đều nắm tay cô, lúc vào sảnh của yến hội, Hạ Sở như bị điện giật, còn muốn quay đầu chạy trốn, nhưng bàn tay ấm áp khô ráo của Dante nắm lấy cô, cho cô dũng khí 
Tất cả mọi người nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt bên trong ánh mắt của bọn họ chỉ còn lại là sự ghen tị 
Kỳ thật bọn họ cũng đều là người bình thường, học ở một huyện nhỏ, học ở trường cấp ba không nổi danh gì, tỉ lệ lên lớp - từng có nửa học sinh đều không đủ điểm đậu đại học 
Có thể tham gia cái vũ hội này, bọn họ đã là sống quá tốt 
Nhưng cùng với Hạ Sở hoàn toàn không cách nào đánh đồng được
Cô thi được một trường học mà bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi, bắt đầu hành trình bọn họ cũng không thể nghĩ tới, cũng thành một con người mà bọn họ không cách nào hiểu rõ 
Lúc đầu, Giang Hành Mặc không xuất hiện, trong đáy lòng bọn họ chính là "Công bằng"
Lúc này, cái công bằng không còn nữa
Hạ Sở đã có một đại vị mà người ta theo không kịp, còn có một hôn nhân hoàn mỹ, cô chính là được ông trời chiếu cố
Về phần Hạ Sở xảy ra chuyện gì, cố gắng chuyện gì, có được hạnh phúc chân chính không, không một ai quan tâm 
Bởi vì đại đa số người đầu tiên nhìn thấy đều có biểu hiện rất rực rỡ
Dante rất cố gắng, đóng vai "Chồng" đầy đủ hoàn mỹ, so sánh mà nói, Hạ Sở thần sắc nhàn nhạt - bởi vì tụ hội này, nhưng rơi ở trong mắt những người khác, lại thành Giang Hành Mặc đối với vợ mình gấp đôi sủng ái 
Rất rõ ràng, bên trong hôn nhân của bọn họ, Giang Hành Mặc rất yêu Hạ Sở 
Bị một người đàn ông ưu tú như thế thương yêu trong lòng, phái nữ nào lại không hâm mộ chứ
Ước chừng nửa giờ sau, Hạ Sở lấy lý do còn có việc làm liền rời đi trước 

Không một ai sẽ giữ cô lại, giống như một tiểu học sinh đối với công việc của thầy giáo, căn bản không dám quấy rầy
Rời khỏi khách sạn, Hạ Sở nhẹ nhàng thở ra, Giang Hành Mặc hỏi "Không vui ??"
Hạ Sở không trả lời anh, hỏi ngược lại "Cậu có phải đã nghe được đúng không ??"
Giang Hành Mặc nghe không hiểu "Hửm??"
Hạ Sở lườm anh một cái "Lời nói của bọn người Bành Tư Thiến"
Giang Hành Mặc nói "Há, một mét sáu, hai trăm cân, trên mặt có vết bớt ??"
Hạ Sở "..." Còn nào là nghe nói, căn bản là nghe được rõ ràng 
Hạ Sở nói "Cũng không phải nói cậu, cậu kích động cái gì chứ ??"
Thật đúng là nói anh, bất qua anh không kích động, chỉ là không muốn để cô ủy khuất
Mắt Giang Hành Mặc nhìn cô "Tôi cũng không có lớn lên như vậy"
Hạ Sở nói "Bọn họ nói chính là Giang Hành Mặc, cũng không phải nói cậu"
Giang Hành Mặc yên lặng biện minh cho chính mình "Anh ấy cũng không như vậy"
Hạ Sở xoa mũi, chê nói "Mặt là do tâm mà sinh ra, anh ta sớm muộn cũng trở thành như vậy" 
Giang Hành Mặc "..." Thật nếu là mặt do tâm mình mà sinh ra, anh thật muốn xem hình dáng của cô 
Giang Hành Mặc tới, Hạ Sở tự nhiên sẽ không ngồi xe của mình nữa, cô gọi cho tài xế của mình, kêu người ta về trước
Giang Hành Mặc cũng không có xe, anh là "nhân viên nhỏ phần mềm" nào có chiếc xe chứ. Sau khi đồng chí Từ tiễn anh thì liền bị anh đuổi về 
Hạ Sở gọi xe, hai người cũng một chỗ về Liên Tuyến
Tài xế lái xe phi thường rất chuyên nghiệp, lái xe nhìn không chớp mắt, không thèm để ý phía sau là ai 
Hạ Sở cũng cố ý né tránh, hẳn là sẽ không bị nhận ra, cô mặc dù thường xuất đầu lộ diện, nhưng đến cùng cũng không phải người của giới giải trí, cũng không nổi tiếng như vậy 
Lên xe, Hạ Sở giống như lơ đãng hỏi anh "Tôi thấy cậu không xuất hiện ở trong công ty, là gặp chuyện gì sao ??" 
Thật sự là có chuyện, ba trăm ngày đêm cố găng ở Liên Tuyến kém chút nữa bởi vì một sai lầm mà phải quỳ gói trước giai đoạn thứ nhất. Đương nhiên những thứ này không thể nào nói với Hạ Sở, Giang Hành Mặc chỉ có thể trợn mắt nói mò "Trong nhà có một chút việc"
Hạ Sở có chút bận tâm "Không sao chứ ??"
Giang Hành Mặc "Không có việc gì"
Anh không muốn nhiều lời, Hạ Sở nhìn anh cũng không có bộ dáng chuyện gấp gáo, sau khi thở phào thì không hỏi nhiều nữa
Nhất thời có chút yên tĩnh, Hạ Sở không có lên tiếng nữa, chỉ là có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm ót của tài xế đằng trước mà ngẩn người
Giang Hành Mặc dừng một chút, lại hỏi cô "Sao thế, không vui sao ??"
Hạ Sở nhắm hai mắt lại, hỏi anh "Cậu còn nhớ rõ việc của mười năm trước sao ??" Hỏi xong cô lại cảm thấy có chút không hợp lý, Dante mới hai mươi hai, mười năm trước cậu ta mới mười hai tuổi, có thể có ký ức gì chứ??
Cô sửa câu hỏi "Cậu còn nhớ rõ những bạn học cấp ba sao ??"
Giang Hành Mặc học cấp ba đúng hai tháng liền thi đậu đại học, nhớ được thì mới lạ, bất quá anh biết Hạ Sở đang muốn nói cái gì, liền nói "Con người sẽ luôn thay đổi"
Hạ Sở đồng ý "Ừm, đều sẽ thay đổi"
Chỉ có cô đứng tại năm mười tám tuổi, đối mắt bao nhiêu sự thay đổi, cô giống như bị vứt bỏ
Cái này vô luận như thế nào cô đều muốn gặp bạn học lại, tới thì lại không gặp được một tia quen thuộc nào, ngược lại làm cho cô càng cảm giác rõ ràng hơn, cảm giác được bi thời gian vứt bỏ, cảm giác cô đọc 
Bạn học không còn quen thuộc, Cao Tình có gia đình của chính mình, cha mẹ của cô đang ở nước ngoài, đối mặt với hoàn cảnh chưa quen thuộc ở mười năm sau, cô chỉ cảm thấy lạ lẫm chính bản thân 
"Đừng quá để ý quá khứ" Giang Hành Mặc nói "Không nên để từng giây từng phút hiện tại cũng trở thành quá khứ"
Hạ Sở liền giât mình, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Hành Mặc 
Giang Hành Mặc ngữ điệu bình tĩnh, nói trấn an cô "Cuộc sống chính là quá trình không ngừng buông xuống, đem từng chuyện quá khứ buông ra, mới có thể nắm chặt được cái hiện tại"
Là buông xuống, mà không phải mất đi à 
Cô nên buông xuống bản thân mình mười tám tuổi, đối mặt với hiện tại hai mươi tám tuổi sao ??
Hạ Sở trong lồng ngực cảm thấy môt tia ấm áp, cô nhìn về phía Dante cười một tiếng, im lặng mà nói trong lòng: Cảm ơn 
Ở nơi này đối với cô mà nói giống như một đại dương mê mang của mười năm sau, là Dante đã chiếu sáng trong đêm đen của cô 

Vì thế, cô mới không tự chủ nắm chặt anh, ở chung đến tận bây giờ
Lúc sắp tới Liên Tuyến, Hạ Sở nhận được một tin nhắn WeChat "Sở Sở, ba và mẹ con sáng mai về nước"
Cha mẹ muốn trở về !!
Một câu nói kia kèm theo ba dấu chấm than xúc động giống như  những viên đạn đang bay trong đầu Hạ Sở 
Hỏng bét một ngày như vậy, rốt cục cũng nghênh đón được một cái kết tốt đẹp 
Hạ Sở vui mừng nhướng mày, trang thủ thời gian trả lời "Mấy giờ xuống sân bay ?? Con đón hai người"
Cha Hạ nói "Đừng giày vò bản thân, lão Tôn lái xe sẽ đưa chúng ta về nhà, con cứ làm việc cho thật tốt, tối nếu có rảnh rỗi liền về nhà ăn cơm"
Hạ Sở đánh chữ nhanh chóng "Sáng mai con không có việc gì, con liền đi đón ba mẹ, chúng ta cùng nhau vè nhà"
Mẹ Hạ cũng ở trong nhóm nói "Cha con đúng là lanh mồm lanh miệng, chính mẹ đã dặn đừng nói cho con biết"
Cha Hạ gửi sticker chảy mồ hôi, trong lòng Hạ Sở liền cảm giác khó chịu 
Bọn họ đi chơi nhiều ngày như vậy, trở về dĩ nhiên không dám để con gái duy nhất của mình ra đón ở sân bay, bởi vì bọn họ biết Hạ Sở bận bịu, biết thời gian của cô eo hẹp, không muốn quấy rầy cô 
Hốc mắt Hạ Sở nóng lên "Gần đây rất thong thả, con có rảnh, hai người gửi vé máy bay gửi cho con"
Cha Hạ không dám gửi, cuối cùng vẫn là để mẹ Hạ gửi qua 
Hạ Sở nhìn xem chuyến bay nào, cơ hồ trong nháy mắt đem những mấy chữ cùng với con số này khắc sâu trong đầu
Cô không chờ nổi muốn gặp cha mẹ, không chờ nổi đến sáng mai 
Buổi họp lớp này khiến cho cô thất vọng tràn trề, nhưng cha mẹ tuyệt đối sẽ không, mặc kệ đã qua bao lâu, ba mẹ đều dành những tinh cảm chân thành cho cô, cũng là người cô yêu thương chân thành nhất
Cô một mực nâng điện thoại di động cười ngây ngô, Giang Hành Mặc tùy ý hỏi "Có chuyện gì tốt sao ??"
Hạ Sở  vui thích nói "Ba mẹ tôi chuẩn bị về nước"
Khóe miệng Giang Hành Mặc khẽ nhếch "Xem ra Hạ tổng ngày mai muốn xin nghỉ"
Hạ Sở "Dĩ nhiên" 
Sau khi để điện thoại di động xuống, tâm tình Hạ Sở rất tốt, nói cũng nhiều hơn, đã hoàn toàn đi ra khỏi bóng tối của buổi họp lớp, cô nói "Cha mẹ tôi cuối cùng đã trở về"
Giang Hành Mặc thuận theo cô nói "Bọn họ đi ra ngoài du lịch, cô không yên tâm sao??"
Hạ Sở "Không phải không yên tâm, mà là..."
Giang Hành Mặc trong mắt mang theo sự chọc ghẹo "Hạ tổng đã trưởng thành, mỗi ngày đều nhớ cha mẹ sao ??"
Hạ tổng đúng là phi thường rất nhớ ba mẹ, bất quá cô đã là phụ nữ hai mươi tuổi đã kết hôn, nói ra có chút mất mặt, cô cưỡng ép nghiêm túc nói "Tôi là có chuyện muốn thương lượng với bọn họ"
Giang Hành Mặc tâm động một cái, ngữ khí bình tĩnh hỏi cô "Thương lượng cái gì ??"
Hạ Sở nhìn anh một chút, nghĩ nghĩ bọn họ cũng là "Huynh đệ" đi qua bao nhiêu sóng gió, liền thẳng thắn nói "Tôi muốn ly hôn với Giang Hành Mặc" 







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play