Editor☘️: Lãnh Sam.
Cuối cùng Ngôn Linh, cũng chưa kịp nghe được mấy người kia kêu cô nãi nãi.
Bởi vì chỉ chớp mắt, cô đã bị Phong Lâm chế trụ cổ tay.
Đáy mắt thiếu niên xẹt qua một mạt bất đắc dĩ.
Quanh thân trải rộng hơi thở ôn hòa, ngón tay thon dài dừng ở lòng bàn tay cô.
Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai Ngôn Linh, " Tay đau không?"
Cô lắc đầu.
Chỉ đánh vài người mà thôi, như thế nào sẽ đau?
" Về sau loại sự việc như đánh nhau này, hẳn là để anh tới làm, em chỉ cần đứng ở sau anh là được." Mà không phải là một mình cọ cọ cọ vọt lại đây.
Đem hắn ném tại chỗ.
Như vậy, giống như là cô đang bảo hộ hắn.
Có vẻ hắn có chút vô dụng.
Nghe vậy, Ngôn Linh đứng ở tại chỗ, ngước mắt nhìn Phong Lâm.
Đáy mắt hiện lên một chút khó hiểu.
Loại việc như đánh nhau này, ở trong trí nhớ của cô, từ trước đến nay đều là bản thân một mình hướng về phía trước.
Ừm? Đứng ở phía sau người khác?
Tựa hồ tình huống như vậy chưa từng xuất hiện thì phải?
Ngôn Linh méo mó đầu, chìm vào suy tư.
Nhưng mà, có chút hồi ức, giống như là đọng lại, cô cảm giác nó rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng mà dù thế nào vẫn không nhớ ra được.
Như là nhận thấy được cảm xúc của Ngôn Linh không đúng lắm.
Phong Lâm duỗi tay kéo cô đi, để lại đầy người trên mặt đất vẫn còn kêu rên, còn có nhóm người do Lục Mao dẫn đầu, đứng ở một bên hưng phấn vỗ tay.
Ngao, lão đại bọn họ thật sự quá soái!
Bá bá bá!
Mấy quyền liền đem mấy người này đánh đến hoa rơi nước chảy!
Hừ, để xem sau này còn ai dám xem thường bọn họ?
Lục Mao vênh váo tự đắc hướng chân đạp mỗi người một cái, " Ê? Đứng lên tiếp tục đánh a?"
"......"
" Tụi mày nhớ kỹ cho tao, sau này nhìn thấy lão đại nhà tao, liền kêu cô nãi nãi, kêu xong lập tức đi đường vòng cho tao! Hiểu không? Bằng không về sau thấy một lần đánh một lần!"
" Dạ dạ dạ......"
"......"
Nghe được thanh âm xin tha, lúc này Lục Mao mới mang theo người rời đi.
Chỉ là lúc đó Phong Lâm đã đem Ngôn Linh đưa đến nơi khác.
Chậm một bước Lục Mao, "......." Ngao, lão đại bị bắt cóc!
Làm sao bây giờ?
Sau khi tập trung lại một chỗ thương lượng xong, Lục Mao quyết định, hắn tiếp tục làm hộ hoa sứ giả, đem tiểu muội muội nửa đường nhặt được này, đưa về nhà.
Tiểu muội muội đáy mắt ẩn nước, "....... Cảm, cảm ơn Lục ca."
Lục Mao, "......" Nima, em gái nhỏ thật mềm mại.
Ngực đau.
Ai tới cứu cứu hắn!
___
Ngôn Linh một đường bị Phong Lâm đưa về trường học.
Đến khi tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh, Phong Lâm mới dừng bước.
Lúc đó, hai người họ đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Cao lãnh giáo thảo nắm tay tân nữ thần Ngôn Linh? Còn đem người đưa đến dưới lầu ký túc xá?
Anh, mấy thiếu nữ như bọn họ đột nhiên cảm giác được cõi lòng tan nát......
Đừng có nói với họ, hai người này không có quan hệ gì, đứa ngốc mới mẹ nó tin.
Nhìn thâm tình trong mắt giáo thảo đi!
Bọn họ thật sự muốn khóc được không?
Phong Lâm bắt lấy tay Ngôn Linh, cũng không vội vã buông ra.
Ngôn Linh nhìn hắn, lại nhìn mấy đồng học đang tràn ngập tò mò đối với hai người bọn họ.
Luôn có một loại ảo giác, bị người vây xem diễn.
"......" Dù sao chính là, có chút khẩn trương...... Còn có chút vui sướng?
Cô ho nhẹ hai tiếng, liếc mắt ngắm một cái, đã tăng tới 50 độ hảo cảm, ngô, cô càng vui vẻ.
Độ hảo cảm nhẹ nhàng dâng lên.
Vì thế, Phong Lâm không buông tay, cô cũng không vội mà buông tay, hai người liền như vậy đối diện với nhau, đáy lòng dâng lên nồng đậm ngọt ngào.
Thật lâu sau, Phong Lâm thở dài.
" Nhắm mắt lại."
" Hửm? Được." Ngôn Linh khó có được ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nháy mắt tiếp theo.
Đồ vật lại lạnh lại băng đặt ở lòng bàn tay cô.
" Đây là quà tặng cho em, cùng một kiểu dáng với điện thoại của anh, thẻ điện thoại anh cũng đã để vào, bên trong có số của anh, có việc cứ gọi cho anh."
Đến nỗi cái điện thoại lúc trước hắn đưa cho cô, cô ngược lại, đem nó cùng với giáo phục đều trả lại cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play