Editor☘️: Lãnh Sam.
Lục Mao tràn đầy không phục từ trên mặt đất bò lên, đối diện Ngôn Linh, con ngươi tràn đầy kêu gào.
" Lại một lần nữa!"
Lần này, hắn phải vì chính mình tìm lại mặt mũi.
Bên cạnh còn có mấy người đàn em của hắn đang nhìn! Sao có thể bại bởi một thiếu nữ?
Ngôn Linh đối với đề nghị của Lục Mao rất là vui vẻ.
Một cái quăng ngã qua vai, phối hợp với chân cô còn chưa triển khai đâu.
Chẳng qua...... Cô quét một vòng, hành lang chỗ này tựa hồ có chút nhỏ, không đủ để cô duỗi chân.
Vạn nhất đánh hăng quá, không cẩn thận đem người từ phía trên ném xuống dưới lầu làm sao bây giờ?
Cô chớp chớp mắt, thần sắc trấn định, hơn nữa vô cùng nghiêm túc đề nghị,  "Chúng ta tìm một nơi không người đi."
Lục Mao + nhóm đàn em, "......"
Hảo dã thiếu nữ!
Loại lời này cũng có thể nói ra!
Thấy bọn họ bảo trì trầm mặc, Ngôn Linh liền cho rằng mấy người bọn họ không có ý kiến.
Xoay người đi về phía cửa thang lầu.
Lục Mao làm bộ liền phải đi qua cùng, quần áo lại bị đàn em kéo kéo, " Lão đại, anh lại muốn trốn tiết?"
" Vô nghĩa! Một tiểu nha đầu đều dám trốn, anh đây có cái gì không dám?"
Hắn vẻ mặt kiêu ngạo mắt trợn trắng, nện bước trầm ổn từ hướng cửa sau...... Lặng lẽ......Trốn.
Bọn đàn em, "......"
Bọn họ liếc mắt nhìn lẫn nhau, loại tình huống thế này thì phải làm sao bây giờ? Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Tính, theo lão đại cùng nhau trốn học đi!
Dù sao, cũng không phải lần đầu.
Đương nhiên trừ lý do này ra, bọn họ càng tò mò hơn chính là, Ngôn Linh vì cái gì sẽ có thay đổi lớn như vậy, bọn họ thật sự có chút không thể tưởng tượng, một đứa con gái xấu xí như thế nào nháy mắt liền có thể biến thành một đại mỹ nữ?
Không nghĩ ra, cũng không hiểu rõ!
Đoàn người liền cứ như vậy công khai trốn tiết của Tôn lão sư.
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc.
Tôn lão sư bước ra bên ngoài phòng học, tính toán nhìn xem tình huống của Ngôn Linh cùng mấy nam sinh kia, nào nghĩ đến...... Liền ngay cả một cái bóng người cũng không có.
Đem Tôn lão sư tức giận đến kêu một tiếng nổi trận lôi đình!
Bà ta nổi giận đùng đùng vào văn phòng, thật mạnh đập xuống cái bàn một cái.
Cả giận nói, " Học sinh hiện tại, thật là phản nghịch! Ngay cả lão sư cũng không bỏ ở trong mắt!"
Vài vị lão sư còn lại trong văn phòng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó mười phần ăn ý đứng lên rời khỏi đó.
Tôn lão sư phát hỏa một hồi, vừa nhấc đầu, lúc này mới phát hiện, văn phòng không biết khi nào trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một mình bà ấy......
Bên kia.
Trên sân thể dục.
Trong mắt Ngôn Linh lập lòe thứ ánh sáng được gọi là hưng phấn.
Cô nhìn mấy cái nam sinh nằm trên mặt đất , ghét bỏ nói, " Nhanh lên một chút!" Cô còn không có đã ghiền đâu!
Nhóm đàn em, "....... Cầu buông tha!"
Ngôn Linh, " Được, bắt đầu đi!"
Lục Mao + đàn em, "......"
Vài người tụ lại thành một đoàn, gắt gao ôm nhau, run bần bật.
Ngôn Linh, " ...... Các người đang làm cái gì?"
" Tôi, chúng tôi kêu cậu là cô nãi nãi còn không được sao? Về sau, về sao cậu chính là lão đại của chúng tôi, còn đánh tiếp như vậy nữa, chúng tôi liền phải đi gặp Diêm Vương gia!"
Lục Mao kêu thảm xin tha.
Mấy người còn lại sôi nổi gật đầu.
Bốn người ôm nhau, ngửa đầu cầu Ngôn Linh.
Thoạt nhìn, thật giống nhóm trẻ con bất lực.
Phảng phất như Ngôn Linh chính là cái ma quỷ.
Ngôn - ma quỷ- Linh kéo căng khuôn mặt nhỏ, lâm vào suy tư.
Cái hệ thống lừa đảo kia đã nói với cô: Cô ở cái vị diện này, thân thể yếu ớt, không có giá trị vũ lực gì.
Nhưng là hiện tại xem ra, hệ thống chính là đang hố cô!
Rõ ràng còn chưa có động thủ thật, vài người này cũng đã xin tha?
Cho nên nói, hệ thống nói thân thể cô rất yếu, đại khái chỉ là biểu tượng, cũng có lẽ chỉ vì không cho cô động thủ.
Hừ, kẻ lừa đảo!
_______
                              🌱🌱🌱

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play