Editor☘️: Lãnh Sam.
Ngôn Linh đối với phản ứng của túc quản rất hài lòng.
Cô chậm rãi từ trong túi lấy ra thêm bốn vạn phóng tới trên mặt bàn.
Túc quản, "......"
Mười vạn!
Chuyển cái phòng ngủ, có thể kiếm mười vạn?
Trừ phi bà ta là đứa ngốc, mới có thể cự tuyệt.
Giờ khắc này, trên mặt bà ta tràn đầy ý cười nhìn Ngôn Linh, sửa lại bộ dáng lúc trước.
" Ai, loại việc nhỏ này, ngài nói một tiếng là được." Tôi lập tức là có thể cho ngài làm xinh xinh đẹp đẹp.
Bàn tay hơi có chút thô ráp, chậm rãi vươn, hướng tới trên mặt bàn sờ soạng.
Đáy mắt Ngôn Linh hiện lên một mạt châm chọc.
" Tiền này...... Đưa cho dì cũng không phải không thể, bất quá......."
Cô dừng một chút, duỗi tay đem ghế dựa kéo qua ngồi xuống.
Ánh mắt cười như không cười dừng ở trên người túc quản.
" Bất quá cái gì?" Túc quản rõ ràng có chút sốt ruột.
" Đừng khẩn trương, dì chỉ cần nhớ kỹ, nếu là về sau có người tiêu tiền tìm dì đối phó tôi, hoặc là giám thị tôi, dì cứ nhận tiền, lại đem tình huống nói với tôi, mặc kệ bọn họ thanh toán bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ lại cho dì gấp đôi, hiểu sao?"
Túc quản ngẩn người, " Hiểu là hiểu, nhưng là....." Giám thị?
" Tình huống của tôi đương nhiên sẽ nói cho dì."
" Hiểu, tôi hiểu." Em bảo nói cái gì, tôi liền nói cái đó, lời này, bà ta đã hiểu.
Túc quản vui mừng đem mười vạn cất vào một cái túi màu đen, rồi sau đó động tác nhanh chóng đi tìm một gian phòng ngủ không có ai, không chỉ như thế, còn tự tay quét tước một lần, phòng sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, ánh mặt trời cũng phá lệ tràn đầy.
Ngôn Linh gật gật đầu, xoay người vào toilet.
Làm túc quản một lần nữa đem đồ đạc dọn vào phòng mới.
Chờ Ngôn Linh đi tắm nước ấm, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đã là nửa tiếng sau.
Hết thảy trong phòng, đều thực hợp ý cô.
Mà lúc này.
Cũng nhanh chóng tới thời gian tan học.
Cô duỗi tay xoa bóp ấn đường.
Ánh trăng đột nhiên xuyên thấu qua gương thấy được gương mặt cô.
Một cái chớp mắt kia.
Ngôn Linh cả người đều ngốc.
Này mẹ nó......
Cái thiểu năng trí tuệ nào nói nguyên chủ xấu?
Làn da thiếu nữ như tuyết, khuôn mặt nhỏ kiều tiếu đáng yêu, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt to ngập nước, thanh triệt sáng ngời, cả người giống như nước trong phù dung, trang sức hoa văn thiên nhiên, bộ dáng này, có thể nói là tuyệt sắc.
Bộ dáng như thế, sao có thể là cái xấu nữ?
Vui đùa cái gì vậy?
Cô thập phần hoài nghi, có phải chính mình tiếp thu cốt truyện bị sai hay không.
Thời điểm biết thân thể này là cái xấu nữ, cô cân nhắc, vì không cho tâm thái chính mình rơi rụng, vẫn là lựa chọn không soi gương tương đối tốt.
Nào nghĩ đến, sau khi tắm rửa một cái, hoàn toàn không giống nhau!
Ngôn Linh xoay người ngồi ở trên giường, bắt đầu tinh tế suy tư, thuận tiện sửa sửa một chút manh mối hiện có.
Rõ ràng nguyên chủ không xấu, nhưng tất cả mọi người đều nói cô ấy xấu.
Vậy chỉ có thể là...... Nguyên chủ chính mình giả xấu.
Cô oai oai đầu, lại cố gắng nhớ lại một chút ký ức lúc trước của nguyên chủ.
Tựa hồ......
Nguyên chủ giả xấu là có nguyên nhân.
Ngô, lúc này, liền phải nói tới một người nam nhân___ Sở Hạ.
Tài tử nổi danh trường học, cậu ấm.
Nguyên chủ thực thích hắn, sở dĩ đi học ở đây, cũng là vì Sở Hạ ở chỗ này, cô ấy muốn tiếp cận hắn.
Nhưng là, người theo đuổi Sở Hạ vô số, lại không ai hắn nhận lời qua.
Nguyên chủ mỗi ngày tâm tâm niệm niệm Sở Hạ, vì thế, có một ngày.
Ngôn Tuyết cho nguyên chủ cái chủ ý.
Ngôn Tuyết nói với cô ấy, Sở Hạ không thích những thiếu nữ lớn lên đặc biệt xinh đẹp, mà nguyên chủ, quá xinh đẹp, yêu cầu che lấp một chút hào quang trên người.
Nguyên chủ đầu óc không tốt lắm, thật đúng là tin.
Sau đó, nguyên chủ liền lấy một bộ dáng xấu đến không thể tưởng này vào trường học.
🍁🍁🍁

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play